Sau khi scandal đầy trời cậu gần như không hề quay diễn, người đại diện luôn muốn đi vài đường không quang minh chính đại để lấy tài nguyên.
Sau khi bị Bạch Đường Sinh nghiêm khắc cự tuyệt rất nhiều lần, người đại diện cảm thấy cậu không biết điều nên cũng chẳng thèm quản, ngược lại đi cướp tài nguyên cho một diễn viên khác tên Ngô Thao dưới tay.
Cướp bằng cách nào?
Bạch Đường Sinh trùng hợp từng thấy một lần, cách đây một khoảng thời gian cậu cũng đã từng đi thử một vai diễn hot của Ngô Thao.
Nhưng ngày hôm sau sau khi cậu thử vai xong lại được thông báo nhân vật này chọn Ngô Thao.
Sau đó cậu bắt gặp nhà đầu tư bộ phim kia ôm Ngô Thao hôn môi trong nhà vệ sinh.
Sở dĩ Bạch Đường Sinh nhớ rõ cái tên Ngô Thao này cũng chính là bởi vì chuyện ấy.
Cậu cảm thấy rất ghê tởm
Lí do ghê tởm không phải bởi vì nhà đầu tư và Ngô Thao đều là nam, mà là vì cái nhà đầu tư kia bụng bia, đầu trọc sáng loáng.
Nhà đầu tư này là người đã có gia thất.
Ngô Thao bị cậu bắt gặp bản thân bị quy tắc ngầm không những không cảm thấy xấu hổ mà ngược lại còn cho cậu một ánh mắt khiêu khích.
Chính ánh mắt này làm Bạch Đường Sinh ghê tởm rất lâu, cũng khiến cậu ý thức được rõ ràng, trong giới này chính là hoang đường như vậy.
Nhưng vẫn có vô số người vì để hot, vì để bò lên trên mà thả mình vào bữa thịnh yến dơ bẩn này.
Bọn họ cam tâm tình nguyện lăn mình trong vũng bùn cũng chỉ vì để có bề ngoài vẻ vang.
Mặt trời xuống núi, ánh hoàng hôn xuyên qua cành cây ngoài cửa sổ hắt bóng loang lổ vào trong phòng bệnh.
Trợ lý nhỏ vẫn đang xem những bình luận trên mạng, ríu rít bất bình thay cho ông chủ nhà mình.
Di động vẫn im ắng, không có ai gọi tới một cuộc điện thoại, không ai quan tâm Bạch Đường Sinh biến mất mấy ngày này đi làm cái gì.
Hoặc là nói, hoàn toàn không có ai phát hiện cậu biến mất.
Vì mấy câu người đại diện nói làm cậu nhớ tới cái tên Ngô Thao này, cũng nhớ tới rất nhiều chuyện khiến người ta buồn nôn trong giới.
Cảm xúc của Bạch Đường Sinh bằng tốc độ có thể thấy được mà trở nên trống rỗng, cả nhiệt độ cơ thể cũng như là vì hoàng hôn đã buông xuống mà bắt đầu lạnh đi.
Cậu nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, dứt hết mấy suy nghĩ linh tinh của mình đi.
Nếu đã trở lại, trước tiên làm xong hết chuyện nên làm, chuyện khác trước mắt cứ để đấy.
Hết nợ nhẹ người, chờ sau khi giải quyết xong hết mọi chuyện, người bên cạnh đều đã sắp xếp ổn thỏa, cậu có thể có nhiều sự lí nhân tình để suy xét tương lai đi hay là ở lại.
Đêm nay Bạch Đường Sinh không ngủ được, mất ngủ đối với cậu mà nói là bình thường như cơm bữa.
Đời trước xảy ra tình trạng này là năm cậu hai mươi lăm, cậu quay một bộ phim điện ảnh, tên là Không mưu cầu.
Nhân vật cậu diễn là vai nam thứ, một nhân vật hai bàn tay trắng.
Từ nhỏ y bị cha mẹ vứt bỏ, lớn lên ở cô nhi viện, thật vất vả vừa học vừa làm xong đại học, nhưng lại vì không quen được phép tắc công sở, sự nghiệp vẫn luôn không có tiến triển.
Y chỉ là một người bình thường trong muôn nghìn chúng sinh, không trải qua chuyện gì đặc biệt.
Tuổi thơ không tính là tốt đẹp, nhưng cũng không coi như tuyệt vọng, y chưa từng trải qua bạo lực học đường, cũng chưa từng trải qua bạo lực công sở.
Nhưng y vẫn cảm thấy tuyệt vọng, người bên cạnh y đều là "tình bạn nước chảy bèo trôi*."
(*) 君子之交淡如水, Quân tử chi giao đạm như thủy, chỉ những quan hệ bình đạm, không thân không sơ.
Cuộc sống của y cũng nhạt nhẽo như nước sôi để nguội.
Không có người thân, không có bạn bè.
Dù cho tương lai có một ngày y biến mất, cũng sẽ không có ai phát hiện.
Một nhân vật cực kỳ phổ thông như vậy khiến Bạch Đường Sinh nhập diễn, mãi cho đến bây giờ cậu cũng chưa thể thoát ra khỏi bộ phim.
Cậu và nhân vật này sinh ra cộng hưởng, suy cho cùng là sống vì cái gì?
Không có chuyện đáng mong đợi, cũng không có người để mong đợi, cứ như vậy mà nhắm mắt xuôi tay thì có gì sai?
Cậu cảm nhận được thứ tuyệt vọng này, hoặc không thể nói là tuyệt vọng, chỉ là sống không có hy vọng mà thôi.
Từ đó về sau, Bạch Đường Sinh bắt đầu thường xuyên mất ngủ, đau đầu, rất nhiều thời điểm, huyệt thái dương như bị kim đâm.
Cậu biết tâm lý mình có vấn đề, cũng đi gặp bác sĩ, mà khi bác sĩ hỏi cậu có chuyện gì đau buồn không, cậu trả lời không được.
Bởi vì cậu không trải qua chuyện gì quá khổ sở, chỉ là đã quá lâu rồi cậu chưa gặp được chuyện khiến mình vui vẻ thôi.
Cũng giống như đời trước cậu chưa từng có ý định tự sát, bởi vì cậu cũng không muốn chết đến thế, chỉ là cậu có chút thất vọng với chuyện sống mà thôi.
Khi sinh mệnh bạn không còn tìm được chuyện khiến cho cảm xúc bạn dao động nữa, bạn sẽ nghĩ, thật ra sống và chết cũng không có gì khác nhau.
- --
Liên tục mất ngủ hai ngày, trạng thái của Bạch Đường Sinh rất kém.
Chỗ tốt duy nhất là cậu đã nhìn qua sơ kịch bản của Diều phi lệ thiên một lần, đối với nhân vật mình đóng cũng có một hiểu biết đại khái.
Nói thật ra, nhất cử nhất động của Tần Triều làm Bạch Đường Sinh có chút kinh ngạc, có ai mà chưa khởi quay đã đưa kịch bản cho diễn viên thử vai không?
Đặc biệt cậu nhớ rõ bộ phim này bởi vì đề tài mà trước khi chiếu yêu cầu bảo mật hoàn toàn.
Diễn viên đoàn phim thậm chí không được phép có hành vi tham ban, đến cả diễn viên thử vai cũng ký thỏa thuận bảo mật.
Vì để khiến cho trạng thái diễn thử của bản thân ngày mai tốt hơn một chút, Bạch Đường Sinh tìm Chúc Anh nghĩ cách kê cho mình một lọ thuốc ngủ, uống xong mới khó khăn đi vào giấc.
Sau khi giao cho thuốc ngủ, tốc độ chìm vào giấc ngủ thật đúng là rất nhanh.
Nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, không thể nào ngủ sâu, sau khi tỉnh lại cũng sẽ mơ màng không rõ một lúc mới có thể vơi đi.
Tựa như bây giờ.
Ánh mắt Bạch Đường Sinh còn có chút mất tiêu cự, bóng người trước mắt lờ mờ không rõ, chỉ là dáng dấp có chút quen thuộc.
Cậu hỏi: “Thầy Ô?”
Ô Bách Chu cau mày: “Hai ngày này tôi không có thời gian đi phẫu thuật thẩm mỹ.”
Bạch Đường Sinh định thần, bóng người trong tầm mắt dần rõ ràng: “Xin lỗi, tôi ngủ đừ người.”
“Ừm.” Ô Bách Chu chậm rãi hỏi: “Nghe nói cậu kê một lọ thuốc ngủ?”
Rõ ràng không thân quen gì cậu, Bạch Đường Sinh vẫn nghe ra một tầng ý khác trong lời của Ô Bách Chu: “Tôi chỉ dùng hai viên, có chút