—Ngọc Đồi Sơn: “Ngươi lại tính kế ta?”—
Ngọc Đồi Sơn cầm ly nhỏ cẩn thận nếm chút rượu của thành Cửu Tiêu.
Nhưng có lẽ là do hắn chưa từng uống rượu nên mới nhấp một miếng mà đã ho sặc sụa, vành mắt đỏ bừng, che môi ho một hồi lâu mới ngừng lại.
Ngọc Đồi Sơn ho đến nỗi lệch cả mặt nạ, lờ mờ nhìn thấy con ngươi màu vàng.
Đôi mắt đào hoa đó…
Hơi giống Hề Tương Lan?
Ôn Cô Bạch lạnh nhạt nói: “Thiên Diễn Châu phán tội của Thịnh Tiêu đã có tới năm mươi viên, không lâu nữa, thiên lôi trừng phạt của Thiên Diễn sẽ đánh xuống.
”
Ngọc Đồi Sơn chỉnh mặt nạ ngay ngắn lại, ho khù khụ thêm vài tiếng nữa cho thông giọng, nói: “Kí ức của Hề Minh Hoài đã bị ta điều chỉnh, Thịnh Tiêu chắc chắn có thể nhìn ra, chỉ cần hắn có lòng nghi ngờ, mà Thiên Diễn Châu sẽ không kết luận bừa bãi, huống chi…”
Hắn ho xong thì tỉnh táo lại, không nếm thử rượu nữa, buồn thiu cầm bánh ngọt lên gặm, nói tiếp: “Thằng nhãi kia rất giỏi lừa gạt, phản ứng đầu tiên của Thịnh Tiêu chắc chắn là nghi ngờ hắn đã động tay động chân.
”
Ôn Cô Bạch cười nói: “Có phải ngươi nghĩ Thịnh Tiêu quá ngu xuẩn?”
“Nếu ngươi sợ chết đến thế…” Ngọc Đồi Sơn thuận miệng nói: “Chờ lát nữa nhãi lừa đảo kia tới, ta sẽ hạ trận pháp ‘Họa Thủy Dẫn’ lên người hắn, cho dù ngày sau Thịnh Tiêu có phán tội ngươi, chỉ cần dẫn lôi kiếp nhân quả lên đầu hắn là được.
”
Sắc mặt của Ôn Cô Bạch hơi nặng nề, hắn cười nhạt nói: “Ngươi chịu được?”
“Chịu được chứ.
” Ngọc Đồi Sơn thờ ơ nói: “Nếu không đẩy ra một kẻ chết thay, sớm muộn gì Thịnh Tiêu sẽ tra đến chỗ chúng ta, kết thúc chuyện này càng sớm thì chúng ta càng khỏe.
”
Ôn Cô Bạch không nói gì.
Ngọc Đồi Sơn chống cằm nhìn về phía cửa của nhã gian, trong mắt hiện lên sự chờ mong với ‘kẻ chết thay’ sắp đến.
“Tới đi nào.
” Ngọc Đồi Sơn rầm rì giống như đang ngâm thơ: “Nhanh tới đi nào.
”
Bên ngoài nhã gian.
Họ Hề chết thay đang xị mặt sửa sang lại áo bào bị Thịnh Tiêu làm xốc xếch, trong mắt chợt lóe lên tia sáng vàng.
“Có thể im lặng được không?” Y lạnh lùng nói: “Không được nhìn trò cười của ta.
”
Mèo mun hóa thành sương đen nằm trên vai của Hề Tương Lan, thắc mắc hỏi: “Sao thế, ta đâu có nói gì.
”
Hề Tương Lan không đáp, giơ ngón út ra ngoắc nhẹ, trong mắt chứa đầy sự nôn nóng: “Phược tâm lăng, ngươi biết cách tháo nó ra không?”
Mèo mun nói với vẻ thâm sâu: “Ngươi đánh giá ta cao quá rồi đấy.
”
Hề Tương Lan chê: “Vậy ta cần ngươi làm gì?”
Mèo mun xù lông: “Tình nhân của ngươi! Tông chủ Giải Trĩ Tông! Tu vi Hư cảnh! ‘Kham Thiên Đạo’! Bốc bừa ra một cái là đủ đè chết con mèo nhỏ yếu đuối tội nghiệp mong manh dễ vỡ ta đây! Ta có dùng hết sức bú bình thì cũng chỉ tháo Phược tâm lăng ra trong chốc lát.
Ngươi còn trông cậy ta cởi nó ra triệt để, Hề Tương Lan, ngươi nghĩ đi, nếu ta mà có bản lãnh này…”
Hề Tương Lan bỗng cướp lời: “Khoan đã, ngươi vừa nói gì?”
Mèo mun nghiêng đầu nói: “Con mèo nhỏ yếu đuối tội nghiệp mong manh dễ vỡ ta đây?”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan ngó lơ cái tính tự luyến của nó, nói: “Ngươi nói ngươi có thể tháo Phược tâm lăng ra chốc lát, nói cách khác Thịnh Tiêu sẽ cho là Phược tâm lăng bị đứt?”
Mèo mun không hiểu: “Đúng thế.
”
Nhưng cũng chỉ có mình Thịnh Tiêu nghĩ vậy, sau khi linh lực biến mất, Hề Tương Lan còn bị xích cổ thả rông, không thể chạy được bao xa.
“Ờm.
” Hề Tương Lan ngâm dài tiếng, nhếch môi nở nụ cười gian xảo, y duỗi tay vuốt ve mèo mun, cười híp mắt nói: “Đúng là chỉ nên thương xót mèo nhỏ đáng yêu của ta thôi.
”
Mèo mun:???
Sao tự dưng khen nó?
Thằng nhãi lừa đảo này lại có chủ ý xấu gì đây?!
Đi thêm mười bước nữa là tới nhã gian của Ngọc Đồi Sơn.
Ngọc Đồi Sơn ăn rất khỏe, cả bàn bày đầy bánh ngọt đều bị hắn càn quét hơn phân nửa, Ôn Cô Bạch đã hóa thành chim đậu trên bệ cửa sổ, cạn lời nhìn hắn ăn không dừng miệng.
Quỷ chết đói đầu thai hay gì?
Ăn nửa ngày, ngoài cửa vẫn không có động tĩnh.
Ngọc Đồi Sơn nghiêng đầu, lờ mờ có dự cảm không lành, hắn đang định kêu gã sai vặt của Quân lâu Hồng Trần Thức đi hỏi thử hoa khôi có tới không, đột nhiên cửa gỗ chạm trổ hoa văn tinh xảo bị người dùng kiếm bổ mạnh ra.
Ngọc Đồi Sơn lập tức yên lòng: “É é é!”
Lan Kiều Kiều tới!
Ôn Cô Bạch: “…”
Làm gì có hoa khôi nhà nào dùng kiếm chém mở cửa thô bạo như vậy?
Đúng như dự đoán, có người bước từng bước nặng nề đi vào, uy áp cường đại như trận cuồng phong thổi quất vào trong nhã gian, làm chấn bể hết đồ trang trí xa hoa tinh xảo trong phòng thành phấn vụn rơi lả tả xuống đất.
Ngay cả bình phong to lớn cũng ngã cái ầm vang trời.
Ngọc Đồi Sơn vui vẻ ngước mắt nhìn lên.
Thịnh Tiêu trông chẳng khác gì sát thần, trên mặt mũi cuốn theo lệ khí rét căm căm, kiếm Đông Dung tỏa ra hơi lạnh làm toàn bộ Quân lâu Hồng Trần phủ một tầng băng mỏng.
Ngọc Đồi Sơn thấy thế liền thất vọng, cầm miếng bánh ngọt nhét vào miệng, vừa nhai vừa lúng búng nói: “Gì vậy trời, không phải là Lan Kiều kiều.
”
Ôn Cô Bạc: “…”
Một trăm lẻ sáu hạt Thiên Diễn Châu tản ra xung quanh, mái tóc dài sau lưng Thịnh Tiêu bay phần phật, hắn lạnh lùng nói: “Hề Tuyệt đâu?”
Ngọc Đồi Sơn ngơ ngác: “Hả?”
Khoảnh khắc Phược tâm lăng bị cưỡng ép cắt đứt, trong đầu Thịnh Tiêu trở nên rỗng tuếch không nghĩ được gì, khi hắn phản ứng lại thì đã xách kiếm vọt lên nhã gian dùng để ‘mây mưa một đêm’ của Lan Kiều Kiều và Ngọc tiên quân.
Hắn cầm kiếm bước từng bước về phía Ngọc Đồi Sơn, khuôn mặt tuấn mỹ tỏa ra ý lạnh đáng sợ.
Môi của Thịnh Tiêu không hé nhưng giọng nói của hắn vang vọng khắp nhã gian.
“Hề Tương Lan.
”
Ngọc Đồi Sơn ngồi xếp bằng tại chỗ, mặt nạ suýt bị khí thế khủng bố này làm nứt.
Hắn ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Thịnh Tiêu: “A, ngươi… Đang nói đến Lan Kiều Kiều hả, ta, ta cũng đang chờ hắn nè, ngươi có thấy hắn đâu không?”
Thịnh Tiêu khẽ nhíu mày.
Ngọc Đồi Sơn lầu bầu: “Ta còn đang chờ một đêm xuân với hắn…”
Vừa dứt lời, trong mắt Thịnh Tiêu chợt lóe lên ý lạnh, hắn chém tới luồng kiếm ý nhanh như đến nỗi không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ngọc Đồi Sơn hơi sửng sốt, một lọn tóc trắng lặng lẽ từ vai trượt một đường rơi xuống đất, miếng bánh ngọt trên tay cũng nát thành cám, rơi lả tả xuống ống tay áo.
Ngọc quan trên đầu đại diện cho người có địa vị cao bị chẻ làm đôi khiến cả đầu tóc xõa xuống bù xù, Ngọc Đồi Sơn vẫn không để ý, hắn chỉ biết ngơ ngác nhìn miếng bánh ngọt còn chưa gặm xong đã nát thành cám, ngồi đực mặt ra giống như bị sốc ngu người.
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn hắn.
Đột nhiên, Ngọc Đồi Sơn đứng phắt dậy, tức giận nói: “Đã nói hắn không có ở đây!”
Mặt nạ đầu lâu méo mó bày ra biểu tình đang gào thét dữ tợn, linh lực Thiên Diễn quanh người hắn hóa thành móng vuốt sắc nhọn, âm u lao nhanh về phía Thịnh Tiêu.
“Oành—”
Linh lực Thiên Diễn màu vàng và lôi văn u lam của Thiên Diễn Châu tựa như gió thu lá rơi quấn quýt vào nhau, toàn