Chương 11 Cậu ta biết.
Sắc mặt Văn Sương bình thản, thậm chí lộ ra vài phần u buồn nhưng không ai biết, tâm tính cậu hoàn toàn tương phản, quy tắc được liệt kê rõ ràng, kế tiếp nên làm như thế nào, ra tay từ nơi nào giống như chiếc bàn tính nhỏ đang lật nhanh, kế hoạch bắt đầu thành hình.
Trốn không được thì đành đối mặt, trước giờ Văn Sương không cho rằng trốn tránh có thể giải quyết vấn đề, hơn nữa dựa theo tần suất dẫm mìn từ nguyên chủ, sợ rằng không làm chút gì thì sẽ tan thành mây khói.
Nghĩ vậy, Văn Sương khẽ thở phào, cậu sợ nhất là không có đầu mối, cho dù vấn đề khó giải quyết cũng còn một con đường sống.
Tuyên Triết thấy ánh sáng rực rỡ từng chút lóe lên từ đôi mắt thanh niên.
“Không ở bên trong đợi mà chạy ra làm gì? Lát nữa ngài Duranda xuống dưới thì làm sao?”
Văn Sương kinh ngạc giật mình nhưng cậu không đi lên, mà vẫn ngồi ở bậc thang ngẩng đầu nhìn Tuyên Triết: “Tần Mạt Sinh và vợ anh ta đến.
”
Tuyên Triết làm như khó hiểu: “Thì sao?”
“Người ta có thai, chỉ sợ thấy phiền phức khi nhìn thấy tôi.
” Văn Sương khẽ nói biểu hiện bốn chữ “Đối nhân xử thế” vô cùng nhuần nhuyễn, bởi vì giọng điệu thành khẩn nên Tuyên Triết theo bản năng muốn trào phúng hai câu cũng không được, Văn Sương tiếp tục: “Trước đấy ngài Duranda có nói anh ta mệt mỏi, chắc sẽ không xuống dưới, nếu xuống dưới thì tôi lại đi ra ngoài.
”
Cậu bày ra hết hành vi ác liệt trần trụi của thân thể này từng làm cho Tuyên Triết thấy, không hề muốn che giấu, tầm mắt hai người đối diện nhau, tinh thần Tuyên Triết ngẫm ra.
Cậu ta biết.
Biết mình cố ý dẫn cậu tới tình cảnh này, vừa rồi đủ loại chuyện kia là để xác nhận và thử thách nhưng Văn Sương không hề giấu giếm, Tuyên Triết không hiểu được “Sự vô tư trong sáng” kia ở trên người cậu rốt cuộc đến từ đâu.
Cả đời Tuyên Triết lột vô số da mặt dối trá của vô số người, hơn nữa còn coi đây là niềm vui, xem như là một trong số những thú vui hiếm hoi không nhiều lắm của anh nhưng hôm nay dường như đã thua Văn Sương, không thấy cậu tức muốn hộc máu, Tuyên Triết bỗng thấy tẻ nhạt vô vị nhưng theo sát đó là một sự hứng thú sâu sắc đột nhiên sinh ra, anh thật sự rất tò mò, một kẻ có tội ác chồng chất sao lại giấu được dưới sự hồn nhiên không lộ chút tiếng gió nào.
Thật sự rất thú vị.
Tuyên Triết nhìn Văn Sương rồi xoay người rời đi, Văn Sương cũng không theo sau, vừa rồi cậu nói những câu không hề dễ nghe, nếu thai phụ kia xuất hiện vấn đề gì thì không có gì bất ngờ xảy ra, Tần Mạt Sinh có thể xẻo sống cậu.
Qủa thực Duranda không xuống dưới nữa, Văn Sương nhận được tin hắn sau đó truyền đạt cho Tào Nam Du, Tào Nam Du gửi “OK”, lại qua một giờ mới gọi điện thoại tới: “Kết thúc rồi, xuất hiện đi.
”
Giọng điệu Tào Nam Du lạnh lùng hơn trước rất nhiều, Văn Sương làm như không nghe thấy biến hóa trong đó, đây mới là phản ứng bình thường.
Bởi vì trong mắt người ngoài, Văn Sương là hoàn toàn là một kẻ “Hung tàn”.
Tào Nam Du vốn tưởng rằng lần này trở về Văn Sương bị đá ra Quyền Nhất, ai ngờ Tuyên Triết không nói gì giống như mọi tin tức mặt trái về cậu trong bữa yến tiệc đều là ảo giác.
Tuyên Triết không nói gì thì Văn Sương cũng ăn ý lựa chọn giả ngu giả ngơ.
Duranda đã nghỉ ngơi nhiều ngày ở khách sạn, nhất thời nửa phút không dùng đến Văn Sương, cậu được phân phối tới bộ tuyên truyền, nói trắng ra là đóng gói bao bì, nhắm mục tiêu đến khán giả, sau đó chuyển giá trị của những nghệ sĩ giải trí của công ty thành vàng cần có, Văn Sương là một người mới không được tiếp xúc đến thứ thâm sâu, với lại một quần thể cố định ít nhiều có tính bài ngoại nên cậu đành làm từ việc bưng trà đổ nước, Văn Sương am hiểu sâu việc này, bởi vậy không hề oán hận một câu.
Mọi người đều chờ xem thanh niên nhờ tinh thông tài nghệ đi trúng vận cứt chó nghẹn khuất đến buồn bực thất bại, ai ngờ chỉ một buổi sáng, làm gì thì làm đó xong việc còn cười tủm tỉm nói một câu “Cảm ơn”, có vẻ như thật sự kiên định học tập, với lại trông cậu dễ bảo đáng yêu ngay cả nữ Diêm Vương của bộ phận thiết kế có thể trảm ngã ngựa khiến mấy cô bên bộ phận tuyên truyền nhất thời không chỉa mũi nhọn được, ngẫu nhiên thừa dịp lúc rót nước còn lén giao lưu hai câu mà mặt ai cũng xuân sắc, cảm thấy Văn Sương mới tới càng nhìn càng thuận mắt.
Chưa đến giữa trưa, một âm thanh đi giày cao gót “Cộp cộp” rõ ràng có quy luật chạm vào mặt đất, đi từng bước một tới gần, sau khi mọi người đã quen rồi thì khi nghe thấy tiếng cũng không khó để nhận ra người đến, trong đó có vài người hai mặt nhìn nhau, sao nữ Diêm Vương lại tới?
Nữ Diêm Vương tên là Phương Túc, lý lịch đẹp đến mức được làm từ giữa tầng Quyền Nhất, sự thật chứng minh diện mạo phụ nữ mỹ diễm và thực lực cường hãn chân thực tồn tại, Phương Túc có thể đập đám mày râu cùng thời điểm vào làm trên mặt đất, một đường thuận gió mà lên ngay cả Tuyên Triết cũng nhìn cô với con mắt khác.
“Nhóc Văn Sương?” Phương Túc gật đầu với tổ trưởng bộ phận tuyên truyền, sau đó không nhìn ai mà lập tức đi tới trước bàn làm việc của Văn Sương, trong tay cầm một lọ sữa chua, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn cậu, bộ móng tay màu nâu mới làm tôn lên làn da cô trắng như ngọc: “Ăn cơm chưa? Cùng nhau nhé.
”
Ở Quyền Nhất, bộ phận thiết kế bộ đích xác có địa vị cao hơn bộ tuyên