—Thịnh Tiêu có tâm tư bất chính với con thỏ nhỏ chết bầm này—
Từ hồi nào đến giờ, Nhạc Chính Trấm đều rất thích nghiên cứu độc vật ly kỳ hiếm lạ.
Vào mấy ngày sau khi đã hết bế quan, hắn dùng độc của Tương Văn ngưng tụ thành một sinh linh có linh thức, có điều chỉ có thể gắng gượng thành hình khoảng nửa ngày, sau đó linh thức liền tán loạn hóa thành sương đen dày đặc.
Nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến hắn hưng phấn.
Ai ngờ hắn còn chưa hết vui thì Hề Tương Lan đã đưa độc vật thức tỉnh linh thức đến tận cửa.
Tay của Nhạc Chính Trấm càng lúc càng dùng thêm sức, mèo mun sắp sửa bị bóp đứt hơi bỏ mạng, không nhịn được thều thào ngắt quãng: “Hề Tương Lan… Hề, cứu ta.”
Thân hình gầy yếu của Hề Tương Lan giống như bị cơn gió rét buồn tẻ thổi vù vù xung quanh, một thân một mình ngồi đó, đột nhiên y nghiêng đầu, mấp máy môi nói không ra tiếng với mèo mun: “He he.”
Mèo mun: “…”
Mả cha ngươi!
‘Ầm’ một tiếng.
Mèo mun trông như thể bị Nhạc Chính Trấm bóp nát, tức khắc hóa thành bột vụn chảy xuống kẽ tay của hắn, sau đó vụt biến thành luồng sương đen chạy trối chết vào sau gáy của Hề Tương Lan.
Trên mặt Nhạc Chính Trấm vẫn còn hưng phấn, hắn xoay người lại nói: “Ta cũng biết năm đó ngươi uống Ngu Đàm Hoa là vì trúng độc, nhưng lúc đó y thuật của ta không tinh thông nên không nhìn ra đó là gì, bây giờ đã biết rõ.”
—Là độc dược được xếp vào hàng đầu trong các loại độc, ‘Vô Tẫn Kỳ’.
Hề Tương Lan sờ vết thương còn nóng hổi sau gáy, im lặng không nói gì.
“Ai hạ độc ngươi?” Nhạc Chính Trấm nhíu mày ngồi xuống trước mặt y, giơ tay nhấc cằm y lên: “Đừng nghĩ trốn tránh, nhìn vào mắt ta.
Mặc dù ‘Vô Tẫn Kỳ’ ở trong cơ thể không gây đau đớn, sau khi thức tỉnh linh thức có thể cùng vào sinh ra tử với ngươi, nhưng nó sẽ phá hỏng Tương Văn của ngươi!”
Hề Tương Lan rũ mắt, không lên tiếng.
“Rốt cuộc Tương Văn của ngươi là bị Khúc gì đó phế, hay là bị chất độc này phế?!”
Nhạc Chính Trấm nhíu chặt mày, chỉ thấy càng ngày càng không thể nhìn thấu cái tên Hề Tương Lan vô liêm sỉ này, khiến người ta không hiểu sao thấy phiền não, muốn giúp y nhưng lại không biết giúp từ đâu.
Hề Tương Lan im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Toàn bộ Trung Châu đều muốn biết Tương Văn của ta là gì, đúng chứ?”
Nhạc Chính Trấm nhướng mày: “Ngươi đừng có nói với ta ‘Vô Tẫn Kỳ’ là Tương Văn của ngươi, ta không tin.”
“Không phải.” Hề Tương Lan thở hắt ra một hơi: “Một khi ta nói ra Tương Văn của mình là gì, sợ là sẽ dẫn đến họa sát thân.”
“Yên tâm, Dược Tông ở ẩn đã lâu, sẽ không có ai tự ý xông vào.” Nhạc Chính Trấm nói với vẻ sâu xa: “Hơn nữa, mẹ ta rất thích ngươi rất thương ngươi, chắc chắn sẽ đánh cược cả mạng sống để bảo vệ ngươi chu toàn— Hứ, có lúc ta hoài nghi ngươi mới là con ruột của mẹ ta.”
Hề Tương Lan nghe Nhạc Chính Trấm nhắc đến mẹ hắn, trên mặt y hiện ra đôi phần dịu dàng.
“Được rồi.” Y hít sâu một hơi, thoáng liếc những toa thuốc rơi vương vãi đầy phòng, hàng mi dài khẽ rung, trịnh trọng lên tiếng: “Tương Văn của ta, tên là ‘Bán Thiêu Phần’.”
Nhạc Chính Trấm hơi sửng sốt.
“Có khả năng gì?”
“Như tên gọi.” Hề Tương Lan nói ra những lời dọa người chết thành người sống:”Năng lực Tương Văn của ta có thể thiêu sạch linh mạch Thiên Diễn, và cả Tương Văn.”
Nhạc Chính Trấm hoảng hốt.
Hề Tương Lan ôn tồn nói tiếp.
“Sau khi ta thức tỉnh Tương Văn vào năm mười hai tuổi, Hề gia vì phòng tránh ta tổn thương người khác, hoặc gây hư hại cho linh mạch Thiên Diễn, nên đã tìm tới ‘Vô Tẫn Kỳ’ rồi cho ta ăn.”
“Nhưng bọn họ cũng sợ Tương Văn của ta biến mất, mỗi năm sẽ tìm về Ngu Đàm Hoa cho ta lấy độc trị độc, miễn cưỡng giữ gìn Tương Văn không bị phế bỏ hoàn toàn.”
“Nếu có người ở Trung Châu biết được Tương Văn của ta là ‘Bán Thiêu Phần’, sợ là sẽ lấy mạng của ta ngay.”
Nhạc Chính Trầm càng nghe sắc mặt càng trầm trọng: “Vậy Tương Văn của ngươi giờ còn không?”
Hề Tương Lan sờ gáy: “Vẫn còn, nhưng đã bị Vô Tẫn Kỳ hủy hơn phân nửa.”
Nhạc Chính Trấm nhìn vết thương chưa lành sau gáy y, giận đến mức bỗng chốc không biết nên chửi ai, muốn chửi Hề gia nhưng suy nghĩ kỹ lại thì thấy bọn họ làm vậy là không sai, đành phải sầm mặt mắng nhiếc toàn bộ Trung Châu.
“Một lũ bù nhìn bị linh mạch Thiên Diễn điều khiển, sâu mọt, bẩn tưởi, thứ chó má chỉ giỏi nịnh nọt.
Sớm muộn gì sẽ có ngày linh mạch Thiên Diễn bị hủy hoại bởi lòng tham của chúng!”
Hề Tương Lan không khỏi phì cười: “Nhiều năm không gặp, không chỉ độc thuật của ngươi tăng tiến, vốn liếng chửi mắng cũng tăng không ít nha.”
“Chứ không lẽ giậm chân tại chỗ giống chiều cao của ngươi?” Xa cách nhiều năm gặp lại, nhưng Nhạc Chính Trấm chỉ đối đãi thiện lành với Hề Tương Lan trong chốc lát, lúc này nói chuyện cũ xong liền bắt đầu chì chiết y: “Nếu còn không giải độc ‘Vô Tẫn Kỳ’, không chỉ Tương Văn của ngươi không gánh nổi, mạng chó cũng đi tong, ngươi muốn quan tài làm bằng gỗ đàn hương hay nạm vàng? Mau chọn lẹ đi, chọn xong ta sẽ kêu người làm gấp rút cho ngươi.”
Hề Tương Lan nhướng mày: “Có thể giải?”
Nhạc Chính Trấm cười khẩy: “Kêu một tiếng ca nghe chơi coi?”
“Ca.” Hề Tương Lan co được giãn được, eo mềm như không có xương sống, muốn cong là cong muốn thẳng là thẳng: “Nếu ngươi có thể giải độc ‘Vô Tẫn Kỳ’, gọi ngươi là cha có xá gì.”
“Con trai ngoan.” Nhạc Chính Trấm nhẹ nhàng xoa đầu chó của y: “Tiếc quá, cha ngươi không giải được.”
Hê Tương Lan: “…”
Bên ngoài Lạc Trấm Uyển.
Phong Duật nhàn rỗi không có gì làm bèn thả một con ác quỷ bị nhốt ra, dùng ngự quỷ quyết mưu toan hàng phục nó.
Nhưng ác quỷ trong Thân Thiên Xá hoàn toàn khác với ác quỷ bên ngoài, toàn thân nó đều là oán khí ngưng tụ mà thành, Phong Duật niệm một câu quyết là nó gầm trả treo một tiếng, hoàn toàn không bị khống chế.
Phong Duật niệm thêm mấy câu liền chịu không nổi đá nó một cú.
Bên cạnh bỗng truyền đến giọng nói dịu dàng: “Xem Bất Thuật của chúng ta bị chọc tức kìa.”
Phong Duật quay đầu lại, nhìn thấy một nữ nhân hiền hậu mặc áo trắng đang thong thả đi tới, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười, tựa như cơn gió mát dịu thổi qua giữa mùa hè nóng bức.
Ngay cả người nóng tính như Phong Duật khi thấy nàng cũng phải thu lại vẻ hung hăng thường ngày của mình, hiếm khi ngoan ngoan chắp tay hành lễ— Hắn cũng chưa từng ngoan ngoãn như vậy ở trước mặt mẹ mình.
“Ra mắt Uyển phu nhân.”
Uyển phu nhân mỉm cười: “Ngoan, hiếm thấy các cậu cùng tới đây chơi, không cần lễ nghi rườm rà.”
Phong Duật ngoan ngoãn gật đầu, lúc này mới phát hiện Thịnh Tiêu đang đi theo sau lưng Uyển phu nhân.
Nhạc Chính Trấm là chúa thù dai, từ trước đến nay đều không đội trời chung với Thịnh Tiêu, lần này Thịnh Tiêu mang Hề Tương Lan đến Dược Tông, còn chưa vào thì đã bị chặn ngoài cửa, thậm chí còn treo tấm bảng.
—Cấm Thịnh Tiêu và chó.
Thịnh Tiêu: “…”
Cuối cùng vẫn là Phong Duật bế Hề Tương Lan đang ngáy khò khò vào Dược Tông.
Thịnh Tiêu bị cấm cửa, chỉ có thể vô cảm nhìn Hề Tương Lan đi xa.
Lúc đó Phong Duật bối rối quá trời, cảm thấy Thịnh tông chủ bị chặn ngoài cửa có hơi tội nghiệp.
Cũng may Uyển phu nhân nghe tin liền tự mình đi ra đón Thịnh Tiêu vào.
“Các cậu đã trưởng thành.” Uyển phu nhân dịu dàng nói: “Mỗi người đều đủ sức gánh vác một phương, không giống Trấm Nhi nhà ta, vẫn chưa làm nên đại nghiệp gì, những năm qua đều ru rú trong nhà.”
Nếu là người khác nói lời này, chắc chắn Phong Duật sẽ hùa theo mắng Nhạc Chính Trấm không có tiền đồ, nhưng lúc này hắn lại lắc đầu nói: “Nhạc Chính Trấm có thể tạo ra độc vật thức tỉnh linh thức, phu nhân quá xem nhẹ hắn rồi.”
Uyển phu nhân được nịnh nọt cười không ngớt: “Ta còn tưởng chỉ có A Tuyệt mới biết nói lời ngon tiếng ngọt, cậu chơi với thằng bé lâu cũng học được cách dỗ ngọt ta.”
Thịnh Tiêu im lặng.
Lúc nãy Uyển phu nhân nói chuyện với hắn nhưng hắn không đáp lại nửa lời, luôn im lặng đến bây giờ.
“Nói tới A Tuyệt.” Uyển phu nhân lặng lẽ thở dài: “Không biết những năm qua thằng bé chịu bao nhiêu khổ cực, sợ là tính tình đã chững chạc trầm ổn hơn xưa nhiều.”
Phong Duật nhắm mắt nói: “Rất chững chạc, rất thận trọng.”
Vừa nói xong, Nhạc Chính Trấm đột nhiên tông cửa xông ra, giống như bị chó rượt theo.
Mọi người theo tiếng nhìn sang.
Chỉ thấy Hề Tương Lan vọt ba bước từ bậc thang nhảy phốc lên lưng của Nhạc Chính Trấm, hai cánh tay vòng quanh cổ của hắn siết chặt lại như khóa sắt, lạnh lùng nói: “Không giải được độc ta cần người làm chó gì? Xưng cha với ai thế hả, cha ta đã chết từ đời tám hoánh, ngươi xuống dưới làm bạn với ổng hợp lắm đó!”
Nhạc Chính Trấm nói: “Thả ra coi, ta quăng ngươi nha? Quăng thiệt đó nha!”
“Quăng ta không chết ngươi đừng theo họ Nhạc Chính nữa!” Hề Tương Lan túm tóc hắn: “Chịu thua chưa? Ngươi nói ‘Ca ơi ta thua rồi’ thì ta sẽ thả tay ra.”
Nhạc Chính Trấm: “Đừng có mà ước mơ! Cút!”
Uyển phu nhân: “…”
Thịnh Tiêu: “…”
Phong Duật: “…”
Phong Duật xấu hổ suýt chút nữa muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Mới vừa khen ngươi thành thục chững chạc, một giây sau liền bị ngươi vả mặt tại chỗ.
Uyển phu nhân ‘Ồ’ một tiếng, nhìn Hề Tương Lan và con trai mình đang lao vào bóp cổ túm tóc nhau, lẩm bẩm: “Quả nhiên… Quả nhiên chững chạc rất nhiều.”
Thịnh Tiêu: “…”
Phong Duật: “…”
Phu nhân hãy tỉnh táo lại!
Hề Tương Lan nghe thấy tiếng nói chuyện, ánh mắt chứa đầy tức giận vẫn không hề suy giảm, còn hung dữ trừng sang, khi ảnh ngược của Uyển phu nhân hiện lên trong mắt y, cơ thể của y liền cứng đờ.
Nhạc Chính Trấm chộp lấy cơ hội hất vai quăng mạnh y xuống đất, sau đó quen thói đè đầu gối lên ngực y, vươn tay qua loa vuốt gọn lại mái tóc dài vì bị Hề Tương Lan vò rối, đoạn cười gằn nói: “Ai thua? Ngươi thua!”
Hề Tương Lan nằm bẹp trên đất, đột nhiên che miệng ho khù khụ trông như suy yếu lắm.
Nhạc Chính Trấm đã quen với cái thói giả đò của y, đưa tay vỗ bép bép vào khuôn mặt nhỏ nhắn của y, nói: “Còn giả vờ, ta không bị lừa đâu, mau đứng lên.”
Hề Tương Lan khó khăn thở ra từng hơi, trông như thể một giây sau sẽ chầu trời.
Nhạc Chính Trấm thấy vậy hơi sửng sốt, đột nhiên có dự cảm không lành.
Dự cảm ứng nghiệm, sau lưng truyền đến giọng nói nhẹ nhàng.
“Trấm Nhi.”
Nhạc Chính Trấm hóa đá.
Hèn gì cái tên Hề Tuyệt này đột nhiên lăn ra giả chết.
“Mẹ.” Nhạc Chính Trấm giống như chuột thấy mèo, độc văn trên mặt lật đật rút đi hết, trở lại dáng vẻ con trai ngoan của mẹ: “Con và A Tuyệt… Đang giỡn với nhau, không ra tay nặng đâu ạ.”
Hắn vừa nói vừa lén dùng mũi chân đá nhẹ vào người Hề Tương Lan, ý bảo y đừng giả chết nữa.
Hề Tương Lan không nghe, nằm im re.
Uyển phu nhân mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền như hoa, nàng thong thả bước tới nhéo lỗ tai của Nhạc Chính Trấm.
Nhạc Chính Trấm khom người sợ quéo giò: “Mẹ ơi con sai rồi! Có người ngoài ở đây, có người ngoài! — Ủa Thịnh Tiêu?! Ai để Thịnh Tiêu vào đây thế hả? Mau đuổi hắn ra ngoài cho ta! Người đâu!”
Uyển phu nhân thản nhiên nói: “Là mẹ mời vào.”
Nhạc Chính Trấm tức khắc câm miệng.
Uyển phu nhân thu phục Nhạc Chính Trấm từ cá mập thành cá con, sau đó mỉm cười nói với Hề Tương Lan: “Thật sự bị thương?”
Hề Tương Lan mở mắt ra, cười he he nói: “Con lừa hắn đấy!”
Uyển phu nhân bật cười, cúi người đỡ y dậy, còn dịu dàng lau đi vết bụi dính trên mặt y.
“Từ trước đến nay con là tay bịp bợm khét tiếng, không ai là không con bị gạt.” Hề Tương Lan cười đùa tí tửng: “Vậy mà phu nhân lần nào cũng tinh mắt nhìn thấu chiêu giả vờ của con, không chịu đâu—”
Y cố tỏ ra kinh ngạc: “Đừng nói phu nhân là thần tiên hạ phàm xuống trần lịch kiếp nha, đôi mắt của người là đôi mắt kim cương được Thiên Đạo ban cho phải không? Ôi thôi tiêu đời, lỡ múa rìu qua mắt thợ mất rồi.”
Uyển phu nhân cười đến nỗi ngón tay đều run lên, không nhịn được vỗ yêu lên má y.
“Làm ta còn tưởng con đã trưởng thành chính chắn, không ngờ con vẫn giống con nít toàn nói lời mê sảng.”
Nhạc Chính Trấm đứng một bên chua lòm cả miệng, cố chen vào nói: “Mẹ, mẹ