Khi Ô Bách Chu đi, Bạch Đường Sinh không đưa hắn ra sân bay vì đêm đó phải quay một cảnh.
Bạch Đường Sinh ngồi trước giường bệnh của Đào Nghệ, vẻ mặt lặng đi, nước mắt không kiềm được mà chảy dài trên khóe mắt.
Y nắm tay Đào Nghệ, người con gái trên giường bệnh này là người quan trọng nhất trong sinh mệnh y.
Bọn họ rõ ràng vẫn chưa từng thật sự ở bên nhau một ngày nào, lại thân mật hơn nhiều cặp tình nhân.
Bọn họ rõ ràng không có gì giấu nhau, từng ôm vô số lần, nhưng lại chưa một lần mười ngón tay đan chặt.
Bây giờ người con gái bầu bạn lớn lên cùng y, cho y toàn bộ dịu dàng sắp phải rời đi rồi.
Cô sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, y không thể nhìn thấy dáng vẻ mỉm cười, nghiêm túc làm việc hay kiên nhẫn an ủi của cô ấy nữa.
Mọi thứ của cô ấy sẽ biến mất một khi hơi thở kia dừng lại.
Để lại duy nhất trong lòng y dấu vết chẳng thể xóa nhòa.
Ô Bách Chu xem cảnh này một nửa đã rời đi.
Khi đi cũng không nói cho ai biết, chỉ nhìn thoáng qua bóng dáng Bạch Đường Sinh rồi yên lặng đi mất.
Thời gian một tháng nói dài cũng không dài cũng không ngắn.
Ô Bách Chu và Bạch Đường Sinh gần như không có thời gian cùng nhau nói chuyện thân mật.
Mỗi khi Bạch Đường Sinh rảnh rỗi nghỉ ngơi Ô Bách Chu thường còn ở phim trường đóng phim.
Từ khi mặt trời mọc đến lúc trăng lên cao, ngày nào suất diễn của Ô Bách Chu cũng bị xếp kín dị thường.
Khi Bạch Đường Sinh gọi tới nghe được trong giọng nói khàn khàn của Ô Bách Chu mang theo nét mệt mỏi không thể giấu, đầu quả tim cậu sẽ ngăn không được mà đau đớn.
Vì để ngoài công việc Ô Bách Chu không phải nhọc lòng chuyện của mình, Bạch Đường Sinh cố gắng chăm sóc bản thân chu đáo.
Ngày ngày ăn ba bữa đúng giờ, đến giờ thì ngủ, thật sự ngủ không được cũng không cố thức, uống một viên thuốc ngủ rồi ngoan ngoãn nằm xuống.
Ngày làm tiệc đóng máy, đạo diễn cho mỗi diễn viên và nhân viên một bao lì xì.
Bao lì xì của Đào Nghệ dày nhất, đạo diễn nói đây là bồi thường đã mắng cô ba tháng.
Đào Nghệ muốn Wechat của Bạch Đường Sinh, còn nhân tiện follow Weibo nhau.
Chuyện này cũng khiến cho một trận xôn xao.
Nguyên tác bộ phim này đến từ một truyện ngắn do một cư dân mạng trên Weibo tùy tay viết, rất nhiều người đều biết chuyện được chuyển thể thành phim.
Nam nữ diễn viên chính công bố trên Weibo làm dậy lên một hồi tranh luận.
Đa số cảm thâyd dựa theo kỹ năng diễn xuất trong quá khứ của Bạch Đường Sinh, bộ phim này không có chỗ nào đáng xem, chưa kể diễn viên nữ chính là người mới chưa hề có danh tiếng.
Số ít cho rằng, bộ phim này vẫn khá đáng kỳ vọng.
Dù sao đạo diễn cũng là lão làng trong giới, tác phẩm trước đó tuy không đại bạo nhưng cũng không kém.
Cuộc tranh luận này mãi cho đến khi bộ phim đóng máy cũng không có kết quả, Bạch Đường Sinh vừa đóng máy đã bí mật nhập viện theo yêu cầu của Ô Bách Chu, chuẩn bị cho phẫu thuật.
May mà tình trạng của cậu không xem là nghiêm trọng, cảm xúc của mọi người vẫn khá thả lỏng.
Hà Nhiên vô tim vô phổi ngày ngày ngồi trước giường bệnh báo cáo cho Bạch Đường Sinh những truyện H mới nhất trên siêu thoại của cậu và Ô Bách Chu.
Bạch Đường Sinh nghe mà mặt biến sắc, lại có chút không khống chế được tay mình, đôi khi còn lén vào xem.
Bây giờ phàm là nhìn đến thứ có liên quan đến Ô Bách Chu cậu đều sẽ không nhịn được mà để ý đến.
Tề Kỳ đến trước một bước quay về chăm sóc Bạch Đường Sinh.
Bên phía Ô Bách Chu vẫn chưa đóng máy, bởi vì một số đạo cụ bị sai sót, bọn họ phải quay lại vài cảnh.
Tề Kỳ thở dài: “Yến Chập bây giờ ngày nào cũng như ngọn núi lửa, không ai dám nói khi nào thì phun trào."
Cô suy nghĩ trong chốc lát không nhịn được mà cười: “Bách Chu vì thời gian đóng máy bị lùi lại mà ngày nào cũng tỏa áp suất thấp.
Chuyên viên trang điểm nói với chị vốn tháng mười hai đã lạnh lắm rồi, nam chính còn phóng khí lạnh mỗi ngày."
Bạch Đường Sinh cũng cười, khóe miệng hơi giương lên: "Thế không phải là một nóng một lạnh sao?"
Tề Kỳ tay chống cằm: “Cũng không phải… Không phải hai đứa ở bên nhau sao?"
Bạch Đường Sinh: “Dạ?”
Tề Kỳ hiếu kỳ nói: “Vì sao cậu vẫn còn gọi Bách Chu là thầy Ô vậy? Cảm giác cũng quá xa lạ rồi đấy?”
Bạch Đường Sinh thật ra cũng không nghĩ tới vấn đề xưng hô.
Cậu quen gọi thầy Ô rồi, nếu đột nhiên đổi thành tên thật lại có chút không quen lắm.
Cậu nghĩ tới cái truyện H vừa mới xem qua, nghĩ ra một cái cớ hoàn mỹ: “Đây là tình thú.”
Tề Kỳ vừa mới ly hôn vẻ mặt cạn lời: “…”
Bạch Đường Sinh do dự một chút, hỏi: “Chị với chồ… Chị với Tô…”
Tề Kỳ tiếp lời: “Tô Kinh Nam.”
Bạch Đường Sinh lúc này mới nói nhớ tên chồng trước của Tề Kỳ, “Kiện ly hôn của chị và Tô Kinh Nam thuận lợi không?"
Kiện tụng ly hôn của Tề Kỳ đã có phán quyết hơn một tháng, Bạch Đường Sinh chỉ biết kết quả, quá trình cụ thể lại không biết.
Tề Kỳ có chút kinh ngạc: “Chị còn tưởng rằng cậu không quan t...!Tò mò đấy.”
Bạch Đường Sinh nghe ra Tề Kỳ vốn muốn nói là không quan tâm chứ không phải là không tò mò.
Cậu khẽ thở dài, "Đôi khi cũng muốn nghe ngóng một chút."
Tề Kỳ cười cười, giữa cô và Tô Kinh Nam đã không còn cảm tình gì đáng nói, nhắc tới giống như là nói đến một người qua đường chẳng có chút quan hệ nào.
"Cũng xem như thuận lợi, anh ta muốn chia đều tài sản, chị đồng ý."
Bạch Đường Sinh nhíu mày, “Hời cho anh ta rồi.”
Tề Kỳ rũ mắt, khẽ cười, “Lúc trước chị ở bên anh ta là tình cảm chân chính, chỉ là qua thời gian anh ta thay đổi.
Chị nghĩ khi ở bên nhau hạnh phúc như vậy, bây giờ tách ra cũng không đến mức ầm ĩ khó coi, hảo tụ hảo tán vậy.”
“Chỉ cần Nghiên Nghiên ở bên chị, những chuyện khác đều không quan trọng."
Tề Kỳ nói: “Đừng nói chi bọn chị cũng chẳng có tài sản gì, chỉ có một căn nhà, tiền tiết kiệm cũng bị anh ta đánh thua hết.
Chị hỏi mượn tiền Bách Chu, đưa tiền mặt cho một nửa bất động sản thuộc về anh ta kia, nhà bọn chị còn phải ở, phải dùng cho Nghiên Nghiên đi học."
Bạch Đường Sinh dựa vào đầu giường: “Chắc là anh ta sẽ còn lấy số tiền đó đi đánh bạc."
Tề Kỳ lắc đầu, “Ai biết được, anh ta muốn đánh bạc thì cứ vậy thôi, chị đã tận tình tận nghĩa rồi.
Về sau anh ta có ra sao cũng không dính dáng gì tới chị, mặc anh ta tự sinh tự diệt đi.”
Muốn người nghiện cờ bạc thu tay lại, cũng không đáng tin cậy như một người nghiện thuốc lá sẽ cai thuốc.
Ngoài miệng nói không biết bao nhiêu lần, nhưng khi ngửi được mùi khói, bọn họ sẽ lại không khống chế được tay mình.
Tựa như cha cậu vậy, ban đầu mấy vạn, sau là mấy chục vạn, sau đó mấy trăm vạn.
Khi lần đầu tiên bị phát hiện, cha cậu đã đổ ra ngoài gần một trăm vạn.
Nhưng lúc ấy tình hình công ty còn tốt, tiền tiết kiệm trong nhà cũng không ít, tuy Giang Diệu phát hiện chồng đánh bạc nhưng cũng chỉ nói miệng vài câu.
Chờ đến khi Bạch Đường Sinh cảm thấy trong nhà không ổn đã chậm rồi.
Cha cậu càng đánh càng lớn, Giang Diệu phát hiện manh mối mỗi ngày đều cãi vã với chồng, trong nhà không có nổi một ngày yên ổn.
Lần nào cha cậu cũng nói đây là lần cuối cùng, nhưng cuối cùng lại có lần tiếp theo.
Vĩnh viễn không thể biết mà dừng.
Thắng lại muốn thắng nhiều hơn, thua lại muốn thắng phục thù.
Người cờ bạc luôn vô cùng hồn nhiên mà nghĩ mình sẽ là một trong một triệu người may mắn.
Bạch Đường Sinh gạt suy nghĩ đi, “Cảm xúc Nghiên Nghiên thế nào?”
Tề Kỳ nhắc tới con gái thì không khỏi có chút đau lòng: “Nó chấp nhận bình tĩnh lắm, trước kia khi còn nhỏ nó thích ba nhất, ngày nào cũng dính chặt lấy Tô Kinh Nam.
Sau này Tô Kinh Nam mãi vẫn không cầu tiến, nghiện bài bạc, cũng không còn tận tâm với Nghiên Nghiên như ngày đầu nữa."
“Nghiên Nghiên lúc ấy còn nhỏ, không rõ vì sao ba lại không yêu mình nữa, không ôm con bé nữa, cũng không chơi, không nói chuyện với nó."
“Tôi nhớ có một lần, Tô Kinh Nam đi với hồ bằng cẩu