Nghe được lời xin lỗi của Mạc Thành Hoàn, An Nhu ngoảnh đầu đi không thèm bố thí một ánh mắt, cậu nhìn về phía cô gái kia, nhỏ nhẹ hỏi.
"Có cần tôi gọi xe giúp chị không?"
Cô gái kia ngại ngùng gật đầu với cậu thiếu niên: "Tôi cũng phải về nhà rồi."
An Nhu dẫn cô gái đến ven đường, Mạc Thành Hoàn yên lặng đi theo sau hai người.
Mấy chiếc xe taxi chạy ngang qua đều chở khách, An Nhu kiên nhẫn đứng chờ, cô gái kia chợt phát hiện bức tranh An Nhu đang ôm trên tay.
"Bức tranh này cậu mua ở phòng trưng bày nghệ thuật hả?"
"Đúng rồi." An Nhu nhìn logo của phòng trưng bày nghệ thuật được in trên giấy gói tranh, cẩn thận gỡ bọc giấy đưa cho cô xem: "Tranh của các em nhỏ mắc bệnh tự kỷ, tôi đã mua một bức."
"Đây chính là bức tranh trị giá mười ngàn tệ!" Cô gái kinh ngạc ra mặt sau khi nhìn thấy bức tranh: "Cậu mua thiệt luôn!"
An Nhu ngại ngùng gãi đầu: "Cậu bé vẽ bức tranh này nói bà nội mình bị bệnh nặng, phải cần rất nhiều tiền để chữa bệnh.
Tôi cảm thấy thà tin là có còn hơn không cho nên mới quyết định mua bức tranh này."
Mạc Thành Hoàn đứng kế bên hết nhìn bức tranh lại ngẩng đầu nhìn An Nhu, vụng về khen một câu: "Em thật tốt bụng."
An Nhu tiếp tục ngó lơ Mạc Thành Hoàn, cô gái kia nhìn chằm chằm bức tranh, cắn môi đầy tiếc nuối.
"Thật ra tôi cũng muốn mua bức tranh này lắm, nhưng anh ta lại châm chọc đầu óc tôi bị chập mạch hay gì mà muốn mua một bức tranh vừa vô bổ lại vừa tốn tiền như thế chứ." Cô gái nhìn thoáng qua Mạc Thành Hoàn, trong mắt đong đầy vẻ hối hận.
Sao lúc đó mình lại nghe lời khùng điên chó má của thằng cha này!
An Nhu không khỏi nhớ lại những lời nhân viên công tác từng nói với mình, lập tức nhận ra cô gái xinh đẹp muốn mua bức tranh bầu trời đầy sao chính là cô gái đang đứng trước mặt, còn người đàn ông mỉa mai châm chọc cô gái chính là Mạc Thành Hoàn.
"Nếu tôi biết đứa bé kia gặp khó khăn, nhất định tôi đã mua bức tranh này bằng mọi giá." Cô gái áy náy nhìn bức tranh trong tay An Nhu.
"Nếu chị thích thì tôi có thể tặng bức tranh này cho chị." An Nhu đóng gói bức tranh lại như cũ rồi đưa cho cô gái.
"Dùng nó để nhắc nhở bản thân mình, muốn làm gì thì cứ làm, không cần quan tâm tới ánh mắt của những người chung quanh."
"Thật sao?" Cô gái vui mừng không thôi, nhưng sau khi nhận lấy bức tranh lại cảm thấy không ổn cho lắm.
"Ba mẹ tôi từng dặn không thể tự tiện nhận đồ không công của người khác, không ấy tôi tặng cậu bức tranh của em trai tôi cho có qua có lại."
"Được." An Nhu sảng khoái đồng ý.
Dùng bức tranh của đứa trẻ này đổi với bức tranh của một đứa trẻ khác cũng xem như trao đổi công bằng.
Cùng cô gái trao đổi xong phương thức liên lạc cũng vừa lúc có xe taxi trống đỗ lại đây, An Nhu nhìn cô gái bước lên xe, sau khi vẫy tay chào tạm biệt bèn xoay người ngồi xuống ghế dựa công cộng, ngẩng đầu nhìn tiệm kem bên kia đường.
Cũng không biết lần đầu tiên chú Mạc đi mua kem một mình có thuận lợi hay không.
"An Nhu." Mạc Thành Hoàn ngồi xuống vị trí bên cạnh An Nhu, lẳng lặng ngắm nhìn sườn mặt của cậu thiếu niên.
Thấy cậu thiếu niên không để ý tới mình, Mạc Thành Hoàn không nhịn được nhìn theo tầm mắt của An Nhu, phía đối diện là một tiệm bán kem.
Kết hôn đã nhiều năm, dường như mình chưa bao giờ mua cho An Nhu bất kỳ món đồ nào dù chỉ là thứ nhỏ nhặt nhất.
"Em muốn ăn cái gì? Để tôi đi mua cho em." Mạc Thành Hoàn cẩn thận thăm dò: "Em thích vị nào?"
An Nhu im lặng đến cùng, hoàn toàn coi người bên cạnh như không khí.
"Tôi thấy có lần em mua rất nhiều quýt mang về nhà, em thích vị quýt có phải không?" Mạc Thành Hoàn chăm chú nhìn cậu thiếu niên bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, hy vọng có thể nhận được sự đáp lại nhỏ nhoi.
An Nhu nhìn chằm chằm tiệm kem đối diện, bỗng nhớ ra hình như Mạc Thịnh Hoan chưa bao giờ quét mã QR thanh toán tiền ở bên ngoài.
Nãy giờ chú Mạc đi lâu như vậy, có phải đã gặp trục trặc kỹ thuật rồi hay không?
Cậu nhìn thoáng qua điện thoại, thầm nghĩ cố đợi thêm ba phút nữa.
Nếu ba phút sau Mạc Thịnh Hoan vẫn không xuất hiện thì cậu sẽ bay tới giải cứu chú Mạc.
Thấy An Nhu thỉnh thoảng hay nhìn vào điện thoại, Mạc Thành Hoàn nhích người lại gần cậu: "Em đang đợi ai sao?"
Đây là vị trí mà Mạc Thịnh Hoan cố tình phủi sạch bụi bặm để cậu ngồi xuống, cho dù An Nhu có luyến tiếc đi chăng nữa thì khi nhìn thấy Mạc Thành Hoàn tới gần mình, cậu vẫn quyết đoán đứng dậy đi thẳng tới tiệm bán kem.
"Em có hẹn đi chơi với bạn hả? Tụi em đã đói bụng chưa, tôi mời các em ăn món gì đó được không?" Mạc Thành Hoàn thấy An Nhu đứng dậy thì lập tức đuổi theo.
"Bạn của em là..." Mạc Thành Hoàn trầm ngâm một lát mới phát hiện bản thân hoàn toàn không hiểu biết một chút gì về các mối quan hệ xã giao của An Nhu.
Người duy nhất khiến Mạc Thành Hoàn có ấn tượng chính là người bạn thân học cùng lớp với An Nhu ở đời trước, hình như còn từng tặng quà cho hai nhóc con nữa.
"Chính là người bạn đã tặng con lừa nhảy múa cho Tinh Tinh và Lạc Lạc à?" Mạc Thành Hoàn kiên trì bám theo An Nhu không rời nửa bước: "Gần đây có một quán lẩu rất ngon, không phải em thích ăn lẩu vào mùa đông sao? Chúng ta cùng đến đó ăn lẩu được không?"
Bàn tay để bên hông của An Nhu không nhịn được siết chặt thành nắm đấm, nghiến răng ngó lơ thứ âm hồn bất tán cứ lẽo đẽo theo sau lưng mình.
"Tôi biết đời trước em đã vì tôi và vì gia đình mà hy sinh rất nhiều thứ, bao gồm các mối quan hệ xã giao và bạn bè của em."
"Nhưng đời này tôi sẽ không hạn chế sự tự do của em nữa, em muốn làm gì cũng được hết.
Bản thân tôi sẽ học cách chăm sóc con, học cách thấu hiểu em cũng như cưng chiều em."
"Mỗi dịp lễ đến tôi sẽ tặng quà cho em, chuẩn bị bất ngờ dành tặng em.
Bất luận em thích thứ gì, tôi sẽ cố gắng hết sức thoả mãn yêu cầu của em.
Tôi hứa không bao giờ đối xử qua loa có lệ với em nữa, tôi sẽ chân thành nghiêm túc lắng nghe từng câu từng em nói cùng tôi."
Mạc Thành Hoàn nhìn chăm chú cậu thiếu niên: "An Nhu, lần này tôi thật sự sẽ thay đổi triệt để."
An Nhu nhìn sang bên kia đường, hai tay Mạc Thịnh Hoan cầm hai cây kem cao ngùn ngụn, trên cổ tay còn treo lủng lẳng một cái túi giấy.
Người đàn ông bước ra từ trong tiệm kem, tầm mắt nhanh chóng lướt qua ghế dựa công cộng nằm bên kia đường.
"Chú Mạc, bên này!" An Nhu vẫy tay với Mạc Thịnh Hoan: "Em ở đây nè!"
Nghe thấy giọng nói của An Nhu, Mạc Thịnh Hoan tức khắc dời ánh mắt tới chỗ phát ra âm thanh.
Có một người đàn ông đang đứng sau lưng An Nhu.
Mạc Thịnh Hoan nhìn Mạc Thành Hoàn, ánh mắt âm trầm u ám.
Trong ánh nhìn chăm chú của An Nhu, Mạc Thịnh Hoan cầm hai cây kem bước từng bước về phía cậu.
An Nhu vô cùng phấn khích ngắm nghía hai cây kem, một cây màu hồng nhạt và một cây màu xanh lam, phía trên phần kem được trang trí vài miếng trái cây và dừa bào sợi, trông có vẻ rất ngon miệng.
Mạc Thành Hoàn tận mắt nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan bước ra từ trong tiệm kem, sau một hồi ngẩn người đầy kinh ngạc, cơn ghen tuông mãnh liệt chợt quay cuồng nhộn nhào khắp đáy lòng.
"Cái nào của em ạ?" An Nhu ngó tới ngó lui hai cây kem trước mặt, cảm giác đứa nào cũng tươi ngon mọng nước.
Mạc Thịnh Hoan đưa cả hai cây kem cho cậu.
"Của em hết sao?" An Nhu vui vẻ ngẩng đầu lên: "Nhưng em ăn không hết đâu."
"Tôi ăn giúp em phần còn lại." Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan chất chứa sự dịu dàng.
"Cảm ơn chú Mạc." An Nhu lập tức cười tươi như hoa, vươn đầu lưỡi liếm em hồng nhạt một cái lại quay sang liếm em xanh lam một cái, vị dâu tây xen lẫn vị việt quất lập tức lan tỏa khắp khoang miệng.
Đúng là một miếng khi đói bằng một gói khi no!
Mạc Thịnh Hoan phát hiện An Nhu coi thằng cháu trai đứng sau lưng như không khí, ngoan ngoãn im lặng học theo cậu ngó lơ Mạc Thành Hoàn.
An Nhu xơi hai cây kem một cách ngon lành, càng ăn càng phát hiện vị việt quất trông ngon hơn bèn đưa cây kem vị dâu tây cho Mạc Thịnh Hoan, người đàn ông thản nhiên nhận lấy cây kem chìa tới trước mặt, thong thả ăn một miếng ngay vị trí cậu vừa liếm.
Vị ngọt của dâu tây hoà quyện với vị sữa béo ngậy, mềm mềm thơm ngon.
An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan bước đến chỗ ghế dựa công cộng, ngồi dựa vào người Mạc Thịnh Hoan chậm rãi thưởng thức cây kem trên tay.
"Chú Mạc, chú biết quét mã QR