Edit + beta: Iris
Hai tay vừa dùng sức siết nhau, chạm vào liền tách ra.
Diêu Văn Tiêu giấu tay phải ra sau lưng, ghét bỏ chà xát ngón tay.
Đúng như Thẩm Dục nói, lần này hắn tới thủ đô, ngoại trừ bồi Thẩm Dục tham gia cái hoạt động bình chọn hoa khôi giáo thảo quốc dân gì đó, còn có một mục đích quan trọng khác, chính là muốn tìm mạng xã hội để hợp tác.
Nhưng khác với Thẩm Dục tự duy đoán, người mà Diêu Văn Tiêu muốn hợp tác không phải là web Phi Tấn của Đào Mộ, mà là nền tảng Weibo.
Có vài nguyên nhân trong đó, như là sau lưng nền tảng Weibo có tư bản thực lực hùng hậu, Diêu Văn Tiêu càng coi trọng thực lực Weibo hơn.
Trong mắt Diêu Văn Tiêu, mặc dù web Phi Tấn có một ít mánh lới thu hút sự chú ý của cư dân mạng, nhưng thực lực web Phi Tấn quá mỏng yếu, nếu thực sự cạnh tranh chính diện với Weibo, phần thắng quá nhỏ.
Weibo thì khác.
Bất kể web Phi Tấn nghĩ ra mánh lới mới gì, Weibo vẫn có thể hấp thu kinh nghiệm của web Phi Tấn rồi tham khảo.
Diêu Văn Tiêu không cảm thấy loại chuyện tham khảo này có gì xấu, mà hoàn toàn ngược lại, Diêu Văn Tiêu cho rằng chỉ cần có năng lực, trò giỏi hơn thầy ngược lại có thể xây dựng được hiệu quả tuyên truyền tốt hơn.
Cho nên trong mắt Diêu Văn Tiêu, Đào Mộ chỉ là nhân viên kế hoạch xứng chức, web Phi Tấn vẫn chưa đủ tư cách làm đối tác với Diêu Văn Tiêu hắn.
Đương nhiên mấy cái này đều là lấy cớ.
Ngoài những nguyên tắc nghe có vẻ cao siêu như là lợi ích là trên hết, chỉ có mình Diêu Văn Tiêu hắn biết, hắn không muốn hợp tác với web Phi Tấn, nguyên nhất cơ bản nhất là sâu trong lòng hắn có khúc mắc với web Phi Tấn.
Khúc mắc này bắt nguồn từ sự quan tâm quá mức mà Thẩm Dục dành cho Đào Mộ.
Đương nhiên còn có một phần nguyên nhân là do Đào Mộ giấu giếm tin tức mà hắn đưa cho web Phi Tấn, điều này làm Diêu Văn Tiêu cực kỳ bất mãn.
Sau khi Diêu Văn Tiêu hỏi thăm nhiều lần mới biết được giao tình giữa Đào Mộ và Lạc Dương không tồi, cậu để web Phi Tấn ém tin nóng xuống cũng coi như lợi thế để đổi lấy hảo cảm của người Lạc gia và sự ủng hộ của Long Đằng Giải Trí.
Lúc này web Phi Tấn mới có sức gánh vác sự kiện bình chọn hoa khôi giáo thảo quốc dân.
- - cư nhiên có thể vì ích lợi mà bắt tay giảng hòa với loại người như Lạc Dương.
Diêu Văn Tiêu hỏi thăm rất kỹ nên cũng biết chuyện Lạc Dương gây rắc rối cho Đào Mộ ở trấn H.
Hắn không ngờ Đào Mộ lại vì lợi ích mà gắng gượng chịu nhục, một chút khí khái cũng không có.
Sau khi biết được chân tướng, Diêu Văn Tiêu tức khắc có cảm giác ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ.
Thẩm Dục nhà bọn họ sao có thể kết bạn với loại người này? Diêu Văn Tiêu một mặt tức giận bất bình, một mặt cực độ xem thường Đào Mộ, càng không muốn hợp tác với loại người này.
Nhưng vì phải ra dáng trước mặt Thẩm Dục, nên Diêu Văn Tiêu tất nhiên sẽ không nói gì.
Còn làm ra vẻ "tôi rất coi trọng cậu".
Chỉ là kỹ năng diễn xuất của Diêu Văn Tiêu không tốt, ít nhất Đào Mộ có thể thấy rõ Diêu Văn Tiêu ghét bỏ xem thường mình.
Còn Thẩm Dục thì tự nghĩ rằng bạn của mình cũng coi trọng người ta nên đặc biệt vui vẻ.
"Đúng rồi, tớ nghe nói Lạc Dương bị ba ba hắn đánh, bây giờ đang nằm viện, hay là chúng ta đi thăm hắn đi?" Thẩm Dục cảm thấy Lạc Dương cũng là người tốt, lúc bọn họ ở Hỗ Thành chơi cùng nhau rất vui.
Thẩm Nghiên bỗng nhiên mỉm cười, ôm Thẩm Dục xoa xoa đầu: "Em trai chị chính là tốt bụng như vậy, phàm là bạn bè gặp qua vài lần đều sẽ nhớ đến.
Bảo sao mọi người đều thích em như vậy."
Lời này không hề nghi ngờ cũng là nói cho Đào Mộ nghe.
Đáng tiếc Đào Mộ lựa chọn thất khiếu không thông, mắt điếc tai ngơ với lời của Thẩm Nghiên.
"Lạc Dương ở bệnh viện Nhân Dân 1.
Cậu tới bệnh viện nghe ngóng sẽ biết, tôi nghĩ lúc hắn nhìn thấy cậu nhất định sẽ rất vui mừng." Đào Mộ vẫy vẫy tay với Thẩm Dục, rất vui vẻ nhẹ nhàng đuổi người đi.
Thẩm Dục bĩu môi, có chút không vui nhìn Đào Mộ.
Hắn còn muốn ăn một bữa với Đào Mộ.
"Tớ không gấp, nếu không cậu dẫn tớ đi dạo quanh trường các cậu được không? Tớ chưa tới Kinh Ảnh bao giờ.
Có phải nơi này có rất nhiều đại minh tinh không?" Thẩm Dục vẻ mặt mới lạ nhìn vườn trường Kinh Ảnh đằng sau Đào Mộ, hắn còn muốn xem phòng ngủ của Đào Mộ nữa.
"Bây giờ tớ thấy đóng phim rất thú vị.
Sớm biết vậy cũng đã ghi danh vào Kinh Ảnh rồi, chúng ta có thể làm bạn học." Thẩm Dục vẻ mặt tò mò, hắn cảm thấy khoa văn học không có gì thú vị, không như Đào Mộ - -
"Đúng rồi, khoa diễn xuất các cậu học gì vậy? Có phải thường diễn kịch nói gì đó không? Tớ rất muốn nhìn thấy Mộ Mộ đóng kịch nha." Thẩm Dục tự mình nói một câu dài, lại hỏi Đào Mộ: "Trường các cậu chọn ai làm giáo thảo vậy? Chắc chắn là cậu đúng không? Nhất định phải là cậu, nếu là người khác, tớ sẽ không phục."
"Không phải tôi.
Chương trình này là do web Phi Tấn tổ chức, tôi làm giáo thảo không hợp, hơn nữa Kinh Ảnh chúng tôi không coi trọng giá trị nhan sắc.
Giáo thảo được mọi người chọn là một đàn anh năm cuối rất xuất sắc, hắn năm ba có quay một bộ phim điện ảnh nhận được giải Kim Ô nam chính xuất sắc nhất, đặc biệt lợi hại." Đào Mộ không hy vọng Thẩm Dục nói năng bậy bạ kéo thù hận vào cậu, đặc biệt nghiêm túc giải thích.
Đào Mộ vốn là nhân vật phong vân trong đám tân sinh viên khóa 2008, đẹp trai, tính tình tốt, chụp ảnh giỏi, còn sáng lập web Phi Tấn, quả thực chính là thiết lập của nam chính bá đạo tổng tài trong kịch bản vườn trường a.
Cho nên rất được các bạn học nữ Kinh Ảnh ưu ái và các bạn học nam sùng bái.
Người nhà họ Thẩm gọi Đào Mộ đến cổng trường đứng nói chuyện lâu như vậy, tất nhiên là thu hút sự chú ý của các sinh viên khác.
Lúc nghe thấy ngôn luận kéo thù hận của Thẩm Dục, rất nhiều bạn học cảm thấy khó chịu nhưng chưa từng suy nghĩ sâu xa.
Dù sao Thẩm Dục cũng coi như nói sự thật, Đào Mộ vốn dĩ rất ưu tú, đặc biệt là điều kiện ngoại hình - - nghe nói lúc phỏng vấn khảo hạch nghệ thuật, ba vị chủ khảo đều cho tròn điểm.
Nhưng sau khi nghe Đào Mộ giải thích, các bạn học liền bừng tỉnh đại ngộ, đã nói bọn họ cứ cảm thấy lời của Thẩm Dục quái quái thế nào.
Đúng vậy, Kinh Ảnh bọn họ đâu phải là trường nông cạn như vậy.
Bọn họ không chỉ coi trọng vẻ ngoài, mà càng coi trọng kỹ năng diễn xuất và tài học hơn, giáo thảo được mọi người bỏ phiếu chính là đàn anh năm bốn - ảnh đế giải Kim Ô.
Như Đào Mộ nói, muốn giá trị nhan sắc có giá trị nhan sắc, muốn thực lực có thực lực.
Mặc dù không đẹp bằng Đào Mộ nhưng cũng là người đặc biệt ưu tú.
Không gặp Đào Mộ thì không phục hả?
Lời kia của Thẩm Dục cứ như là cả cái Kinh Ảnh này, ngoại trừ Đào Mộ thì không còn ai khác vậy ấy.
Này rốt cuộc là bạn bè hay là mượn vỏ bọc bạn bè để đâm một dao vậy?
Thấy bầu không khí có gì đó sai sai, Thẩm Dục hơi căng thẳng vò tay áo, ngẩng đầu hỏi Đào Mộ: "Có phải tớ nói sai gì rồi không?"
Đào Mộ gật gật đầu với các bạn học xung quanh, cười bất đắc dĩ: "Được rồi.
Tôi biết cậu bộc tuệch, sau này chú ý chút là được."
Thẩm Dục ủy khuất thở dài, ngoan ngoãn gật đầu.
Mẹ Thẩm và Thẩm Nghiên tức khắc có chút không vui.
Cảm thấy Đào Mộ quá hà khắc với Thẩm Dục.
Thẩm Dục vẫn còn là trẻ con mà, bình thường được người trong nhà cưng chiều, nào có đa tâm lòng dạ sâu như vậy, nói chuyện tất nhiên sẽ không tích thủy bất lậu như Đào Mộ.
Đào Mộ không thể nhường nhịn chút sao?
Diêu Văn Tiêu nhịn không được hừ một tiếng, chống lưng cho trúc mã nhà hắn: "Tôi thấy Tiểu Dục như bây giờ rất tốt.
Ngây thơ hồn nhiên không hiểu chuyện đời, trong lòng nghĩ gì nói đó.
Em ấy thực sự cảm thấy cậu ưu tú hơn những người khác thì là thực sự cảm thấy như vậy.
Cậu không thấy điểm này của em ấy rất đáng quý sao?"
Hơi dừng một chút, nhịn không được chua lòm: "Nếu đổi lại là tôi, Thẩm Dục khen tôi sùng bái tôi như vậy, tôi chắc chắn vui đến phát điên rồi."
Đào Mộ: "..." Cậu cảm thấy cậu cũng muốn điên luôn rồi.
"Cũng trễ rồi.
Không có gì nữa thì mọi người trở về nghỉ ngơi đi." Đào Mộ lười phản ứng lại mấy nhân vật cốt truyện không cách nào thông não này, trực tiếp đuổi đi.
Thẩm Dục trông mong nhìn Đào Mộ: "Cậu không dẫn tớ đi dạo trường các cậu sao?"
"Trời tối rồi." Đào Mộ bất đắc dĩ: "Đen thùi lùi thì thấy cái gì đâu.
Muốn dạo cũng phải buổi sáng chứ.
Hơn nữa người nhà cậu đi tàu xe cùng cậu đến đây, chắc chắn rất mệt mỏi, cậu không phải nên bồi bọn họ nghỉ ngơi trước sao?"
Cậu cũng biết chúng tôi đi tàu xe mệt nhọc đến đây? Thẩm Dục vì đến đây thăm cậu mà vừa xuống máy bay đã chạy ngay tới Kinh Ảnh, không thèm ghé khách sạn.
Cậu lại đối xử với Dục Dục nhà chúng tôi như vậy?
Người Thẩm gia không ngờ Đào Mộ lại không biết điều như vậy, lập tức thẹn quá hóa giận.
"Tiểu Dục, nếu người ta đã không chào đón em như vậy, chúng ta cũng đừng mặt dày mày dạn quấn lấy người ta, chúng ta đi.
Không phải em muốn thăm Lạc Dương sao? Anh đi thăm Lạc Dương cùng em." Diêu Văn Tiêu đảo tròng mắt, một bên bênh vực kẻ yếu Thẩm Dục, một bên động thủ nhét Thẩm Dục vào xe.
Trong lòng suy nghĩ xem nên dạy dỗ Đào Mộ thế nào, bớt cho thằng quỷ nghèo không hiểu chuyện đời vừa sáng lập web Phi Tấn mà cứ như lấy được 258 vạn.
Còn dám thờ ơ với Thẩm Dục nhà bọn họ?
(Lời editor: Nhịn hết nổi rồi, đồ tiêu chuẩn kép:)))
Mày cũng không nhìn xem mày xứng sao!
Diêu Văn Tiêu hậm hực dẫm chân ga, ô tô "Oanh" một cái, ngay cả khói xe phun ra cũng đặc biệt phẫn nộ.
Bạn học Kinh Ảnh vây xem nãy giờ, có người đi lên hỏi thăm Đào Mộ: "Mấy người này là sao vậy? Mắt toàn mọc trên trời."
Đào Mộ hồi thần, cười nói: "Tiểu công tử tập đoàn Thẩm Thị ở Hỗ Thành và người nhà.
Hắn là giáo thảo mà đại học Hỗ Thành chọn ra, tới tham gia bình chọn hoa khôi giáo thảo quốc dân."
"Tôi nói mà, kẻ có tiền nha." Người nọ cười hì hì: "Khí chất không như dân chúng bình thường như chúng ta, nói năng có chút cuồng vọng."
Đào Mộ lo lắng, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, cậu đột nhiên nhìn về phía bạn học,