Cấp dưới của Trung tướng Hawke cung kính “mời” Kỷ Lăng ra ngoài, vừa ra đến cửa đã nhanh chóng thả tay ra, nghiêm chỉnh đứng qua một bên, lịch sự nói: “Mời ngài về cho.”
Kỷ Lăng tức tối hất tay Lodz ra: “Mấy người tránh ra! Tôi phải quay lại đó!”
Thế nhưng binh lính gác cửa nhận được lệnh đã giao, lần này họ hệt như hai quả núi sừng sững tử thủ cổng vào, máy móc nhắc lại: “Không có giấy phép thì ngài không thể vào bộ Quân sự.”
Ghét quá rồi đấy!
Kỷ Lăng không cam lòng chút nào! Cậu còn chưa đợi được đến phân đoạn Brendon nổi giận nữa mà, sao có thể cam lòng ra về như thế được? Cậu lại muốn xông vào trong lần nữa, nhưng đám lính canh cửa này dù có mắng chửi đánh đấm thì vẫn cứ đơ ra đó, còn cứng hơn bệ bồn cầu nữa, khiến Kỷ Lăng không cách nào thực hiện ý đồ…
Hồi lâu sau, khi cậu còn đang thở phì phò đứng ở đó thì đã ù ù cạc cạc bị Lodz nhét vào xe bay…
Thế là, cứ vậy thôi ấy hả?
Cứ thế mà quay về?
Nhưng không về thì còn làm ăn được gì đâu? Ngay cả cửa Bộ Quân sự cậu còn chẳng vào được nữa là!
Lodz nhìn sắc mặt Kỷ Lăng lúc trắng lúc xanh, sợ rằng tiếp sau đây mình sẽ trở thành đối tượng để cậu trút giận, ngay khi vừa đưa Kỷ Lăng về đến nhà xong thì chạy té khói, để lại mình Kỷ Lăng chơ vơ đứng trước cửa nhà…
Đến tận khi vào đến nhà rồi, Kỷ Lăng vẫn còn chưa hoàn hồn lại, có cảm giác như cậu đang nằm mơ vậy.
Sao mọi thứ lại đến mức thế này rồi?
Không phải tình tiết đúng như bản gốc sẽ là cậu đến sỉ vả người ta rồi bị vả mặt ngược lại, cuối cùng còn bị quăng ra khỏi Bộ Quân sự, mất hết mặt mũi hay sao? Tại sao tất cả đều không hề xảy ra, mình chỉ cứ thế chẳng hiểu mô tê gì mà về nhà? Từ đầu đến cuối, không một người nào nặng lời với mình hết, thậm chí là cả Nguyên soái Brendon vốn có tiếng đáng sợ, cũng chỉ vừa thốt một chữ “Cậu” thì đã có một Trung tướng Hawke nhảy ra cắt ngang rồi…
Tôi đây đánh vào thể diện của anh, sỉ nhục đồng chí mà anh coi trọng nhất, thế mà anh lại chẳng có phản ứng gì mà cứ thế để Trung tướng Hawke cho người đưa tôi đi? Đáng lẽ anh phải ngăn cản lại chứ? Chẳng lẽ anh không biết nói thế nào à?
Không phải tiểu thuyết miêu tả anh là Nguyên soái đầy thiết huyết, miêu tả người anh không ưa mắt nhất chính là mấy kẻ công tử bột đây sao? Tại sao đến khoảnh khắc then chốt anh lại sợ sệt chứ!
Kỷ Lăng thật sự cáu bẳn đến mức đấm ngực dậm chân.
Không nhờ vả được gì, không có ai có ích cả.
Cậu bực dọc cả ngày trời, bất chợt nhớ đến, hôm nay cậu làm vậy có thể xem như đã sỉ vả thành công rồi đúng không? Cậu đi đến bộ Quân sự phách lối, ồn ào một phen xong lại trở ra ngoài mà không hề bị thương tích gì, còn tát một bạt tai vang dội vào mặt Ninh Ngọc, khiến anh ta phải chịu thiệt nữa chứ?
Nhận ra được ý này khiến mặt Kỷ Lăng tức thì trắng bệch không còn chút máu, vẻ mặt ủ ê hẳn đi.
Đã qua hai kiếp, lần đầu tiên cậu sỉ vả người ta thành công…
Cậu hoảng thật rồi.
Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu? Tại sao chơi trò này lần thứ hai còn khó hơn lần thứ nhất vậy chứ? Mình đâu có làm gì đâu, sao chẳng hiểu sao lại mở phải game chế độ khó nhằn là thế nào?
“Cốc cốc cốc.” Cửa vang lên tiếng gõ.
Kỷ Lăng vẫn còn đắm chìm trong nỗi sầu muộn, ngẩng đầu lên thì trông thấy ngay người đàn ông tuấn tú có đôi mắt đen lay láy cùng màu tóc bạch kim đang đẩy cửa vào.
Mấy ngày trời không hó hé gì, sao tự dưng hôm nay người này lại tới vậy?
Kỷ Lăng trong phút chốc không thể kiểm soát được tâm trạng của mình, trông sắc mặt cậu còn đen kịt hơn nữa, tình huống này chắc hẳn là cảnh “Nhà đã dột lại còn gặp mưa suốt đêm” rồi.
Văn Ngạn nghe nói Kỷ Lăng đến Bộ Quân sự thì liền nhớ lại chuyện kiếp trước, khi Kỷ Lăng trông thấy mớ tin tức kia, lại còn bị người khác xúi giục bèn đến gây chuyện với Ninh Ngọc, sau đó lại bị Brendon vô tình quăng ra khỏi cổng.
Chuyện này lan truyền khắp mọi ngóc ngách ở Đế Tinh khiến Kỷ Lăng tức thì trở thành trò cười của thiên hạ.
Các quý tộc cười nhạo cậu không biết lượng sức mình, thậm chí ngay cả một đứa dân quèn cũng có thể giẫm lên mặt cậu, còn chà xát thêm mấy cái nữa chứ.
Nhưng chưa hết, không lâu sau đó video Kỷ Lăng sỉ nhục Ninh Ngọc bị người ẩn danh nào đó tung lên mạng, những câu nói ấy hoàn toàn dấy lên lòng phẫn nộ của dân chúng.
Một kẻ quý tộc sa đọa tham sống sợ chết lại không có liêm sỉ mà đi sỉ nhục, chèn ép một anh hùng đã vào sinh ra tử, ngay tức khắc Kỷ Lăng bị tất cả cư dân mạng tấn công, ngày nào cũng có người mắng chửi cậu, trù cậu đi chết đi.
Kỷ Lăng chẳng những phải gánh chịu lấy sự khinh bỉ từ tầng lớp quý tộc, mà cậu còn phải chịu sự bạo lực mạng đến từ tầng lớp bình dân.
Chuyện này khiến cậu càng căm ghét Ninh Ngọc hơn, cũng từ đó càng phạm thêm nhiều lỗi lầm… Nhưng mà những việc này tạm thời không cần đề cập đến.
Tóm lại, kiếp này, vì sự thay đổi của Carlos nên Lodz không tới tìm Kỷ Lăng, Kỷ Lăng cũng không vì thế mà đến Bộ Quân sự.
Văn Ngạn vốn tưởng rằng chuyện này sẽ không xảy ra nữa, nào ngờ mặc dù trễ hơn một ngày, nhưng rồi Kỷ Lăng vẫn đến Bộ Quân sự, đây là sơ sót của anh.
Cũng may lần này có Carlos ra tay, nên cuối cùng Kỷ Lăng cũng yên lành rời khỏi Bộ Quân sự.
Ngay khi biết đến kết quả này, trong lòng Văn Ngạn thở phào nhẹ nhõm mà cũng rất đỗi phức tạp, may mắn rằng Kỷ Lăng không sao, dù cho Carlos có mục đích gì đi nữa thì ít ra lần này, anh ta đã bảo vệ Kỷ Lăng.
Có điều Văn Ngạn vẫn không yên lòng về Kỷ Lăng, nên không kìm nén sự xốc nổi của bản thân mà vẫn cứ đến, thế mà vừa vào cửa đã trông thấy ngay dáng vẻ thở hổn hển của Kỷ Lăng, tức thì tim anh ấy cũng treo lơ lửng.
Chẳng lẽ còn chuyện gì khác mà anh ấy không hay biết hay sao?
Văn Ngạn khẽ khàng hỏi: “Ngài sao vậy? Ngài không vui à?”
Kỷ Lăng tức tối nhìn Văn Ngạn.
Vui vẻ ư, cậu làm sao mà vui vẻ cho được chứ? Theo đúng kịch bản thì lần cậu đi vả mặt này sẽ thất bại, đến cuối cùng chẳng những cậu thành một trò hề mà còn bị cư dân mạng tổng sỉ vả, cứ thế tích tụ lòng oán hận, không cam lòng lại tiếp tục đến gây chuyện với Ninh Ngọc… Bây giờ cậu lại bình yên vô sự, còn có lý do nào để căm ghét Ninh Ngọc nữa đây? Tình tiết câu chuyện làm sao mà phát triển được nữa?
Kỷ Lăng mất hứng hỏi: “Anh qua đây làm gì?”
Văn Ngạn yên lặng mất một lát rồi thú thật: “Tôi có nghe qua việc ngài đến Bộ Quân sự.”
Kỷ Lăng thầm nghĩ anh cũng hay lắm, quả nhiên là anh đang âm thầm tra xét hành tung của tôi.
Đến cả giấu cũng không thèm giấu nữa chứ, khinh tôi là một đứa ngốc hả! Cậu sa sầm mặt, tiếp tục diễn: “Đúng thế.”
Văn Ngạn nhìn thấy nỗi mất mát và phiền muộn trong đôi mắt của Kỷ Lăng.
Thiếu niên tức giận mà chẳng chút nào che giấu, cứ thể bộc lộ trước mặt anh ấy.
Rõ ràng cậu đã thành công rồi, nhưng sao lại còn tức giận như thế, mất mát như thế? Bởi vì Cảnh Tùy tỏ vẻ lấy lòng Ninh Ngọc hay sao?
Thật ra thì chuyện này vốn dĩ chẳng đáng là gì cả, ai cũng biết tỏng tất cả chỉ là đang diễn trò mà thôi.
Nhưng thiếu niên vẫn khăng khăng nó là thật, nếu nhìn từ một hướng khác, có lẽ không phải vì cậu ngu ngốc… mà bởi vì cậu quá để ý đến người kia, để ý đến mức trong mắt cậu không chứa nổi một hạt cát.
Có lẽ ý của cậu không phải là bắt chẹt Ninh Ngọc, mà chỉ muốn có được sự chú ý của Cảnh Tùy mà thôi.
Trong lòng Văn Ngạn vừa ghen tị vừa đau nhói, cậu yêu anh ta đến thế sao?
Nhưng anh ta sẽ không yêu cậu đâu, tại sao cậu không nhận thức được chuyện này cơ chứ.
Bờ môi Văn Ngạn mấp máy, nhưng anh ấy lại không đành lòng phớt lờ đi đôi mắt đầy khổ sở của thiếu niên, bèn trái lương tâm an ủi cậu: “Nếu như ngài khó chịu vì chuyện của Ninh Ngọc thì xin ngài không cần để trong lòng nữa, vì Bệ hạ không thích cậu ta đâu.”
Kỷ Lăng sao mà tin cho nổi, kiếp trước, chính mắt tôi đây thấy Cảnh Tùy thích Ninh Ngọc đấy nhé! Cậu bèn hỏi vặn lại: “Sao anh biết ngài ấy sẽ không thích chứ?”
Văn Ngạn đáp: “Thân phận của Bệ hạ cao quý bậc nào kia chứ, cũng chỉ có người với địa vị như ngài mới phù hợp để đứng bên cạnh ngài ấy thôi.
Ninh Ngọc dẫu sao cũng chỉ là một tên dân thường, sao có thể được Bệ hạ yêu thích?”
Giọng nói của người đàn ông dịu dàng lại thành khẩn, lời nói cũng có lý có tình, nếu Kỷ Lăng thật sự là nguyên chủ… đảm bảo mấy câu này có thể dỗ dành nguyên chủ đến mức trăm hoa đua nở, chẳng so đo chuyện này thêm làm gì.
Đáng tiếc hiện tại chỉ có Kỷ Lăng, cậu chẳng những không được an ủi mà còn cảm thấy khó chịu vô cùng… Cậu có nằm mơ cũng thấy rõ là Cảnh Tùy thích Ninh Ngọc kia mà!
Cái miệng này của anh đúng là không biết nói chuyện, nói nhăng nói cuội.
Sao anh còn không mau tưới dầu vào lửa luôn đi! Sử dụng kế sách khích bác ly gián mà anh thành thạo nhất để kích tôi tiếp tục đến gây rối Ninh Ngọc đi, đào hố cho tôi nhảy đi, ai cần anh đứng đó an ủi chứ hả! An ủi tôi có ích gì với anh chứ?
Tên phản diện này làm ăn chẳng đến nơi đến chốn gì hết!
Trong lòng Kỷ Lăng vô cùng uất ức, nhưng cậu