. Đại Bạch chắc chắn rất thích anh.
Tác giả: Mộc Lan Trúc.
Editor: wingwy.
=====================
Lúc đội thi công đến, mèo đen lớn đang treo mình trên cây trước sân phơi nắng, còn gấu trắng thì cầm chậu, đuổi theo một người đàn ông tuổi trung niên trong đội mà gõ mạnh.
Song người đàn ông trung niên ấy không những không tức giận, mà còn kích động đến mức rơi nước mắt, không ngừng khoa trương rằng tiếng gõ của gấu trắng lớn thật là dễ nghe.
Mèo đen lớn tuy là một con hổ, nhưng lại có thể trèo cây hết sức linh hoạt cười tới mức xém chút nữa rớt từ trên cành cây xuống đất.
Minh Hữu đứng ở dưới tàng cây, vẻ mặt khẩn trương.
Arthur cúi đầu liếc Minh Hữu một cái.
Lớp sóng năng lượng hiền hòa quanh thân Minh Hữu dường như bị đóng băng bởi hơi lạnh, biến thành một khối băng mỏng có gai.
Lớp gai này tự chĩa về bản thân cậu ta?
Thiếu niên nhỏ này, cho dù có vì bị tổn thương mà biến thành con nhím, gai cũng nên chĩa ra ngoài, tự chĩa về bản thân mình làm quái gì?
Có sợ xã hội, thì cũng có cách làm người ta sợ hãi lại loại người sợ xã hội này mà.
Arthur ngáp một cái, gãi gãi lỗ tai, cái đuôi lông xù rũ xuống, gõ gõ vài cái trên đỉnh đầu Minh Hữu, sau đó "Bặc" một cái, đánh lên trán Minh Hữu.
Minh Hữu ngẩng đầu, nhìn thấy mèo đen đang diễn xiếc làm động tác ngả người móc bóng, tầng băng có gai quanh người dần bị hòa tan, nở nụ cười ngây ngốc.
"Đại Hắc thật là lợi hại!" Minh Hữu theo phản xạ có điều kiện mà vỗ tay như báo biển.
Mèo đen lớn lấy bụng làm trục, bốn cái móng vuốt ôm lấy nhánh cây, "g-rừ" một chút, quay người 360 độ!
"Quá lợi hại! Đại Hắc xịn nhất!" Minh Hữu tiếp tục vỗ tay như báo biển.
Khóe miệng mèo đen lớn cong cong, từ trên cành cây nhảy xuống.
"Nhưng mà Đại Hắc, lớp lông mao trên bụng cậu còn chưa dài ra, ngực không đau à?" Minh Hữu ngồi xổm người xuống, định chìa tay sờ bụng của mèo lớn, lại bị mèo ta làm vẻ mặt hung dữ.
Cút cút cút! Thú thể của ta còn chưa yếu đến mức không có lông liền bị cành cây cọ xước! Móng vuốt của Arthur đem đứa không có lương tâm Minh Hữu đẩy ngã ngửa.
Hừ, thiệt thòi ta chuyên biệt dỗ cậu vui vẻ, cậu còn nói như đấm vào tai! [1]
( [1] nguyên văn là 哪壶不开提哪壶, nghĩa bóng là nói đến chuyện không nên nói, hoặc nói chuyện mà đối phương không thích.)
Trước kia người có bản lĩnh hưởng thụ sự vui vẻ hài hước của ta, chỉ có vị hoàng đế bệ hạ toàn tinh minh kia thôi! Cậu hiện giờ đang hưởng thụ sự đãi ngộ của hoàng đế, còn không mau cảm tạ ân huệ!
Minh Hữu hết sức biết ơn, ngay lập tức lấy lược ra thay Đại Hắc chải lông.
Lớp khăn choàng cổ của mèo đen lớn vừa dài lại vừa mềm, cần phải chải chuốt thường xuyên.
Gấu trắng lớn đang theo sau vị anh hai lấy việc công làm việc tư, dùng thân phận trung tướng tham gia đội "khuân gạch" của y mà điên cuồng gõ chậu. Mắt gấu của y thoáng nhìn qua, thấy Minh Hữu đang chải lông cho mèo đen lớn, lập tức đem cái chậu ụp lên đầu anh hai y, bốn chân chạm đất chạy tung tăng tung tẩy đến trước mặt Minh Hữu, chen chúc bên cạnh mèo mun.
"Gừ ngh." Gấu trắng lớn ngồi ngoan ngoãn.
Sau khi nhảy múa xong, Minh Hữu giúp y cùng mèo đen tắm rửa cùng chải lông một lượt, gấu trắng lớn ngay lập tức yêu thích cảm giác được chải lông.
Y chẳng những là một con gấu có tình yêu âm nhạc nồng nhiệt, mà còn là một con gấu rất chú ý đến nhan sắc dáng vẻ.
Minh Hữu bật cười: "Đều có đều có, theo thứ tự từ trước đến sau, tui chải lông cho Đại Hắc trước."
Arrthur vẫn duy trì tư thế khi bị gấu trắng lớn chen tách, khuôn mặt lông nhung xù tràn đầy vẻ hoài nghi hổ sinh.
Tên tiểu tử này, cư nhiên còn theo gót ta cướp đồ vật!? Đây thật sự là tên hộ vệ băng sơn mọi việc đều lấy ta làm đầu kia á!
Trung tướng lấy cái chậu trên đỉnh đầu xuống, lén lút nhìn sang.
"Đừng có liếc nữa, mau làm việc. Không xây phòng ở nhanh, muốn để điện hạ cùng em trai của ông ở bên ngoài hưởng gió lạnh à?" Một người đứng bên cạnh dùng khuỷu tay huých trung tướng một cái, "Nghe bệ hạ nói rằng, nơi này rất nhanh sẽ mở kênh phát sóng trực tiếp, về sau mỗi ngày ông đều có thể nhìn thấy nó."
Trung tướng gật gật đầu, miễn cưỡng dời tầm mắt, tiếp tục "khuân gạch".
Lúc chải lông giúp mèo Đại Hắc cùng gấu Đại Bạch, tâm tình lo lắng của Minh Hữu dường như cũng được lược "chải chuốt". Lượng máu gần như bị đông cứng trong cơ thể cậu, lại bắt đầu luân chuyển khắp tay chân, trên mặt cũng có huyết sắc.
Kiếp trước cha mẹ của Minh Hữu mất từ sớm, lưu lại cậu một người coi bệnh viện thành nhà mười bảy năm, tính tình của cậu cũng chỉ có một chút quái gở. Cả đời này mười chín năm, cậu càng sống càng chịu không nổi, cư nhiên có chút sợ xã hội.
Như thế không được, nếu không thể giao tiếp bình thường với người khác, mình làm sao có thể bảo vệ Đại Hắc. Minh Hữu ở trong lòng tự động viên chính mình, cố lấy dũng khí, cùng tay cùng chân đi đến trước mặt trung tướng, nhỏ giọng nói: "Cách trang trí trong phòng, tôi có thể góp một vài ý kiến được không?"
Người mà gấu trắng lớn thích, nhất định là người tốt nhỉ? Minh Hữu tim đập như sấm, khẩn trương đến mức sau ót đều là mồ hôi lạnh.
Trung tướng sửng sốt một chút, lập tức mỉm cười nói: "Đương nhiên, bệ......cấp trên nói, tất cả đều lấy ý kiến của cậu làm chủ."
Thiếu chút nữa lỡ miệng nói ra hết rồi, nhưng mà bệ hạ nói, tạm thời không thể để thiếu niên nhỏ thần kỳ này biết được thân phận thật sự của y.
Tuy rằng không biết thiếu niên nhỏ này có gì thần kỳ, cũng không biết bệ hạ tại sao phải dấu giếm chuyện này, nhưng làm quân nhân, tuân theo mệnh lệnh là thiên tính. [2]
( [2] thiên tính: tính vốn có, do trời ban.)
"Cảm ơn." Minh Hữu thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, mèo đen lớn tuy khập khiễng nhưng vẫn kiêu căng tự mãn đi đến bên cạnh Minh Hữu, vung đuôi, vòng lên thắt lưng của cậu.
Arthur liếc. Có ta ở đây, cậu sợ cái gì?
Vẻ mặt Minh Hữu tức khắc thoải mái thêm không ít: "Cảm ơn Đại Hắc."
Đại Hắc? Những người còn đang làm việc nhịn không được quăng ánh mắt không rõ ý nghĩ về phía Minh Hữu.
Gấu trắng lớn cũng tung ta tung