Đồng Ngữ Hân bất ngờ lặp lại lời hắn.
"Ông nội?" Sau đó quay sang nhìn người đàn ông đứng trước mặt.
Ông Lục cười lớn.
"Đây là người ông muốn giới thiệu cho cháu đấy.
Cháu nội của ông, Lục Thần."
Lục Thần khó hiểu nhìn hai người.
"Ông và cô ấy...!Có quen biết sao?"
Hắn bất chợt vòng tay qua, ôm lấy eo Đồng Ngữ Hân.
Tay còn lại đưa lên gãi gãi mũi, ngại ngùng nói.
"Đây là cháu dâu muốn giới thiệu cho ông, không ngờ hai người lại có quen biết từ trước."
Nghe đến đây dường như ông Lục cùng Đồng Ngữ Hân lập tức hiểu ra.
Ông cười to, vỗ mạnh vào vai Lục Thần: "Tốt...!Tốt lắm.
Cháu dâu này ta ưng."
Đồng Ngữ Hân vẫn ngơ ngác, trái đất quả nhiên tròn như vậy.
Xem ra cũng có thể tính là vận may đời này của cô.
Vậy mà còn suy nghĩ người này là xã hội đen gì đó, nào ngờ lại là chủ tịch của Lục thị.
Nhưng trước đó Đồng Ngữ Hân gặp ông nhìn thế nào cũng thấy là người bình thường, trên người không có gì đáng để lưu tâm, vậy mà bây giờ lại mang trên mình thân phận cao quý như vậy.
Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Sau khi tạm biệt hai người trẻ, ông Lục lên xe rời đi.
Còn Đồng Ngữ Hân thì vô cùng hào hứng, ôm chặt lấy tay Lục Thần, cười đến mức không thể kìm được khoé môi cứ liên tục cong lên.
"Vui đến vậy?" Hắn hướng mắt về chiếc xe ở phía xa.
"Đi thôi."
"Đương nhiên phải vui chứ, cảm thấy sau này nhất định sẽ dễ thở hơn rồi."
Cả hai cùng đi đến chỗ đậu xe, Đồng Ngữ Hân vừa ngồi vào trong đã nói tiếp.
"Có lẽ anh không biết...!Ông ấy hình như rất thích em.
Sau này cũng không phải sợ chuyện mẹ chồng nàng dâu nữa...!Mẹ anh..."
Nói đến đây cô sực nhớ ra, lập tức ngậm miệng lại.
Lục Thần chuẩn bị lái xe đi, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Thấy Đồng Ngữ Hân không có động tĩnh thì hơi nghiêng đầu sang bên.
"Gì vậy? Sao không nói nữa."
"Ừm...!Nói sai rồi."
"Không sao, chuyện đó đã là chuyện của quá khứ.
Anh không để ý." Nói rồi hắn vươn tay nhéo vào má cô.
"Thế nên em nói thế nào cũng được, ngài Lục đây không bận tâm."
Mẹ Lục Thần mất cũng đã được mấy năm, cha cùng mẹ kế lại ở nước ngoài sinh sống, chưa từng có ý định nhận lại hắn thêm bất kỳ lần nào nữa.
Chỉ mỗi dịp Tết sẽ về một lần.
Hắn trước nay sống một mình, đã phải chịu đựng sự cô đơn đến nhường nào cơ chứ.
Thấy vẻ mặt của Đồng Ngữ Hân, Lục Thần phì cười.
"Anh thật sự không sao, không phải còn có em sao? Còn có cả ông nội nữa."
Thật may vì bên cạnh hắn vẫn còn hai người yêu thương hắn.
Trước nay chỉ có mình ông nội, bây giờ đã có cô, Đồng Ngữ Hân.
Lục Thần khởi động xe, đưa Đồng Ngữ Hân về Lục gia.
Lúc đang đi trên đường, cô chợt nhớ ra một chuyện.
Đồng Ngữ Hân nói.
"À! Tối nay em phải đi gặp bạn, có lẽ không ăn tối cùng anh được."
"Ai vậy?"
"Tiểu bảo bối bao nuôi bên ngoài."
Mày hắn hơi cau lại, cô còn tưởng Lục Thần sẽ giận dữ.
Nào ngờ hắn chỉ thản nhiên đáp: "Đừng về muộn quá."
Đồng Ngữ Hân mỉm cười.
"Ông xã thật tốt."
Người kia vừa nghe xong, tay thoáng cứng đờ.
Đây là lần thứ hai cô gọi hắn như vậy.
Lục Thần có chút vẫn chưa thích nghi được, không biết khoé môi đã cong lên từ lúc nào.
Đồng Ngữ Hân ngồi bên cạnh thấy vẻ mặt của hắn cũng bật cười theo thích thú, như vậy có tính là cô đang chọc ghẹo ngược lại hắn không?
.........
Đến tối Đồng Ngữ Hân cùng Triệu Khả Khả ra