Sau khi say rượu đầu đau muốn nứt ra.
Triệu Sở Chu đau đầu dữ dội, sau khi tỉnh lại việc đầu tiên anh làm là cởi quần lót đang mặc trên người ra, hung ác ném vào mặt Tô Ngọc Kiệu.
Tô Ngọc Kiệu bị anh đánh thức.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời đi, phản ứng đầu tiên của hắn là ôm người vào trong ngực, giọng nói còn có chút ngái ngủ: "Đi đâu."
"....Đi tắm."
Triệu Sở Chu từ trước tới giờ chưa bao giờ bực bội như này.
Anh chui vào trong chăn bông, cởi tất cả những gì còn sót lại trên người ném vào Tô Ngọc Kiệu.
Trong ấn tượng của Tô Ngọc Kiệu, hắn hiếm khi được thấy cảnh anh hờn dỗi như này, đây là lần đầu tiên.
Hắn ngoan ngoãn nói xin lỗi, từ trong góc phòng lôi ra được áo ngủ của Triệu Sở Chu mà đêm qua tìm không biết ở đâu vì bị vứt lung tung, mặc vào hẳn hoi rồi kéo người đi vào phòng tắm.
Triệu Sở Chu hiện giờ còn đang tức giận nên không muốn chủ động nói chuyện.
Tô Ngọc Kiệu phát tình cũng lười mở miệng, nhưng ánh mắt nhìn theo anh một giây cũng không rời.
Quấn quít kề cạnh, là một bức tranh sinh hoạt sống động và tràn ngập mùi hương.
Tô Ngọc Kiệu nhìn chằm chằm anh hồi lâu mới lên tiếng: "Ninh Ninh."
Triệu Sở Chu dừng lại, giương mắt nhìn hắn.
Vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ nhưng có chút gì đó dịu dàng hơn.
"Anh còn nhớ đêm qua mình đã nói gì không?"
"...Không rõ nữa."
Triệu Sở Chu mím môi, những gì anh nói đều là thật, thật sự anh không nhớ rõ.
Nhưng Tô Ngọc Kiệu cũng không tức giận chút nào, ngược lại còn cười đến vui vẻ.
Hắn lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra, điệu cười vừa có chút tinh quái vừa có chút hư hỏng, quơ quơ trước mặt Triệu Sở Chu: "Vậy chúng ta ôn lại chuyện cũ chút nha?"
Bản năng bảo Triệu Sở Chu không ổn rồi, còn chưa kịp dựng hai tai lên thì Tô Ngọc Kiệu đã bật file ghi âm.
Anh nghe thấy tiếng mình khóc, rồi một mớ bòng bong những lời nói ngớ ngẩn lộn xộn ngốc nghếch.
Anh nghe Tô Ngọc Kiệu gọi mình là bảo bối, gọi mình là vợ, rồi nghe được hắn gọi mình là Ninh Ninh.
"Triệu Sở Chu, em và anh phải cùng nhau già đi, không thể ở tuổi trung niên mà hai còn lại một."
"Ninh Ninh, Ninh Ninh, Ninh Ninh ngoan nào."
Triệu Sở Chu nhíu chặt mày, dáng vẻ căng thẳng.
Cả vành tai của anh đều đỏ ửng lên, hồng cả một mảng.
Tô Ngọc Kiệu có chút không yên lòng, nhưng hắn vẫn kiềm chế tâm tình tiến tới trước mặt anh, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Triệu Sở Chu rồi hôn lên từng vết gân.
"Ninh Ninh ngoan."
"...Ninh Ninh sẽ ngoan mà."
Sương mù dày đặc, lúc đó Tô Ngọc Kiệu và anh còn cách nhau một tầng hơi sương, ấm áp và ẩm ướt tạo nên một bức tường.
Triệu Sở Chu giống như trở về nơi ngõ hẹp, bốn phía đều là bóng tối, chỉ có phía cuối con đường có chút ánh sáng.
Nhưng anh lại dừng chân ở cửa, giống như ở trong một tang lễ, căn bản không dám tới gần.
Lỡ đâu mọi thứ đều là giả, nếu lại gần ánh sáng, nó sẽ bị phân tán.
Anh hạ mi mắt, trông mất hết thần thái ngày thường.
Tô Ngọc Kiệu cúi người hôn lên khóe miệng anh, tháo chiếc nhẫn trên ngón áp úp ra, bắt lấy ngón tay của Triệu Sở Chu rồi đeo nó lên cho anh.
"Tối hôm qua còn nói yêu em, trong nhật ký cũng ghi là muốn em.
Triệu Sở Chu, không thể nói suông được đâu."
Triệu Sở Chu giương mắt nhìn thiếu niên trước mặt.
Trong nửa năm này, hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều, góc cạnh sắc bén, là một người lớn còn thể tự mình đảm đương mọi thứ.
"Yêu em là thật," Triệu Sở Chu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, nâng mặt Tô Ngọc Kiệu: "Thật sự chỉ có mình em."
Tô Ngọc Kiệu cười cười.
Hắn mặt mày tuấn tú, bộ dáng trầm ổn, ánh mắt đong đầy tình cảm, hỏi lại anh: "Trong nhật kí, bài thơ anh viết ở kẹp sách là