Ô Bách Chu không sống ở trung tâm mà là gần phía tây thành phố, bên ngoài tiểu khu có nhân viên an ninh canh gác.
Sau khi Bạch Đường Sinh đi đăng ký, bảo vệ gọi điện thoại rồi mở cho cậu vào.
Nơi này là khu biệt thự, mỗi nhà đều là một căn biệt lập.
Khi Bạch Đường Sinh tới cửa, Ô Bách Chu đứng dựa ngay ngắn bên cây cột ở cửa xem di động, có vẻ như là ra ngoài đón cậu.
Sau khi Ô Bách Chu nhìn thấy cậu thì thả lỏng người, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì: “Đi thôi.”
Bạch Đường Sinh đi theo.
Sau khi vào cửa đập vào mắt là một khoảng sân to, bên tay trái có một hồ nước, bên tay phải là một dãy các chòi hóng gió nối tiếp dẫn đến căn nhà chính.
Tới cửa, đứng ở đó là một người phụ nữ trung niên bốn năm chục tuổi, Ô Bách Chu giới thiệu: “Đây là dì Mai…người trong nhà sắp xếp đến chiếu cố tôi."
Bạch Đường Sinh chào hỏi, đi theo Ô Bách Chu lên lầu hai, nhịn không được nhìn hắn một cái: “Tôi định ngày mai vào đoàn, anh thì sao?”
Ô Bách Chu dẫn cậu đến căn phòng cuối hành lang lầu hai, "Cũng thế."
Bạch Đường Sinh ngừng ở cửa một chút: “Vậy ngày mai chúng ta đi cùng nhau?”
Ô Bách Chu cũng dừng bước, đôi tay đút trong túi quần, "Được."
Bạch Đường Sinh đánh giá căn phòng của mình một vòng, không gian rất lớn, một tấm ga giường lớn trắng tinh trải bên trên.
Phong cách trang trí phòng đơn giản cũng như là nội thất, đều là màu trắng đen.
Bạch Đường Sinh quay đầu lại, nhìn về phía Ô Bách Chu dựa vào cửa, nghiêm túc nói: “Thầy Ô, cảm ơn anh.”
Ô Bách Chu khẽ gật đầu: “Không cần khách sáo như vậy, tập trung đóng phim, về sau cậu sẽ ngày càng tốt.”
Bạch Đường Sinh ngây người, sau đó bật cười: “Anh…tiền cho tôi mượn, tôi sẽ nhanh chóng trả.”
Ở nhà Ô Bách Chu mặc đồ tương đối tùy tính, bộ quần áo ở nhà màu cà phê, có lẽ là do ánh đèn, giờ phút này thế mà hắn lại thoạt nhìn có vẻ ôn hòa.
Lông mi hắn khẽ run lên hai cái, dường như nghĩ tới gì đó.
“Cậu nhanh chóng trả nợ cho tôi, sau đó phải làm việc cho tốt, đừng có nghĩ đến mấy chuyện…không đâu…”
Hắn nghiêng đầu, nửa ngày nghẹn ra một câu: “Đừng có nghĩ đến mấy chuyện không tốt."
Bạch Đường Sinh nhìn chăm chú vào bóng dáng rời đi của Ô Bách Chu, nhịn không được bật cười.
Cách người này khuyên người ta quý trọng sinh mệnh thật đúng là…uyển chuyển.
Đã khuya, Bạch Đường Sinh lấy một bộ áo tắm rồi đi tắm rửa, trong phòng tắm có một tấm gương cực kì lớn.
Cậu nhìn khuôn mặt trong gương, còn có nốt ruồi son trên mũi, tay không tự chủ được sờ lên.
Đây là một khuôn mặt trẻ tuổi, đường nét khuôn mặt còn chút ngây ngô, vẫn chưa có góc cạnh bị năm tháng mài giũa.
Đây là một độ tuổi rất tốt, thân thể khỏe mạnh, thanh xuân hãy còn đó.
Chỉ cần cậu chịu nghiêm túc tranh đua một lần, nhất định có thể đổi lấy một cuộc sống khác.
Nhưng mà, linh hồn trong thân thể trẻ tuổi này đã mệt rồi.
Trước mặt người cười, sau lưng người thê lương.
- -
Một giấc ngủ dậy, ánh mặt trời đã xuyên thấu qua bức màn dày nặng thấp thoáng chiếu vào vài tia sáng.
Bạch Đường Sinh chống mình, xuống giường kéo màn ra.
Ánh mặt trời mãnh liệt đến chói mắt cậu, cậu giơ tay che đi, cảm giác có chút không chân thật.
Đây là từ khi máy bay cậu gặp tai nạn đến nay, được ngủ tối một giấc bình thường nhất.
Hoàn cảnh bình thường, ổ chăn mềm mại, không có một chút mùi nước sát trùng.
Bạch Đường Sinh nghe thấy chút tiếng động.
Cậu đi về phía trước vài bước, phát hiện phía dưới ban công có rất nhiều hoa, Ô Bách Chu đang đứng giữa bụi hoa tưới nước.
Cảnh tượng này khá chấn động đến cậu, thử nghĩ một nam thần quốc dân lạnh lùng cao lãnh đứng giữa bụi hoa rực rỡ sắc màu, cần cù chăm chỉ tưới hoa.
Giống như là một người làm vườn tận tâm.
Người làm vườn còn rất đẹp trai, dáng người cũng rất không tồi, khi khom lưng, Bạch Đường Sinh có thể xuyên thấu qua áo sơ mi nhìn thấy phần lưng căng chặt cơ bắp của hắn.
Ô Bách Chu dường như cảm giác được gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, người trên ban công ngược sáng, không thấy rõ mặt, “Dậy rồi? Dậy thì xuống dưới ăn sáng đi.”
Bạch Đường Sinh cười đáp: “Được.”
Phần ăn sáng có chút ngoài dự kiến của Bạch Đường Sinh.
Sữa đậu nành bánh quẩy, còn có cháo trắng.
Ô Bách Chu ngồi trên ghế chủ vị, chậm rãi cầm lấy một cái bánh quẩy, xé một miếng bỏ vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm.
Rõ ràng là một bữa sáng thường ngày rất bình thường, hắn lại ăn ra cảm giác ưu nhã.
Ô Bách Chu cầm lấy khăn lông lau khóe miệng không hề có vết bẩn, “Chúng ta đợi lát nữa xuất phát luôn, tới khách sạn đoàn phim sắp xếp trước, ở ngay trong thành phố điện ảnh thôi."
Bạch Đường Sinh không đói lắm, chỉ uống mấy ngụm cháo trắng rồi thôi, "Được, tôi đi thu xếp một chút.”
Khi Bạch Đường Sinh lên lầu, Tề Kỳ cũng đến, cô nhìn Ô Bách Cho ăn mặc chỉnh tề, “Cậu xong xuôi rồi? Chúng ta đi thôi.”
Cô đột nhiên nghĩ tới gì đó, “Chốc nữa chúng ta có nên tiện đường đi đón tiểu Bạch không?”
“Không cần.”
Ô Bách Chu chầm chậm nhìn Tề Kỳ một cái: “Chị muốn em lên đầu đề tin tức ngày mai sao?"
Tề Kỳ ảo não mà vỗ đầu mình: “Xin lỗi, là chị không nghĩ kỹ, bị chụp phải đúng thật là phiền toái.”
Ô Bách Chu đứng lên ngồi vào sô pha, không hề có ý rời đi, “Em biết ngay hôm nay chị sẽ muốn đi đón cậu ấy, cho nên em tối hôm qua em để cậu ấy qua đây ở rồi."
“…”
Tề Kỳ ngây ra, “Cậu nói cái gì, tối hôm qua Tiểu Bạch ở chỗ cậu?”
Ô Bách Chu gật đầu: “Không cần cảm ơn em.”
Bây giờ Tề Kỳ chỉ muốn phun một búng máu lên người hắn: “Sao cậu không bàn bạc với chị một cái, lỡ như bị chụp phải thì làm sao đây?”
Ô Bách Chu cười nhạo một tiếng: “Ai biết em ở đây? Cho dù biết, ai dám tới đây chụp?”
Tề Kỳ cạn lời: “…Vậy hai cậu không làm ra chuyện gì đúng chứ?”
Ô Bách Chu nhìn người đại diện nhà mình, hai tay giao trên bụng: “Cậu ấy không thích đàn ông, em cũng thế, chị cảm thấy có thể xảy ra chuyện gì?”
Bạch Đường Sinh đang xách theo vali trên lầu khựng chân lại, dừng trong chốc lát, nghe thấy Tề Kỳ cười đáp: “Nhưng thật ra thì cậu nói chuyện yêu đương cũng tốt, người đã lớn như vậy rồi mà bên người không có ai bầu bạn…”
Cô đột nhiên ngừng câu chuyện, nhìn Bạch Đường Sinh từ trên lầu xuống, cười chào hỏi: “Chào buổi sáng tiểu Bạch.”
"Chào buổi sáng chị Kỳ.”
Bạch Đường Sinh có chút bất đắc