Phúc lợi của nhân viên công ty lớn khá tốt, nhưng nó tỉ lệ thuận với những dự án dài vô tân mỗi ngày, ai cũng mệt mỏi không thể đứng lên nổi.
Triệu Sở Chu cũng vậy, anh làm việc chăm chỉ như muốn bán mạng.
Nếu không phải vậy, anh sẽ không trở thành giám đốc dự án từ khi còn trẻ như thế.
Anh có tham vọng và thực lực, nơi làm việc lại như chiến trường danh lợi.
Triệu Sở Chu biết uống rượu biết giao tiếp, xử lí mọi thứ rõ ràng, thân là Alpha không dễ dàng chịu thiệt, cứ thế tự nhiên phong sinh thủy khởi (*).
(*) Thuận buồn xuôi gió.
Chẳng qua mỗi một lần uống rượu anh đều giống như chết đi một lần, cả đêm như rơi vào cõi niết bàn, dù người làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
Triệu Sở Chu ôm bụng, mặt không đổi sắc tiếp tục uống thêm rượu trong ly, dụ dỗ bên A kí hợp đồng.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề rời khỏi khách sạn, anh chạy vào trong một con hẻm tối nôn mửa.
Mùa đông thật lạnh, nhiệt độ chênh lệch giữa trong nhà và ngoài trời khiến anh rùng mình.
Tối nay anh uống hơi nhiều, đầu óc cũng rối bời, thẫn thờ nhìn những bậc thang xanh ngắt trong ngõ.
Đầu óc anh không hoạt động được, nước mắt so với não còn chảy xuống nhanh hơn.
Anh đứng ngây ra một lúc mơ mơ hồ hồ nghĩ ngợi, cuối kỳ cũng qua rồi, sao Tô Ngọc Kiệu vẫn chưa đến tìm anh vậy.
Tầm mắt mơ hồ, Triệu Sở Chu ngồi xổm xuống khóc thút thít gọi điện cho Tô Ngọc Kiệu.
Sau khi nghe được âm thanh kết nối, tất cả cảm xúc ưu tư như dựa vào men rượu trào ra ngoài, nghẹn ngào hồi lâu anh mới nói ra được một câu hoàn chỉnh.
"Chồng à, anh đau quá.".
||||| Truyện đề cử: Chứng Bệnh |||||
"Người khác đều về nhà hết rồi, sao em không tới đón anh."
......!
Tô Ngọc Kiệu từ phòng thí nghiệm vội lao ra ngoài, đi đến đầu ngõ liền thầy Triệu Sở Chu một mình ngồi xổm ở đó, vùi mặt vào hai cánh tay, bộ dáng nhìn qua thực bất lực.
Hắn tiến lên hai bước, quanh người còn mang theo hơi thở còn lạnh hơn so với giá rét thấu xương, lấy áo khoác choàng lên vai Triệu Sở Chu.
Anh giương đôi mắt ướt đẫm lên, đối diện với Tô Ngọc Kiệu.
Nước mắt khô đi khi bị gió thổi qua.
Triệu Sở Chu uống quá say, nước mắt và rượu vương ở trên mặt, làm cho cả người anh đều toát lên vẻ phiền muộn không nói nên lời.
Triệu Sở Chu rất ít khi khóc.
Vào ngày giỗ của cha mẹ anh cũng không khổ sở như vậy.
Tô Ngọc Kiệu đối với anh đúng là không có cách nào, vừa tức vừa đau lòng.
Hắn nâng đầu gối anh lên muốn bế, nhưng Triệu Sở Chu lại không vui, đẩy ngực hắn muốn tránh né.
"Anh...!anh hai ngày trước đến trường học tìm em, có Omega đưa nước cho em, em, em, em hôn cô ấy..."
Nói đến đây, anh lại đau lòng hít sâu một hơi, say rượu khiến người ta nói năng không lưu loát.
Triệu Sở Chu hiện tại phát âm không rõ ràng, lại bởi vì cảm xúc kích động mà nâng cao giọng, nghe giống làm nũng.
Tô Ngọc Kiệu nghe lời tố cáo sai sự thật của anh, thở dài: "Không có hôn, cô ta đưa nước cho em, em cũng không muốn."
"Có mà, em, em đúng là, đồ nói dối..."
Khả năng xử lí thông tin của não bộ đang được load lại, Triệu Sở Chu không tìm ra được chứng cứ gì rõ ràng, đành phải lặp đi lặp lại câu đồ nói dối.
Đêm