Cả căn phòng im lặng không một động tĩnh.
Đồng Ngữ Hân cứng nhắc xoay lưng lại phía sau.
Thấy nét mặt ai nấy đều từ trắng chuyển thành xanh, từ xanh chuyển thành xám xịt.
Vô cùng đa dạng.
Cô lại quay mặt nhìn sang ông, chớp chớp mắt.
Sau đó một ý nghĩ liền loé lên trong đầu.
Không lẽ người này có thân phận đặc biệt gì sao?
Mộ Châu Lạc tiến đến đẩy Đồng Ngữ Hân ra, miệng lưỡi ngọt ngào gọi ông lão kia một tiếng "Ông ơi!"
Đồng Ngữ Hân đứng bên cạnh nghe mà sởn cả gai ốc.
Có điều trong mắt ông, Mộ Châu Lạc chỉ như hạt cát nhỏ bé vô tình bám vào khoé mắt, không đáng để bận tâm.
"Cầm lấy." Ông đưa một phong bì dày cộp ra, Đồng Ngữ Hân vừa nhìn liền phải hoài nghi.
Có thể chuyển khoản mà nhỉ, bây giờ tập đoàn lớn như vậy vẫn còn thưởng tiền mặt sao?
Mộ Châu Lạc vờ e dè đưa tay ra muốn nhận lấy, nhưng chưa đến tay đã bị một bàn tay khác ngăn lại.
Người đó nhận lấy phong bì từ tay ông, đem đến trước mặt Đồng Ngữ Hân.
"Mau cầm đi."
Đồng Ngữ Hân ngẩn người.
"Tôi?"
Mộ Châu Lạc nhìn cảnh tượng này mà không nói lên lời, cuối cùng hét lên.
"Là của tôi cơ mà?"
Triệu Khả Khả: "Cái gì của cô?"
Mộ Châu Lạc: "Tôi...!Tôi...!Tài liệu đó là do tôi làm, sao bây giờ tiền thưởng lại là của cô ta." Cô ta ấm ức liếc xéo Đồng Ngữ Hân.
Triệu Khả Khả bật cười thành tiếng.
"Cái này là do tôi cùng cô Đồng đây tối hôm qua cùng nhau làm, bản thân mình làm...!chẳng lẽ tôi lại không biết?"
Mộ Châu Lạc: "Sao có thể như vậy được, hai người...!Rõ ràng không hề quen biết."
Triệu Khả Khả phớt lờ cô ta, quay sang nhìn Đồng Ngữ Hân mỉm cười đáp: "Đương nhiên rồi!" Sau đó vòng tay khoác lên vai Đồng Ngữ Hân một cách không thể nào tự nhiên hơn.
"Bảo bối của mình làm việc vất vả vậy mà, chút tiền này tối nay chúng ta lấy đi ăn lẩu nhé?"
Đồng Ngữ Hân: "..." Vừa rồi là nghe nhầm sao?
Trưởng phòng tính tình lãnh đạm còn lạnh lùng hơn cả tổng tài băng lãnh kia vừa gọi cô là bảo bối? Đã thế giọng điệu này...!Không nhầm đi đâu được.
Cô trợn mắt nhìn đối phương, cả căn phòng lại được một phen kinh ngạc lần thứ hai.
Trong ngày lại có nhiều bất ngờ đến vậy sao?
Triệu Khả Khả bạo gan trước mặt mọi người vỗ một cái vào mông Đồng Ngữ Hân, nhếch môi cười khoái trá.
"Diễn hay không?"
"Cậu...!Cậu..." Đồng Ngữ Hân cứng miệng không nói thành lời.
Còn ông lão kia chỉ bật cười thành tiếng, nét mặt xem ra rất vui vẻ.
Sau đó quay người rời khỏi đó.
Đến khi ông đi hẳn, Đồng Ngữ Hân lập tức thét lên.
"Triệu Khả Khả! Cậu lừa mình? Dám lừa lâu như vậy?"
Triệu Khả Khả thay đổi nét mặt, không còn giống như mấy ngày trước nữa, vẻ mặt hung thần ác sát bây giờ lại như một chú cún con vừa mới pha trò nhìn Đồng Ngữ Hân.
Cô nghiêng đầu nhìn đám người nhiều chuyện sau lưng trợn mắt một cái.
Bọn họ sợ hãi liền lập tức vùi đầu vào bàn làm việc của mình.
Sau đó kéo Đồng Ngữ Hân vào phòng riêng, bỏ mặc Mộ Châu Lạc vẫn đứng chôn chân như tượng bên ngoài.
Triệu Khả Khả cẩn thận rót một tách trà đưa đến.
"Nào! Mau uống đi."
Đồng Ngữ Hân nhìn tách trà trước mặt bằng nửa con mắt, hờ hững đáp lại.
"Giả dối."
Trước đó Triệu Khả Khả từng rất bất ngờ khi nghe Đồng Ngữ Hân sẽ đến Lục thị làm việc, bởi vì không lâu sau nữa cô cũng sẽ đến để nhận chức.
Vả lại muốn xem thử một chút, xem xem Đồng Ngữ Hân sống có tốt không.
Thế nên mới tỏ ra không quen biết như vậy, nào ngờ cô bạn này lại nhẫn nhịn để người khác trèo lên đầu lên cổ như vậy chứ.
Đặt tách trà xuống bàn, Triệu Khả Khả bĩu môi.
"Muốn xem bảo bối của mình sống thế nào, không ngờ lại để cho đám người kia thị uy như vậy...!Cậu thật sự vẫn là Đồng Ngữ Hân đó chứ?" Bản tính ngạo mạn kiêu căng lúc trước bay đi