Editor: Saobienmap
Chương 10 đả kích
Cho dù người thanh niên say rượu ngã trên mặt đất giãy giụa lúc lâu không bò dậy được nhưng ý đồ hận không thể bóp chết Văn Sương cực kỳ rõ ràng.
Phẫn nộ và thù hận là có thật không hề phóng đại chút nào.
Văn Sương theo bản năng lui về phía sau nửa bước, tùy ý để đối phương trừng mắt, cậu cẩn thận hồi ức nhưng chỉ cảm thấy quen mắt, vì nguyên chủ không để đối phương trong lòng nên tin tức có ích ít đến đáng thương.
“Kia hình như là…… à tôi nhớ ra rồi là Du Phong của hãng rượu Tân Lan.
” Trong đám người, có người thốt lên.
Lập tức có người biết chuyện nói tiếp: “Chính là anh ta! Lúc trước được khen là hình mẫu doanh nhân thành đạt, kết quả hiện tại chật vật thành như vậy.
”
“Còn không phải bởi vì ai đó?” Một giọng nói the thé lộ ra vài phần chờ mong trò hay mở màn, ác ý chỉ thẳng vào Văn Sương.
Không có ngọn nguồn, Văn Sương rùng mình nhìn về Du Phong, tin tức rốt cuộc cũng rõ ràng lên.
Nói chính xác thì Du Phong xem như là người bị lừa thảm nhất trong ba người mà nguyên chủ lừa!
Du Phong không giống đám phú nhị đại có gia sản kếch xù, tài sản của anh ta hoàn toàn tự mình kế hoạch còn thiếu chút nữa uống chết ở trên bàn tiệc để đổi lấy, lúc ấy sản nghiệp rượu nho bản địa mới vừa phất lên, anh ta trồng vườn nho cho quả lớn nhất, bởi vì kỹ thuật gieo trồng đúng chỗ cho nên sản xuất quả nho nhưỡng rượu có thể nói hạng nhất, Du Phong vừa mới bắt đầu chỉ làm nhà cung cấp nguồn hàng sau đó sinh ra hứng thú với phương diện này nên mỗi lần đưa hàng hóa đều học trộm nghề.
Lúc ấy ông chủ hãng rượu Tân Lan là một người thông minh, âm thầm quan sát Du Phong rất lâu, cảm thấy anh ta có lòng tiến tới chịu khổ nên đầu tiên thu làm đồ đệ và chỉ ngắn ngủn ba năm coi như nuôi thành con trai ruột.
Du Phong thiên thời địa lợi nhân hoà chiếm hết toàn bộ, tự tạo được thương hiệu riêng, một bước lên mây xanh tạo thành một giai thoại cọng cỏ nghịch tập.
Nhưng số mệnh đưa đẩy cố tình gặp phải nguyên chủ.
Nguyên chủ thấy Du Phong đơn thuần dễ lừa, dùng chút thủ đoạn gọi anh xưng em với anh ta, Du Phong không đi học nên đặc biệt thích sinh viên đại học như nguyên chủ, nào biết đó là cầm thú khoác da người đi khắp nơi.
Nguyên chủ dần dần thay thế vị trí kế toán ở công ty Du Phong, cậu ta lập kế hoạch giúp người ta làm giả sổ sách đưa cho Du Phong xem đều là một phần sổ sách khác coi như qua cửa, bẵng qua thời gian Du Phong sẽ không nhìn kỹ, phàm là nguyên chủ gửi văn kiện thì trực tiếp ký tên, chờ đến khi sự việc bại lộ thì phía trên ký tên toàn là Du Phong.
Lúc Du Phong bị bắt đi không khác gì sét đánh giữa trời quang, một cơn ác mộng, anh ta nhìn vẻ mặt nguyên chủ vô tội đứng ở góc khóc đỏ đôi mắt, rốt cuộc mới sáng mắt ra biết mình nuôi một con sói vô ơn.
Nguyên chủ đẩy hết mọi tội lỗi cho Du Phong, may mắn kim ngạch đề cập không lớn được kịp thời phát hiện, Du Phong vẫn luôn phối hợp điều tra, kiểm kê toàn bộ tài sản sau đó nên phạt thì phạt nên bồi thường thì bồi thường, trở lại tay trắng ngày trước, đối với một thanh niên nghèo đến từ nông thôn không khác vực sâu không đáy, cố tình nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, mẹ Du Phong biết được tin tức sau đó bệnh nặng không dậy nổi, hiện tại còn nằm ở bệnh viện không ngừng đốt tiền.
Sau đó Du Phong có đi tìm nguyên chủ nhưng thanh niên ngày xưa ngây thơ kêu từng tiếng “anh ơi” hô hoán một đám người tới đánh anh ta ngất đi ở con hẻm còn nói nếu đến tìm lần nữa thì coi chừng sự an toàn của mẹ anh ta.
Thủ đoạn dơ bẩn của nguyên chủ ùn ùn không dứt, Du Phong căn bản chống đỡ không được, trước hủy tiền đồ sau nhục nhã nhân cách, không quan tâm đến mạng người mà đạp lên trên mặt đất, Du Phong há có thể không hận?
Không đem nguyên chủ lén trói tới rút gân lột da đã tính là khoan dung.
Giờ phút này gặp lại, thái độ của Du Phong ra sao cũng có thể tưởng tượng ra.
Nhìn anh ta uống rượu uống đến mặt đỏ bừng, bị mọi người chung quanh tránh như đồ dơ bẩn, Văn Sương hiếm khi nghẹn lời.
Cậu nhớ ra hết tất cả giống như chính mình tự trải qua một lần, trong lòng thực hụt hẫng.
“Bây giờ mày còn giả vờ làm người tốt làm gì?” Du Phong đỡ bàn ghế đứng lên, anh ta nhìn thần sắc cậu ngơ ngác cười nhạt một tiếng, cảm thấy con người này giả vờ đáng thương giả vờ vô tội đúng là vô song, Du Phong lung lay tiến lên, ở trường hợp đặc thù anh ta tất nhiên bình tĩnh