—Hề Tương Lan thầm nghĩ: “Đáng ghét, nhưng có chút đáng yêu.
”—
Thịnh Tiêu không được Nhạc Chính Trấm thích, thậm chí còn không thể bước chân vào Lạc Trấm Uyển, một thân một mình đứng dưới tán cây tùng bên ngoài.
Dường như hắn đã quen với việc chờ đợi.
Phong Duật sốt sắng đến mức nhảy tưng tưng, hắn chạy như điên ra khỏi Lạc Trấm Uyển, đi vòng quanh người Thịnh Tiêu mấy vòng, nói: “Rốt cuộc ngươi mượn Nhạc Chính Trấm nhiều linh thạch từ khi nào? Thịnh Tiêu, Thịnh Vô Chước, Thịnh tông chủ?”
Hắn hỏi xong lại sốt sắng đi vòng quanh, vừa đi vừa nói: “Nếu không thì thế này đi, ta giúp ngươi trả nợ, đổi lại ngươi nói với ta đã xảy ra chuyện gì, được không?”
Thịnh Tiêu: “…”
Cửa của Lạc Trấm Uyển được mở ra, Hề Tương Lan thong thả bước ra ngoài.
Bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng kêu la tức giận của Nhạc Chính Trấm, có vẻ hắn vẫn còn cứng đầu, có chết cũng không chịu nghe lời Uyển phu nhân ra ngoài.
Hề Tương Lan không thèm quan tâm Nhạc Chính Trấm có đi theo hay không, y chắp tay sau lưng thong thả đi tới, mang theo vẻ mặt cợt nhã đến trước mặt Thịnh Tiêu, đon đả lên tiếng: “Thịnh Vô Chước!”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn y.
Mới nãy vẫn còn tức giận đùng đùng muốn ăn thịt người mà, sao chưa tới nửa khắc đã thay đổi thái độ xoành xoạch?
Phong Duật rối rít kéo Hề Tương Lan đến bên cạnh, oang oang nói: “Ngươi có biết Thịnh Tiêu nợ Nhạc Chính Chính… À không, Nhạc, tiểu độc vật một lượng lớn linh thạch chưa? Ba trăm ngàn linh thạch lận đó!”
Hề Tương Lan kinh ngạc nhướng mày: “Nhiều thế cơ à? Hèn gì Thịnh tông chủ không có tiền mua nổi một khoang thuyền hạng sang.
”
“Thiệt hả thiệt hả?” Phong Duật thấy Hề Tương Lan cũng không biết chuyện này, bước tới nói nhỏ bên tai y: “Ngươi mau đi hỏi Thịnh Vô Chước xem đã xảy ra chuyện gì đi, ta sốt ruột quá à.
Lẹ lẹ, ngươi hỏi chắc chắn hắn sẽ nói.
”
Hề Tương Lan vui muốn chết, y lườm nguýt Phong Duật giống như quỷ keo kiệt không muốn chia sẻ thú vui với người khác, chê: “Chuyện riêng của người ta, ngươi xía vô làm gì?”
Phong Duật:?
Bình thường ta và ngươi cùng hóng chuyện vui, ngươi đâu có cái thái độ gợi đòn này?
Thịnh Tiêu thấy hai người họ chau đầu ghé tai xì xào to nhỏ, nhíu mày nói: “Ngươi trúng độc?”
Lúc nãy hỏi thì bị Hề Tương Lan tức giận trừng, nhưng bây giờ y hoàn toàn thay đổi thái độ, cười híp mắt nói: “Đúng vậy, sao hả, ngươi lo cho ta?”
Thịnh Tiêu tự động bỏ qua mấy lời lẽ cợt nhã của y, nói: “Độc gì?”
Hề Tương Lan há miệng định ba hoa chích chòe, nhưng lời đến bên mép thì lại hơi do dự, mất tự nhiên chuyển đề tài: “Ta không nói.
”
Thịnh Tiêu nhíu mày.
Cho dù có gặng hỏi thêm thì Hề Tương Lan sẽ tùy tiện bịa ra để lấp liếm.
Như vậy cũng được, đỡ cho Thịnh Tiêu vạch trần y ngay trước mặt người ngoài.
Phong Duật sửng sốt, nhíu mày nói: “Ngươi trúng độc? Độc gì, là ai đầu độc, còn sống được bao lâu, tiểu độc vật nói thế nào, có chữa được không?”
“Có thể chữa.
” Hề Tương Lan trả lời: “Cần đến Nam Cảnh tìm ‘Dẫn Họa Nhiễu’, ngày mai ta và Nhạc Chính Trấm sẽ cùng đi Nam Cảnh.
”
Phong Duật nhíu mày: “Rốt cuộc là độc gì? Ta nhớ ‘Dẫn Họa Nhiễu’ là kịch độc mà, lấy độc trị độc?”
“Đồ ngu.
” Hề Tương Lan nói: “Ta còn không thèm nói với Thịnh Tiêu, nghĩ sao mà nói thật với ngươi, ta dám nói ngươi dám tin?”
Phong Duật: “…”
Hề Tương Lan thấy sắc quên nghĩa, bỏ mặc hảo huynh đệ là hắn đi đú đởn với Thịnh Tiêu, luôn miệng gọi Thịnh Vô Chước không kéo da non.
Thịnh Tiêu chê y ồn ào, nói: “Khi nào lên đường?”
“Sáng sớm ngày mai, phu nhân muốn ta ở lại đây một đêm.
”
Thịnh Tiêu muốn kéo y về.
Nhạc Chính Trấm ghét bỏ Thịnh Tiêu, đừng nói là nán lại ở Dược Tông một đêm, thậm chí hắn ngồi thiền ngoài cửa cũng ngại xui, nếu để một mình Hề Tương Lan ở lại Dược Tông, sợ là sáng sớm ngày mai Thịnh Tiêu phải chạy đến Nam Cảnh bắt y.
Hề Tương Lan bị cấm không cho ra ngoài, y cũng không giận mà còn người he he nói: “Thịnh Vô Chước, ngươi định đưa ta về Giải Trĩ Tông?”
Thịnh Tiêu không đáp.
Phong Duật đi theo tới: “Ta không đi.
”
Hề Tương Lan vừa bị nắm tay kéo đi vừa cố gắng ngoái đầu lại nhìn, tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Ngươi không tới hóng chuyện vui?!”
Phong Duật trợn mắt khinh thường: “Cha kêu ta về nhà, nói có chuyện quan trọng.
”
Phong Trọng Dương?
Hề Tương Lan khẽ nhíu mày, cười nhạt: “Được, ngươi về đi, giờ thìn ngày mai chúng ta ngồi Càn Ngư Hành Phảng (thuyền) đến Nam Cảnh.
”
Phong Duật lấy làm lạ liếc y: “Ta đã bảo ta không đi cơ mà?”
Hề Tương Lan chỉ cười he he, không nói gì.
Thịnh Tiêu dắt Hề Tương Lan ra khỏi Dược Tông, lúc này Nhạc Chính Trấm tức hồng hộc đuổi theo tới, lạnh lùng nói: “Hề Tuyệt! Ngươi đừng hòng kéo ta đi Nam Cảnh!”
Hề Tương Lan không quay đầu lại, vẫy tay với hắn: “Giờ thìn ngày mai, Càn Ngư Hành Phảng.
”
Nhạc Chính Trấm: “—Càn đầu cha ngươi!”
Hề Tương Lan để lại chuỗi tiếng cười lớn.
Sinh môn của Dược Tông từ từ đóng lại.
Uyển phu nhân mặc bộ áo trắng đứng trước lối vào tông môn, chăm chú nhìn nhóm người Hề Tương Lan ồn ào suốt dọc đường xuống núi, bóng dáng dần dần khuất sau rừng cây rậm rạp.
Không hiểu sao nàng lặng lẽ rơi vài giọt lệ, sau đó nhẹ nhàng gạt đi rồi xoay người đi tới vườn thuốc của mình.
Trong vườn thuốc trồng rất nhiều loại thảo dược và hoa độc, Uyển phu nhân định xem thử Ngu Đàm Hoa đã có thể nảy mầm được chưa, bỗng nhiên có một luồng linh lực lặng lẽ chui ra khỏi mặt đất, hóa thành bóng người mờ ảo bên cạnh một bụi hoa độc.
Uyển phu nhân ngồi xổm nhìn mặt đất nứt nẻ dưới chân, nói nhỏ: “Thằng bé đã về, ngươi nên lo sốt vó đi.
”
Bóng người kia mờ mờ ảo ảo khiến người ta không thể nhìn ra giới tính hay già trẻ, giọng nói hỗn loạn như trộn lẫn rất nhiều thứ tiếng lại với nhau, loáng thoáng nghe có vẻ là đang cười.
“Uyển phu nhân, ngươi thật sự nghĩ hắn vô tội?”
Uyển phu nhân xới đất lấy ra hạt giống đã hóa thành đá của Ngu Đàm Hoa, ngón tay khẽ dùng sức bóp nát hạt giống, lạnh lùng nói: “Ngươi là kẻ mượn đao giết người gây tai ương chết chóc, ta sao có thể tin tưởng ngươi?”
“Hắn là một đứa gian manh xảo trá.
” Người nọ cười khẽ: “Trong những năm qua, biết bao nhiêu trưởng lão của các thế gia chết trong tay hắn, có thể trả hết món nợ máu này sao?”
Uyển phu nhân chợt quay đầu lại, ánh mắt luôn dịu dàng trong veo giờ đây trở nên hung tàn.
“…Bây giờ hắn còn không biết sống chết dám đi chung với Thịnh Tiêu.
” Người nọ còn cười: “Hắn trở về thật vừa khéo, năm đó Thiên Diễn Châu của Thịnh Tiêu từng phán quyết hắn có liên quan đến chuyện Hề gia diệt môn, ta đổ hết chuyện này lên đầu hắn, Giải Trĩ Tông pháp bất dung tình, Thịnh Tiêu sẽ thay ta giết hắn, chấm dứt hậu hoạn.
”
Uyển phu nhân lạnh lùng quát: “Ngươi dám?!”
Giọng nói hỗn loạn không phân biệt rõ gái trai già trẻ cười vang lên, nghe mà rợn tóc gáy: “Ta dám đó, mắc gì không dám?”
Trên người Uyển phu nhân bỗng tỏa ra một vòng linh lực mạnh mẽ, ầm ầm càn quét tới, tông nát bét toàn bộ cây thuốc trong vườn, tất nhiên gồm cả thần thức tự tiện xông vào Dược Tông kia.
Uyển phu nhân lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không sợ chết, cứ việc thử.
”
Bóng người mờ ảo kia dập dờn hai lần rồi biến mất, để lại chuỗi tiếng cười đầy quỷ dị ma quái.
Uyển phu nhân đứng một mình giữa vườn thuốc hỗn loạn, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa nhúc nhích.
***
Nếu Hề Tương Lan không ghét Giải Trĩ Tông thì Thịnh Tiêu cũng không trở về Thịnh gia để làm khó mình, hắn vô cảm sải bước quay trở về Giải Trĩ Tông.
Hề Tương Lan buồn ngủ díu cả mắt, y quen thuộc cuộn mình trong lòng Thịnh Tiêu, tay nắm chặt vạt áo trước ngực hắn không buông tay.
Nghe tin Thịnh tông chủ quay lại, Quyện Tầm Phương lật đật chạy ra chào đón, khi thấy hồ ly tinh trong lòng Tông chủ nhà mình, hắn chỉ căng da mặt chứ không nhảy đổng lên xù lông như trước nữa.
“Tông chủ, người mưu toan phá hủy Thân Thiên Xá hôm nay… Phải xử lý thế nào ạ?”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Ai có ra tay thì giết, còn không thì đuổi ra khỏi Giải Trĩ Tông.
”
“Vâng.
” Quyện Tầm Phương gật đầu, do dự giây lát rồi nói: “Chuyện Ác Kỳ Đạo mua bán Tương Văn, theo lý thì Ứng Trác không thoát khỏi liên can, nhưng Giải Trĩ Tông tra hỏi vẫn không tìm được đầu mối dính líu đến Ứng gia.
”
Ứng Trác thông minh, chuyện gì cũng sai rối gỗ đi làm, một khi bại lộ thì rối gỗ sẽ tự thiêu tại chỗ, hoàn toàn không để lại cái đuôi nào.
Thịnh Tiêu gật đầu, bày tỏ đã biết.
Quyện Tầm Phương còn muốn báo cáo những chuyện khác nhưng sực nhớ Thịnh Tiêu còn đang ẵm người trong tay, vội vàng cúi đầu dõi mắt nhìn theo Thịnh Tiêu quay về Thanh Trừng Trúc.
Tiểu hồ ly họ Hề yếu ớt như sành sứ, vừa được Thịnh Tiêu đặt xuống giường đá liền nhíu mày, giơ tay quơ quào ôm lấy cổ của Thịnh Tiêu muốn đeo lên, thà bị ôm chứ không muốn nằm trên giường đá cứng ngắc này.
Y lẩm bẩm nói mớ: “Cộm chết.
”
Thịnh Tiêu cứng rắn đè y nằm xuống rồi gỡ tay y ra khỏi cổ mình, sau đó quay người rời đi.
Không chỉ giường đá cứng, ngay cả gối nằm cũng cứng không kém, Hề Tương Lan nhíu mày trở người, chuỗi ngọc trên hoa tai trợ thính va chạm vào giường đá, suýt chút nữa mấy viên ngọc bể nát.
Hề Tương Lan bị tiếng va chạm keng leng ù hết cả tai, y đau đớn ôm đầu tỉnh lại.
Sau gáy truyền tới cơn tê dại, ‘Vô Tẫn Kỳ’ hóa thành sương đen bay ra ngoài.
Mèo mun uể oải nằm trên giường đá lạnh lẽo, thoi thóp mắng: “Tính mạng của ngươi và ta tương liên với nhau, ngươi không sợ người kia sẽ giết ta thật?”
“Nếu ngươi bị giết dễ như bỡn như thế, bỏ cái tên ‘Vô Tẫn Kỳ’ đi là vừa.
” Hề Tương Lan tháo hoa tai xuống, ngồi xếp bằng trên giường điều chỉnh lại, nói: “Có điều ngày lành của ta và ngươi sắp hết rồi, Uyển phu nhân đã tìm ra thuốc giải, mấy ngày nữa sẽ giết ngươi, he he.
”
Mèo mun tức khắc xù lông lên: “Những năm qua ta cứu ngươi không ít lần! Ngươi không thể ăn cháo đá bát!”
Có lẽ Hề Tương Lan chê nó om sòm nên thò tay vào vạt áo trước ngực tìm kiếm một hồi, lấy ra một bó Ngu Đàm Hoa đang ăn dở không biết từ khi nào.
Mùi của Ngu Đàm Hoa tức khắc lan tỏa khắp căn phòng, mèo mun bị xông cho xiểng niểng, há miệng huệ một tiếng, suýt chút ói cả phèo phổi ra.
“Ọe…” Mèo mun phờ phạc nói: “Hèn gì mỗi lần ngươi ăn Ngu Đàm Hoa, ta đều phải yếu ớt một lúc rất lâu.
”
Thì ra Ngu Đàm Hoa là vị thuốc cuối cùng trong toa thuốc điều chế thuốc giải của ‘Vô Tẫn Kỳ’.
Hề Tương Lan thong thả bứt một cánh hoa định cho vào miệng, mèo mun bất thình lình vung móng tới đánh bay cánh hoa kia đi.
“Không được ăn!” Mèo mun sắp khóc tới nơi, nhìn y như nhìn kẻ phụ lòng bạc tình bạc nghĩa: “Ngươi muốn ta chết thật hả, đồ độc ác nhà ngươi!”
Hề Tương Lan không tức giận, ung dung nói: “Bây giờ độc tính của ngươi ngày càng mạnh, linh thể sớm đã lộ ra ngoài.
May là Nhạc Chính Trấm tốt tánh, chỉ bóp cổ chứ không có ý muốn giết ngươi, nhưng nếu để Thịnh Tiêu bắt gặp, sợ là hắn sẽ giáng sét đánh người thành tro, đến lúc đó còn liên lụy ta chết chùm với ngươi.
”
Mèo mun: “…”
Nhạc Chính Trấm chó điên kia mà tốt tánh hả?!
Đây là địa bàn của Thịnh Tiêu, mèo mun lo sợ bị Thịnh Tiêu phát hiện, đành phải rưng rưng nước mắt nhìn Hề Tương Lan bứt cánh hoa bỏ vào mồm, không dám ngăn cản nữa.
Theo Ngu Đàm Hoa trôi vào trong họng, thực thể được tích tụ bao lâu qua của mèo mun nhạt dần dần, cuối cùng lặng lẽ hóa thành linh thể mà chỉ có mỗi Hề Tương Lan có thể nhìn thấy.
Hề Tương Lan đã sửa xong hoa tai rồi đeo lại lên tai, sau đó lười biếng ngã nằm xuống gối.
“Cộp—”
Y quên béng giường đá gối đá của Thịnh sư thầy sống khổ hạnh, lúc này bị đập cho u đầu.
Cái gáy của Hề Tương Lan sưng to như trái ổi, hai mắt đờ đẫn, mãi một lúc lâu sau y mới hít sâu một hơi tỉnh táo lại.
Nếu là ngày thường, mèo mun chắc chắn sẽ meo meo khoái chí, nhưng lúc này nó không còn sức meo nữa, nằm bẹp một chỗ thoi thóp từng cơn, tủi thân muốn chết.
Hề Tương Lan lau nước mắt chảy ra vì đau, duỗi tay tới sờ cái cổ nọng tràn bờ của mèo mun: “Ngửa cái cổ lên coi, ầy, sao ngươi cứ tăng cân hoài thế?”
Mèo mun giơ móng cào y.
Hề Tương Lan quen tay mò thấy cái chuông không lưỡi đeo trên cổ mèo mun, từ trong đó lấy đồ ra.
Trước nay Thịnh Tiêu đều làm việc gọn gàng dứt khoát, một tiếng sau đã xử lý xong xuôi chuyện vặt trong Giải Trĩ Tông, lúc hắn đi tới trước Thanh Trừng Trúc, do dự hồi lâu mới quyết định hái một cành hoa quế mới nở.
Chỗ ở của hắn đơn sơ giản dị, trong phòng trống huơ trống hoắc không bày biện gì, trông chẳng khác gì nhà giam của Giải Trĩ Tông.
Chắc chắn Hề Tương Lan ở không quen.
Thịnh Tiêu cố ý tìm một bình sứ đẹp, múc nước đầy bình rồi cắm cành hoa quế vào, cố gắng để căn phòng sơ sài kia thêm chút màu sắc.
Chẳng qua khi hắn vừa cầm bình hoa tiến vào trong Thanh Trừng Trúc, trên khuôn mặt lạnh lùng kia hơi ngớ ra.
Một tiếng trước, Thanh Trừng Trúc vẫn còn ‘nghèo rớt mồng tơi’, ngoài giường đá, bàn đá và một tấm bình phong ngăn giữa phòng khách và phòng ngủ ra, trống trải đơn sơ đến mức đủ tiêu chuẩn dùng làm phòng giam đặc biệt cho phạm nhân không nghe lời.
Nhưng bây giờ, hai chiếc ngà voi bằng ngọc lưu ly giăng thành tấm bình phong ngăn giữa phòng ngủ và phòng khách, giường quý phi hoa lệ đặt bên cạnh cửa sổ, trên bàn gỗ chạm trỗ hoa văn đặt giấy trắng và nghiêng mực để lộn xộn trông vui mắt— Thậm chí còn đặt một kệ sách ngay ngắn bên cạnh, giấy tờ công vụ tồn đọng đều được xếp gọn hết lên đó.
Mọi thứ đều được bày biện vô cùng thanh nhã hữu tình.
Thịnh Tiêu: “…”
Suýt chút nữa hắn nghĩ mình đi nhầm chỗ.
Cái bàn đá và bình phong nhẵn bóng không hoa văn chạm trỗ chẳng biết đã bị vứt đi đâu, Thịnh Tiêu mang theo vẻ mặt vô cảm nhấc tay vén màn ngọc đi vào phòng ngủ, suýt chút nữa bị cảnh tượng bên trong làm lóa mắt.
Bên trong phòng ngủ quả thật là bị thay trời đổi đất, trở nên vô cùng xa hoa mỹ lệ, cái giường đá cứng ngắc thô kệch kia cũng bị đổi thành giường lớn giăng màn và được chạm trổ cực kỳ tinh xảo.
Màn giường được buộc hờ, ánh nắng chiều tà luồn qua cửa sổ chiếu vào, gió nhẹ thổi màn giường bằng lụa mỏng khẽ đung đưa, lộ ra dáng người đang nằm vùi trong mền gấm ngủ say.
Thịnh Tiêu: “…”
Hề Tương Lan tự nhiên như ruồi xem nơi này thành nhà của mình, vóc người của y vốn nhỏ gầy, lại nằm co ro trên cái giường rộng lớn như vậy càng làm nổi bật sự nhỏ bé của y.
Y thở ra hít vào đều đều, có lẽ không phải ngủ trên giường đá nên hai má đỏ hây hây, trông y ngủ vô cùng thoải mái.
Thịnh Tiêu thản nhiên nhìn y một lúc lâu, sau đó lặng lẽ cầm bình hoa đặt trên bàn nhỏ bên cạnh.
Hương hoa quế vương vấn quanh màn giường, Hề Tương Lan nói mớ mấy câu, xoay người ngủ mê hơn.
Y nằm mơ về thời niên thiếu đẹp đẽ.
Thịnh Tiêu và Nhạc Chính Trấm vô duyên vô cớ đánh nhau một trận.
Hai người không dùng linh lực vẫn có thể đấm mặt mũi đối phương sưng húp, mấy thiếu niên khác không thể kéo hai người họ ra, đầu sỏ Hề Tuyệt chạy đến ôm eo của Nhạc Chính Trấm để cậu ta đừng đánh Thịnh Tiêu nữa, đã thế còn bị Nhạc Chính Trấm sơ ý húc cùi trỏ vào mặt, suýt chút nữa là nâu mắt.
Cuối cùng vẫn là Chưởng viện nghe