Sau khi phẫu thuật chính là vấn đề nghỉ ngơi điều dưỡng, phải nằm viện ít nhất hơn mười ngày, bên cạnh đó còn phải dưỡng sức hai ba tháng.
Chuyện này Bạch Đường Sinh cũng không ý kiến nhiều.
Đây là một Giáng Sinh không có tuyết rơi, ánh nắng ngoài cửa sổ tươi sáng, làm không khí vào đông như cũng ấm hơn một ít.
Trong phòng bệnh, Bạch Đường Sinh chầm chậm uống chén cháo: “Vị cháo này có hơi quen…”
Mắt Ô Bách Chu đong đầy ý cười: “Đây là cửa hàng trước đó em từng ăn khi ở đoàn phim Tần Triều."
Nhắc tới Tần Triều, Bạch Đường Sinh ngẩng đầu: “Lại nói Diều phi lệ thiên không biết khi nào chiếu.”
Ô Bách Chu nói: “Chờ một thời cơ.”
Bạch Đường Sinh buông chén cháo, “Thời cơ là chuyện hợp pháp hôn nhân đồng tính trước đó Tần Triều nói sao?"
Ô Bách Chu gật đầu: “Ừm, bọn tôi nhận được tin tức sắp tới gần sẽ có động tĩnh.”
Bạch Đường Sinh có hơi hoài nghi: “Trong nước thật sự có thể thông qua hợp pháp hôn nhân đồng tính sao?”
Ô Bách Chu đưa ly nước ấm cho Bạch Đường Sinh: “Có thể thông qua hay không với chúng ta cũng không quan trọng.”
Bạch Đường Sinh ngẩn người, thất vọng còn chưa kịp tràn ra trong lòng đã nghe Ô Bách Chu nhàn nhạt nói: "Trong nước không thể kết hôn thì chúng ta ra nước ngoài, nhiều nước hợp pháp hôn nhân đồng tính như vậy, sẽ có một nơi có thể cho chúng ta lãnh chứng."
Trong nhất thời, Bạch Đường Sinh không biết nên có phản ứng thế nào, “Thầy Ô là muốn kết hôn...!Với em sao?”
Đôi mắt đen sâu của Ô Bách Chu yên lặng nhìn Bạch Đường Sinh, hắn không phủ nhận câu hỏi này: “Nếu bây giờ em cảm thấy nói chuyện này quá sớm… Chúng ta chờ sau này rồi nói."
Bạch Đường Sinh còn chưa kịp trả lời, cửa phòng bệnh đã bị gõ vang, cậu nhìn về phía cửa hô lên: "Mời vào”.
Đi vào là Tần Triều và Hứa Diệp, người sau ôm một bó hoa đặt lên đầu giường bệnh, “Sao rồi, có chỗ nào không khỏe không?"
Tin tức Bạch Đường Sinh phẫu thuật nằm viện cũng không cố tình giấu diếm người thân thiết.
Khi Hứa Diệp hỏi Giáng Sinh cậu có muốn tụ tập hay không cậu cũng nói đúng sự thật.
“Không có, khá ổn.”
“Vậy là tốt rồi.”
Hứa Diệp tươi cười mà nhìn về phía Ô Bách Chu: “Ông chủ cậu đây có phải đến đây đã làm hơi quá trách nhiệm rồi khônh? Nghệ sĩ bên dưới vào viện làm ông chủ còn muốn đi theo chăm sóc à?"
Tần Triều nghĩ nhiều hơn, y cũng có quen Yến Chập, tất nhiên có nghe chuyện hai tháng ở đoàn phim xin nghỉ hai lần này của Ô Bách Chu.
Thoáng nghĩ sâu hơn cũng đã hiểu ra phần nào.
Y nhìn người ngồi chực chờ bên giường bệnh, do dự nói: “Hai người…”
Ô Bách Chu như là biết y muốn hỏi gì: “Chúng tôi ở bên nhau rồi.”
Bạch Đường Sinh cũng không ngạc nhiên Ô Bách Chu sẽ thẳng thắn, cậu nhìn Hứa Diệp vẻ mặt kinh ngạc bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi ở bên nhau rồi.”
Hứa Diệp qua vài giây mới phản ứng lại, anh nắm lấy cánh tay Tần Triều, “Là ai lúc trước nói này hai tên trai thẳng không thể nào ở bên nhau?"
Tần Triều bình tĩnh mà cầm lấy tay Hứa Diệp: “Có thể là chưa comeout thôi.”
Bạch Đường Sinh nhìn về phía Ô Bách Chu, đáy mắt trĩu ý cười.
Mình có phải chưa comeout hay không cậu không biết, cũng không muốn biết.
Cậu tin nhiều năm như vậy mình chỉ động tâm với một mình Ô Bách Chu, Ô Bách Chu là người duy nhất, cũng là người cuối cùng.
Lại nói tiếp, khi hai người vừa mới bắt đầu hợp tác đóng phim, xem phim gay học hôn cũng không có phản ứng sinh lý gì.
Không biết bắt đầu từ khi nào, trong mắt cậu chỉ còn có Ô Bách Chu, không thể nhìn thêm ai khác.
Từng giây từng phút đều nhớ hắn, khi tới gần hắn tim sẽ đập nhanh, nói chuyện với hắn tâm tình sẽ dần nhẹ nhàng.
Dù cho gặp chuyện gì, người nhớ tới đầu tiên cũng là thầy Ô của cậu.
Hứa Diệp có chút tiếc nuối: “Tôi vốn đang muốn tìm mấy cậu tụ tập đây, bây giờ xem ra là không có cơ hội rồi."
Bạch Đường Sinh cười cười không nói, nhưng Ô Bách Chu lại trầm ngâm, “Chờ Đường Sinh xuất viện lại tìm thời gian tụ tập, gọi những người khác nữa."
Trong lòng Bạch Đường Sinh giật lên, đối diện với tầm mắt Ô Bách Chu, sắc mặt hai người đều có chút nhu hòa.
Ý của Ô Bách Chu vô cùng rõ ràng, hắn đây là ra mắt Bạch Đường Sinh với bạn bè, chính thức giới thiệu.
Tần Triều tỏ vẻ tán đồng chuyện này, “Vậy cũng được, đỡ cho có người không biết lại bắt đầu lan tin đồn nhảm nhí."
Ô Bách Chu nhíu nhíu mày: “Có người nói gì?”
Tần Triều đầu tiên là nhìn Bạch Đường Sinh, nói: “Bây giờ không ít người nói tiểu thiếu gia nhà họ Ô cuối cùng cũng không ra vẻ thanh cao nổi nữa rồi, muốn khai trai.”
Y thấy sắc mặt Bạch Đường Sinh bình thường, lại nói tiếp: “Nói cậu nghẹn lâu như vậy, vừa làm đã khẩu vị nặng quen đàn ông, cũng không sợ bị người trong nhà đánh chết.”
Bạch Đường Sinh nhíu mày, cậu không quan tâm mình bị nói làm sao, chỉ là đây là lần đầu tiên nghe chuyện trong nhà của Ô Bách Chu từ trong miệng người khác.
Ô Bách Chu nắm lấy bàn tay đặt ở mép giường của Bạch Đường Sinh, nhéo nhẹ một cái, “Tôi thích ai, ở bên ai, là nam hay là nữ, đây đều là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến nhà họ Ô."
Hứa Diệp hiển nhiên cũng biết ít chuyện của nhà hắn, anh ta thở dài: “Nói thì nói như vậy, nhưng trong mắt những người đó, cậu là tiểu thiếu gia nhà họ Ô, suy cho cùng vẫn là họ Ô."
Vẻ mặt Ô Bách Chu không hề có thay đổi gì, "Kể từ khi bọn họ từ bỏ tôi, tôi đã không còn dính dáng gì đến bọn họ nữa rồi."
Bạch Đường Sinh không nói gì, từ đôi ba cậu có thể nghe ra ít chuyện cũ không quá tốt đẹp ẩn bên trong.
Cậu dùng sức nắm lấy tay Ô Bách Chu, nhiệt độ lòng bàn tay hai người dần hòa vào nhau.
Ô Bách Chu nhận thấy động tác của cậu, nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay cậu, khóe miệng hơi hơi cong lên.
Hứa Diệp ngồi bên kia giường, như là nhớ lại gì đó, “Con đường này không dễ đi, nhưng tôi vẫn hy vọng hai cậu có thể kiên trì đến cùng.”
Khi anh ta nói những lời này nghiêm túc lạ thường, không hề có chút đùa cợt.
Bạch Đường Sinh phát hiện Tần Triều như là nhớ chuyện gì đó mà sắc mặt có chút khó coi.
Ô Bách Chu đối diện với con ngươi màu nâu nhạt của Bạch Đường Sinh, thong thả nhưng kiên định nói: “Chúng tôi sẽ đi đến cùng.”
Hứa Diệp và Tần Triều rời đi, Ô Bách Chu mới nói với Bạch Đường Sinh: “Lúc trước sau khi Hứa Diệp bị người trong nhà phát hiện anh ta ở bên đàn ông, Tần Triều liền nhận được tin nhắn chia tay anh ta gửi tới."
Bạch Đường Sinh thấy Ô Bách Chu nói là tin nhắn, cậu suy đoán