—Hề Tương Lan: “Năm đó những kẻ đã chà đạp ta, một tên cũng đừng hòng trốn thoát.”—
Thiên Diên Châu nhẹ nhàng bay tới quấn quanh cổ tay của Hề Tương Lan.
Có lẽ được Thịnh Tiêu đeo trên tay đã lâu nên mỗi hạt châu đều mang theo hương hoa quế.
Hề Tương Lan vuốt nhẹ hai cái, cơn thẹn quá hóa giận vì chút chuyện xưa năm nào tức khắc tan biến sạch sẽ.
Dù sao lúc này trong sân không có một bóng người, y, y nằm trên giường Thịnh Tiêu đó thì đã sao?
Hề Tương Lan thành công thuyết phục bản thân xong liền vác theo mặt dày đi vào trong phòng ngủ, cởi áo khoác Giải Trĩ Tông ra rồi ném qua một bên.
Y định nhảy thẳng lên giường lăn lộn một vòng cho đã, nhưng chợt thay đổi suy nghĩ.
Tối qua nằm trên phi thuyền không thay áo ra, Thịnh Tiêu biết được chắc chắn sẽ lại chê y.
“E hèm.”
Hề Tương Lan cẩn thận bước từng bước quen đường đi tới trước tủ quần áo lục lọi, không hề xem mình là người ngoài mà lấy ra một bộ quần áo thời niên thiếu của Thịnh Tiêu.
Lúc Thịnh Tiêu cập quan (tròn 20 tuổi) thì đã cao hơn y nửa cái đầu, hôm nay đã qua nhiều năm, chiều cao của Hề Tương Lan vẫn dậm chân tại chỗ, y mặc áo khoác đen hồi niên thiếu của Thịnh Tiêu thật vừa người.
Hề Tương Lan không biết xấu hổ là gì, thoải mái cởi hết quần áo ra để cả người trần trụi.
Chuỗi vòng Thiên Diễn Châu trên tay y bỗng run lên bần bật, giống như dây cước bị đứt mà bung ra khỏi cổ tay, rơi rào rào như mưa xuống đất.
Hề Tương Lan đang vuốt tóc liền sợ hết hồn, nhíu mày cúi người muốn nhặt lên.
Một trăm lẻ sáu viên Thiên Diễn Châu giống như mọc chân, đứa nào đứa nấy lăn ra bốn phương tám hướng chạy mất tiêu, thoáng cái trên đất trống trơn không có một viên nào.
Hề Tương Lan tức giận chửi bậy: “Cái đếch gì vậy trời?”
Cho tới nay y đều không ưa Thiên Diễn Châu, cũng không quan tâm tại sao nó tự dưng nổi điên, y cầm lấy quần áo của Thịnh Tiêu mặc vào chỉnh tề từng cái một.
Đến khi Hề Tương Lan trèo lên cái giường mềm mại, các hạt châu lộc cộc lăn trên mặt đất trở về, một trăm lẻ sáu viên chạy tứ tán hồi nãy giống như bị sợi dây xuyên qua xâu lại thành vòng tay, lặng lẽ rơi xuống bên gối của Hề Tương Lan.
Hề Tương Lan nằm trên gối mềm hơi ngước mặt nhìn trụ giường chạm trổ hoa văn quen thuộc bên cạnh, không biết đang nghĩ gì.
Tầm mắt y chợt liếc qua Thiên Diễn Châu bên gối liền bĩu môi tỏ ý chê, quay người sang bên kia.
Gối đầu thơm ngát hương hoa quế, Hề Tương Lan cuộn mình trong áo ngủ thêu hoa, y bị cơn mệt mỏi ùn ùn kéo đến đè nặng, uể oải khép mi lại thiu thiu muốn ngủ.
Lúc này, phía sau gáy thon dài của y có một luồng khói đen chui ra ngoài.
Mèo mun chán chường nằm sấp trên giường, trừng mắt với y nói: “Ở đâu đây?”
Hề Tương Lan lười biếng nói: “Thịnh gia.”
“Trung Châu?!” Mèo mun xù hết cả lông lên: “Ngươi không thích đến Trung Châu mà, không lẽ Thịnh Tiêu bắt ép ngươi tới?”
Hề Tương Lan ngáp một hơi, lèm nhèm nói: “Nói nhiều quá, ta ngủ đây, có người tới nhớ kêu ta dậy.”
Mèo mun hơi sửng sốt: “Ai sẽ đến?”
Hề Tương Lan nói dần dần nhỏ lại, thoáng cái đã chìm vào mộng đẹp, chỉ để lại một câu…
“Người sẽ giết chúng ta.”
Mèo mun: “…”
Bây giờ người và ta là ‘chúng ta’?!
Mèo mun mở miệng chửi xa xả, sau đó gắng gượng lê cái thân bị Hề Tương Lan đánh bị thương lần trước phóng ra ngoài rồi nhảy lên nóc nhà nhìn xung quanh, trông vô cùng cảnh giác.
Cái tên Hề Tương Lan chó má kia từ trước tới nay đều không bao giờ biết quý mạng sống.
Nếu đã buồn ngủ thì dù kẻ thù có kéo bầy tới chém giết cũng lười chống trả.
Mèo mun đi tuần tra qua lại trên nóc nhà, chỉ cảm thấy sân nhỏ yên tĩnh được bao bọc trong tầng kết giới có thể sánh ngang tu vi của Đại thừa kỳ, sợ là toàn bộ Thập Tam Châu không có mấy người có thể phá kết giới xông vào giết người.
Nó đi tới đi lui nửa ngày, cuối cùng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nó định quẩy đuôi đi về bỗng loáng thoáng nghe thấy tiếng ngọc lưu ly bị vỡ.
Theo tiếng động nhìn sang, chỗ lối vào sân nhỏ, kết giới đã bị người âm thầm xé rách ra một khe hở, mấy con ác quỷ dù ở dưới mặt trời vẫn không hề bị suy yếu, hung dữ nhào tới.
Mèo mun xù lông thành trái banh, ba chân bốn cẳng chạy như bay vào phòng ngủ, giơ móng vuốt tát bép bép vào mặt Hề Tương Lan, hét lớn: “Đồ lừa đảo! Dậy ngay dậy ngay! Có người tới giết ngươi thật kìa!”
Mi mắt của Hề Tương Lan như đeo đá không mở ra nổi, nói giọng ngái ngủ: “Hả?”
“Dậy mau!” Mèo mun đặt đít ngồi trên mặt y, suýt chút nữa làm Hề Tương Lan tắt thở: “Có người ở bên ngoài phá kết giới!”
Hề Tương Lan há miệng suýt chút nữa thổi ra nhúm u hồn trắng hếu, thoi thóp nói: “Biết rồi, đi xuống.”
Mèo mun thấy y đã tỉnh dậy, lúc này mới nhảy xuống giường.
Hề Tương Lan qua loa vuốt gọn lại tóc dài, lầm bầm mấy tiếng trong miệng.
Mèo mun nghĩ y tự nói chuyện một mình, xáp lại gần thì nghe thấy y đang nói: “… Đều tới đông đủ? Không đâu, ta chỉ muốn giết Khúc Tương Nhân, những người khác đều là tiện tay… Ta biết, ngươi nói nhiều quá.”
Mèo mun kinh hoảng nhìn y: “Ngươi… Ngươi đang nói chuyện với ai?”
Tên lừa đảo này… Đừng nói là bị tẩu hỏa nhập ma?
Hề Tương Lan ngủ cả một ngày, toàn thân bủn rủn vô lực, y uể oải ngồi dậy mặc áo bào to rộng của Thịnh Tiêu vào rồi xuống giường, không để ý đến nó.
Bên ngoài truyền đến tiếng động không nhỏ, sợ là người tới giết y không phải là lén lút trà trộn vào, mà là được Thịnh gia mở rộng cửa rước vào.
Hề Tương Lan ngáp to một cái, vừa bước ra khỏi phòng ngủ nhưng sực nhớ đến gì đó mà bỏ lại Thiên Diễn Châu ở trên giường.
Thiên Diễn Châu muốn bay theo thì Hề Tương Lan ngoái đầu nhìn nó, tuy vẻ mặt phờ phạc vì ngủ nhiều nhưng không mất đi vẻ đẹp, y lười biếng cười một tiếng, giống như đóa hoa hơi xìu dưới ánh nắng mặt trời ban trưa.
“Không được đi theo.” Hề Tương Lan nói: “Nếu không ta đập nát ngươi ra.”
Thiên Diễn Châu cứng đờ, ỉu xìu bay về lại trên cái giường mền gối xốc xếch.
Hề Tương Lan đang dợm bước đi ra thì lại nghĩ đến gì đó, nhấc tay tháo hoa tai trợ thính xuống, ném bừa xuống bên cạnh Thiên Diễn Châu.
Mèo mun lấy làm kinh hãi: “Tai của ngươi?”
Mèo mun khi nói chuyện khó nhận ra khẩu hình của nó, nhìn kiểu gì cũng thấy nó đang meo meo, nhưng Hề Tương Lan lại quen mắt nhìn hiểu.
“À, không có gì đâu.” Hề Tương Lan vươn vai hít thở, mệt mỏi nói: “Ta không thích nghe tiếng chém giết người.”
Mèo mun sửng sốt.
Giết người…
Bộ có âm thanh đặc biệt gì sao?
Hề Tương Lan mang giày mặc áo ngoài xong liền đi ra ngoài, tựa như lên đồ đi xem màn kịch đã chuẩn bị rất lâu.
Sân khấu ở trong sân nhỏ của Thịnh gia đã được dựng xong, Hề Tương Lan đẩy cửa đi ra ngoài, mấy con ác quỷ dữ tợn thấy y liền hung hăng nhào tới— Tiếng gầm thét mang theo lệ khí đều bị che chắn hết, trông giống kịch câm, không hiểu sao cảm thấy buồn cười.
Hề Tương Lan đứng im đó không nhúc nhích, có vẻ không muốn ra tay.
Mèo mun mắng nhỏ một tiếng, nó rất quý mạng, trực tiếp ở tại chỗ hóa thành một thiếu niên cao dong dỏng, sương đen dày đặc tỏa ra từ trong lòng bàn tay, xé gió lao thẳng về phía lũ quỷ.
“Cút ngay!”
Cậu ta quát khẽ một tiếng, luồng sương dày đặc giống như mang theo kịch độc màu tím đen ăn mòn thân thể của lũ quỷ, khói đen bốc lên ngùn ngụt.
Tiếng kêu gào thảm thiết của lũ quỷ vang thẳng tận mây xanh, tất cả mọi người ở đây đều bị tiếng kêu chói tai này làm đinh tai nhức óc.
Khúc Tương Nhân đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn thiếu niên mặc áo đen thêu độc hoa kia.
“Nhạc Chính Gia?”
Không đúng.
Dược Tông lánh đời đã lâu, chưa bao giờ tham gia vào cuộc phân tranh linh mạch Thiên Diễn, sao có thể phái người đến bảo vệ Hề Tuyệt?
Nhưng rõ ràng thiếu niên kia dùng độc làm vũ khí.
Hề Tương Lan nhìn lướt xung quanh, khẽ nhíu mày.
Hoành Thanh Liêm và Phong Trọng Dương không hổ là lão cáo già chấp chưởng vị trí gia chủ thế gia đã nhiều năm, lần này không bại lộ thân phận, chỉ là phái đám tiểu quỷ lâu la đến tham gia náo nhiệt.
“Chậc.” Hề Tương Lan cười như không cười nhìn Khúc Tương Nhân: “Xem ra Khúc gia các ngươi lụn bại cũng không oan.”
Bị người dùng như đao kiếm còn đứng đó vênh váo đắc ý.
Khúc Tương Nhân lạnh lùng nói: “Tương Văn cấp Linh thứ mười hai bị ngươi giấu ở đâu?”
Hề Tương Lan sờ chỗ đau sau gáy, tỏ vẻ vô tội: “Không phải đã bị Khúc gia các ngươi cướp mất rồi sao? Ngươi nhìn nè, vết thương của ta vẫn còn đây.”
Khúc trưởng lão đứng bên cạnh bị y trả đũa trừng muốn toét mắt, lạnh lùng nói: “Nói bậy! Chúng ta còn chưa rút ra thì Tương Văn của ngươi đã…”
Lão nói giữa chừng thì phát hiện mình nói hớ, lập tức nhăn nhó ngậm miệng lại.
“Ha ha ha!”
Hề Tương Lan bị vẻ mặt của lão chọc cho cười phá lên, chầm chậm nhấc tay lên chọt nhẹ vào không khí.
Trên mặt đất bỗng phát ra cơn động đất kỳ lạ, giống như có cự vật đang dời sông lấp bể dưới mặt đất, suýt chút nữa khiến mọi người xung quanh lảo đảo ngã xuống.
“Đúng là ngu.” Hề Tương Lan chỉ tay vào Khúc trưởng lão, nhưng ánh mắt lạnh lùng vô tình lại nhìn chằm chằm vào Khúc Tương Nhân, rù rì nói: “Nếu đoán ra Tương Văn cấp Linh thứ mười hai còn có thể ở trong tay ta, vậy mắc gì phải đi tìm chết? Cứ giống như sáu năm trước ngoan ngoãn nấp trong vỏ rùa đen, không phải rất tốt à?”
Con ngươi của Khúc Tương Nhân co rụt lại.
Một giây sau, năm ngón tay của Hề Tương Lan gập lại, giống như đang chộp lấy một nhúm gì đó.
Khúc trưởng lão cứng đờ cả người, con ngươi lồi ra, trông vô cùng kinh hoảng.
Áo bào màu đen thêu hoa văn Giải Trĩ Tông của Thịnh Tiêu luôn tỏa ra khí thế uy nghiêm khiến người kính sợ, nhưng Hề Tương Lan mặc vào lại cho ra phong thái tiêu sái hào sảng, nguyên một cây đen uy nghiêm chững chạc bị y biến thành bảy sắc cầu vồng, rực rỡ chói mắt.
Trên khuôn mặt xinh đẹp sáng sủa có tính xâm lược của y nở một nụ cười gần như là bệnh hoạn, khóe mắt ửng hồng, hàng mi lẫn lông mày đều tràn ngập niềm vui sướng hân hoan.
Chẳng qua khiến người ta nhìn vào thì lại không hiểu sao thấy hai thứ tương phản nhau là rạng rỡ đầy sức sống và âm lãnh đáng sợ đều đồng thời xuất hiện trên cùng một khuôn mặt.
Đột nhiên, năm ngón tay của Hề Tương Lan xòe ra như đóa sen nở rộ, môi ngọc khẽ mấp máy, y lặp lại trò đùa hồi sáng nay, nói ra một chữ không phát ra âm thanh.
“Bụp.”
Vừa dứt lời, thân thể của Khúc trưởng lão lảo đảo một cái rồi thất khiếu đổ máu, nặng nề ngã xuống đất.
Trước ngực của lão xuất hiện một lỗ máu lớn không biết từ lúc nào, bị người sờ sờ bóp nát quả tim mà chết.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Mọi người có mặt ở đây đều phát run, ngay cả ác quỷ của nhà họ Phong cũng phải kinh sợ, rối rít lùi hết ra sau mấy mét.
Năm ngón tay thon dài như ngọc của Hề Tương Lan còn duy trì tư thế xòe ra như đóa sen nở rộ, khiến người ta hoàn toàn không dám tin một kẻ tàn phế tay trói gà không chặt như y đã bóp nát quả tim của một tu sĩ Nguyên anh.
Y…
Người của Hoành gia và lũ quỷ của Phong gia trố mắt nhìn nhau.
Sao y có thể làm được?
Không phải đã mất hết tu vi rồi sao?
Khúc Tương Nhân nghiến muốn bể răng, hắn dùng linh lực dò xét thi thể còn ấm mới chết không lâu kia, kinh ngạc phát hiện Tương Văn cấp huyền của Khúc trưởng lão đã không cánh mà bay.
Hắn ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Hề Tương Lan, rốt cuộc mới nhận ra câu nói vừa rồi không phải là giỡn chơi.
“Tương Văn cấp Linh thứ mười hai… Quả nhiên vẫn còn trong tay ngươi.”
Lời vừa nói ra, mọi người xung quanh đều kinh hãi.
Hề Tương Lan không nói gì, chỉ mỉm cười giơ tay lên.
Bất ngờ nhắm vào Khúc Tương Nhân.
Con ngươi của Khúc Tương Nhân co rụt lại, hắn dùng hết tốc độ bình sinh lùi nhanh ra sau, còn dựng lên tầng tầng lớp lớp kết giới bảo vệ quanh người, hắn chật vật dựa sát vào chân tường, cảnh giác nhìn y.
“Ha ha ha, ngươi sợ?”
Hề Tương Lan bỗng cười phá lên, ngón tay xinh đẹp nhẹ nhàng chọt một cái, nhưng không gây ra chuyện gì cả.
—Mới nãy y không có ý định giết người.
Trong phút chốc, Khúc Tương Nhân xanh lét cả mặt, bị đùa giỡn ngay trước mặt nhiều người khiến hắn oán giận đến mức run rẩy cả người, ước gì có thể nghiền nát Hề Tương Lan thành tro bụi.
Hề Tương Lan cười đến nỗi ho khù khụ: “Ta còn tưởng ngươi không sợ chết chứ, ai ngờ lại sợ suýt bĩnh ra quần?! Há há há đường đường là Khúc gia… Khụ khụ khụ!”
Mèo mun: “…”
Mèo mun cũng xanh lét cả mặt, thầm nghĩ người này không biết chừng mực là gì sao?
Lỡ như đám người đó quyết đánh đến cùng, sợ là có thồn một đống ‘Khí Tiên Cốt’ thì khó mà bảo toàn tánh mạng.
Nhưng nó đứng cách Hề Tương Lan gần nhất cũng không thấy rõ người này đã dùng bí thuật gì mà có thể sờ sờ bóp nát quả tim của một tu sĩ Nguyên anh.
Hề Tương Lan giỏi lo trước tính sau, y dám khiêu khích như vậy chắc chắn có hậu chiêu.
Bởi vì Tương Văn cấp Linh thứ mười hai ở trong tay Hề Tương Lan, mọi người đều sợ ném chuột vỡ bình, chỉ có thể nhìn chằm chằm bàn tay xinh đẹp sẩy một tí là bóp vỡ tim người khác như chơi kia, bỗng chốc càng không có ai dám tiến lên.
Cả người Hề Tương Lan tỏa ra khí chất quý phái ung dung được hun đúc từ nhiều năm sống trong nhung lụa, nụ cười vẫn giữ trên môi, má đỏ hây hây vì ho, y ngồi trên bậc với tư thái lười biếng, cất giọng nói tựa như ôn chuyện cũ.
“Hoành Thanh Liêm và Phong Trọng Dương, hai vị đại nhân chắc cũng ở đây nhỉ.”
Người và quỷ xung quanh trố mắt nhìn nhau.
Một hồi lâu sau, hai luồng phân thần lặng lẽ xuất hiện trong một góc.
Hoành Thanh Liêm là một tên miệng nam mô bụng bồ dao găm, rõ ràng chính hắn đề xướng ra chuyện giết Hề Tương Lan, không xuất hiện ở đây bằng chân thân thì thôi đi, lúc này gặp mặt mà vẫn mỉm cười ôn hòa, thậm chí còn chào một tiếng.
“Ra mắt tiểu tiên quân.”
Hề Tương Lan vẫn kiêu căng khoe khoang, nếu không có Hề gia thì y vẫn là tiểu tiên quân được vạn người kính ngưỡng.
Y chống cằm lười biếng nhìn Hoành Thanh Liêm, ngón tay trắng muốt như ngọc nhẹ nhàng chỉ về phía hắn.
Mặc dù Hoành Thanh Liêm đã tu tới hư cảnh, nhưng vẫn bị động tác chỉ tay vào ngực của y làm ớn lạnh cả người, cố gắng lắm mới không chạy trối chết mất mặt như Khúc Tương Nhân.
Cũng may là Hề Tương Lan không định lạm sát.
—Dù sao giết một sợi thần hồn thì Hoành Thanh Liêm vẫn không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Ngón tay của Hề Tương Lan cứ thế chọt chọt vào không khí, thật giống như có thể lấy mạng người ta bất cứ lúc nào, y nhẹ nhàng thở dài nói: “Nghĩ đến Hoành đại nhân tuổi tác đã cao, đầu óc không được minh mẫn.
Nhượng đại nhân còn thông minh hơn ngươi nhiều.”
Đúng là Hoành Thanh Liêm lớn hơn Hề Tương Lan mấy chục con giáp, nhưng tuổi thọ của tu sĩ là vô tận, dù đã mấy trăm tuổi nhưng vẫn trẻ trung như xưa.
Bị tiểu bối chỉ vào mặt mắng ngu xuẩn như thế, dù Hoành Thanh Liêm giỏi diễn trò cũng phải sượng trân cả mặt.
“Tiểu tiên quân sao lại nói ra lời này?”
Hề Tương Lan nhìn ra sát ý ẩn hiện của hắn, nhưng không thèm để ý nhếch môi cười khẽ, thong dong nói: “Ngươi thật sự cho là tu vi của Nhượng đại nhân gặp bình cảnh, nên mới đi bế quan sinh tử sao?”
(Bình cảnh: tu luyện tới cảnh giới nào đó thì bị chững lại, gặp nan giải khó có thể vượt qua)
Hoành Thanh Liêm và Phong Trọng Dương hơi sửng sốt.
Khúc Tương Nhân giận phát run cả người, tức tối mắng y mấy câu.
Nhưng Hề Tương Lan đang bị điếc, không thèm quan tâm đến ai, dù hắn có chửi rát họng cũng vô ích.
Mèo mun nghe mà ngu người, không hiểu tại sao Hề Tương Lan có thể nắm quyền chủ đạo toàn cục, nó thử rút hết sương độc về, biến về hình mèo ngồi xổm trên tay y dụi đầu làm nũng.
Hề Tương Lan thở dài gãi nọng cho mèo mun, cười nói: “…Đương nhiên là không phải rồi, Nhượng Đoan thật sự dùng cách bế quan này để xin lỗi ta đó.”
Hoành Thanh Liêm liền thay đổi sắc mặt.
Hề Tương Lan nói: “Tuy Nhượng Đoan là Tương Văn cấp Thiên, nhưng tư chất bình thường…”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều giật giật khóe môi, vẻ mặt ai nấy đều nhăn nhó khó coi.
Dám nói ra câu Tương Văn cấp Thiên là tư chất bình thường, e là cũng chỉ có Tương Văn cấp Linh.
Khỗ nỗi một điều là những người có mặt ở đây không phải là cấp Huyền cũng là có tư chất kém hơn cả cấp Thiên của Nhượng Đoan, chỉ có thể trơ mắt nhìn lời nói của Hề Tương Lan hóa thành bàn tay vả mỗi người một cái thật đau.
Hề Tương Lan vui vẻ nhìn những cái mặt sưng vù của bọn họ, nói tiếp.
“…Nhượng Đoan tu luyện tới hư cảnh đã là hết sức, cho dù hắn có bế quan bao nhiêu năm đi nữa, đều không có cửa tiến vào Đại thừa kỳ được đâu.
Hắn bế quan sinh tử, chỉ có tử không có sinh.”
“Nhượng đại nhân là dùng cách này để sám hối với ta, ta tiếp nhận lời xin lỗi của hắn, cho nên sáu năm qua ta chưa bao giờ giết một người nào của Nhượng gia.”
“Chẳng lẽ đến bây giờ các ngươi không nghi ngờ nguyên nhân tại sao à?”
Hoành Thanh Liêm tối sầm cả mặt, bàn tay buông thỏng bên hông siết chặt rôm rốp.
Mặc dù không nhìn thấy cảm xúc trên khuôn mặt lạnh tanh của Phong Trọng Dương, nhưng có thể thấy được hắn đang do dự.
“Chuyện năm đó toàn bộ Trung Châu đều không thoát được.” Hề Tương Lan xoa đầu mèo mun, thản nhiên nói: “Cho tới nay ân oán của chúng ta và các ngươi luôn rõ ràng, có thù tất báo, có ân tất trả.
Hôm nay Thịnh Tiêu chấp chưởng Giải Trĩ Tông, phụng công thủ chính pháp bất dung tình, nếu chuyện năm đó bị bại lộ, chúng ta cũng không thoát khỏi liên can.”
Mèo mun thụ sủng nhược kinh.
Cái mặt hàng không tim không phổi này thế mà lại nói ‘chúng ta’!
“Ta rất quý mệnh, ta thèm được sống hơn chư vị nghĩ nhiều.” Hề Tương Lan ngước mắt nhìn Hoành Thanh Liêm, cười nhạt: “Hôm nay ta chỉ muốn chuyện này mau chóng kết thúc, nhưng trông các ngươi có vẻ… Không muốn chung sống hòa bình thì phải.”
Hoành Thanh Liêm khẽ nhướng mày, quay đầu cùng Phong Trọng Dương liếc mắt với nhau, trong mắt thoáng hiện lên tia sáng lạnh lẽo, dường như đã đưa ra quyết định.
Xung quanh yên lặng.
Khúc Tương Nhân híp mắt, có dự cảm không lành.
Hoành Thanh Liêm bỗng ra lệnh cho người Hoành gia.
Đồng thời, lũ ác quỷ nhăm nhe tấn công Hề Tương Lan cũng chuyển mục tiêu, hung ác đánh về phía Khúc Tương Nhân.
Âm khí tràn tới từ bốn phương tám hướng, ác quỷ gầm thét tựa như vạn quỷ kêu khóc.
Sát ý chân chân thực thực khiến cây quế trong sân phủ đầy sương lạnh, từng chùm hoa vàng rực rào rạc rớt xuống, thoáng cái nơi nơi đều là vụn hoa quế vương vãi đầy đất.
Hề Tương Lan khẽ nhấc tay lên, một đóa hoa quế nguyên vẹn rơi vào trong tay y.
Khúc Tương Nhân phản ứng cực nhanh, thoáng chốc nhảy qua chỗ khác, cấm chế hộ thân còn chưa biến mất thì đã bị ác quỷ liên tiếp đánh vỡ, âm thanh vỡ vụn của ngọc lưu ly tựa như tiếng trống tiếng kèn rùm beng báo hiệu cho sân khấu sắp vén màn.
Loảng xoảng.
Khúc Tương Nhân vừa đứng ổn lại liền nhanh chóng bày ra tầng cấm chế quanh thân, lạnh lùng nói: “Hoành Thanh Liêm! Là ngươi đề xướng việc giết Hề Tuyệt, chuyện đã đến nước này, ngươi lại muốn bo bo giữ mình?!”
Hoành Thanh Liêm cười nhạt sử dụng binh khí: “Rõ ràng là Khúc gia sợ tiểu tiên quân sẽ trả thù chuyện năm đó ngươi lén lút dụng hình, nên mới cưỡng ép bọn ta đến Khúc gia thương lượng đối sách, tại sao lại biến thành Hoành Thanh Liêm ta xúi giục? Khúc Chấp Chính, khó trách ngươi sẽ bị Thịnh Tiêu đá ra khỏi Giải Trĩ Tông, chẳng phân biệt được thị phi đúng sai, và cũng là một tay già đời vu oan giá họa.”
Khúc Tương Nhân cả giận: “Ngươi!”
Cho tới nay Hoành Thanh Liêm là ngọn cỏ đầu tường, gió thổi chiều nào nghe theo chiều đó, tranh cãi với hắn chỉ tổ tức chết.
Khúc Tương Nhân hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn Phong Trọng Dương: “Còn Phong gia các ngươi?”
Phong Trọng Dương hờ hững: “Chuyện này sớm nên lắng xuống.”
Khúc Tương Nhân bị chọc tức cười.
Hề Tuyệt miệng lưỡi sắc bén, chỉ trong mấy câu ngắn ngủi đã khiến Hoành Thanh Liêm và Phong Trọng Dương đầu hàng đến mức này.
Hai nhà đó biết rõ Hề Tuyệt ghét cay ghét đắng hắn, muốn lấy đầu của hắn lập công chuộc tội.
Giờ có nói nhiều cũng vô ích.
Trong mắt Khúc Tương Nhân thoáng hiện lên ý lạnh, hắn nhìn chằm chằm vào Hề Tương Lan.
Hề Tương Lan cười một tiếng với hắn: