Người này có chút cổ quái.
Cho dù tính tình Đường Uyển tốt, cũng không thích có người nói không hay về Thanh Bình Quận vương.
Đối với Đường Uyển mà nói, Thanh Bình Quận vương được xem như là người bảo vệ của mình.
Cứ cho rằng Thanh Bình Quận vương đã chết trận, thế nhưng trong lòng Đường Uyển, Thanh Bình Quận vương đều là người tốt nhất.
"Ta tuyệt không hối hận." Nàng nhỏ giọng nói, nhưng mà thanh niên tuấn mỹ nổi giận đùng đùng đi vài bước đột nhiên xoay người lại.
Hắn mang theo một thân mùi máu tanh đi qua bên người Đường Uyển khiến Đường Uyển có chút e ngại, nhìn không chớp mắt, trực tiếp vượt qua nàng đi tới trước mặt Phượng Chương, một đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn Phượng Chương mờ mịt cảnh giác một lát, đột nhiên đưa tay, đôi tay thon dài hữu lực lập tức liền nắm chặt cổ Phượng Chương, lạnh lùng nói: "Con người bội bạc, ngươi có tư cách gì xuất hiện ở trước mặt nàng?"
Thanh âm của hắn lạnh như băng, khi hắn đi tới càng gần, tiếp xúc thoáng qua Đường Uyển, đột nhiên Đường Uyển nhìn thấy trên cổ thanh niên này không chỉ có một vết thương dữ tợn đập vào mắt.
Giờ phút này vết máu tươi trên bờ vai của hắn chậm rãi chảy ra.
Thậm chí ở trên người hắn, một mùi thuốc nồng đậm truyền đến hô hấp trong người Đường Uyển.
Mùi máu tanh ngai ngái, không chỉ vì khí thế trên thân thanh niên này mang sát khí lạnh thấu xương, mà hơi thở trên người hắn thật sự mang theo mùi máu tươi.
Thương thế của hắn rất nặng, trong núi dưới ánh mặt trời chiếu sáng yếu ớt, Đường Uyển trông thấy mặt của hắn tái nhợt đến trong suốt.
Rõ ràng là đã mất máu mặt gần trắng bệch, nhưng mà cổ tay thanh niên này chế trụ Phượng Chương lại vững vàng lợi lại.
"Vô sỉ bại hoại." Thanh niên tuấn mỹ dùng sức một chút, Phượng Chương khó khăn kêu một tiếng, lại bị tay thanh niên này kéo tới, uể oải ngồi trên mặt đất.
Nhìn hắn cũng không thể hít thở, đến cùng cũng là thư sinh văn nhược, dĩ nhiên không phải là đối thủ với thanh niên đáng sợ trên người có chút sức mạnh này.
Hắn cảm thấy hô hấp khó khăn, đã bắt đầu trợn mắt lên, Đường Uyển trông thấy dáng vẻ Phượng Chương chật vật sắp chết như vậy, nhìn sắc mặt lạnh lùng của thanh niên lúc này mới ngơ ngác nhỏ giọng hỏi: " vị đại nhân này, ngài đang làm gì a?" Nàng cảm thấy đặc biệt nghi hoặc, Tố Nguyệt Tố Hòa bên cạnh bị thanh niên này dọa đến run lẩy bẩy, thanh niên lạnh lùng dùng khóe mắt hẹp dài nhìn nàng, lạnh giọng hỏi: "Thế nào, ngươi sợ ta?"
"Ta không sợ đại nhân.
Hắn thương hại ta, ta có thể cảm thấy đại nhân là đang thay ta trút giận, làm sao ta lại sợ ngươi? Chỉ là...!Hắn là Nhị hoàng tử đương triều, đại nhân, nếu như ngài tổn thương hắn, ta lo lắng ngài bị ta liên lụy."
Đường Uyển biết trên đời này có người chính trực như thế, không quen nhìn người bội bạc như Phượng Chương, luôn tìm kiếm công đạo giúp người đáng thương.
Thế nhưng không giống với thân phận của Phượng Chương.
Hắn là Nhị hoàng tử đương triều, bởi vì Thái tử ốm yếu chưa kết hôn, nghe nói thân thể yếu ớt khó có con cháu, bởi vậy trong cung một đoạn thời gian rất dài về sau, Phượng Chương khỏe mạnh lại có công danh tú tài, thân phận cũng không thấp kém, là đối tượng một số người trong triều cực kỳ xem trọng.
Thời điểm Hoàng đế làm Thái tử bị tiên đế cầm tù tại Đông cung vài chục năm, bởi vậy Thái tử cũng ốm yếu giống vậy, hắn cùng Thái tử...!đều được xem là rất khó có con cháu.
Nếu như dưới gối Hoàng đế chỉ có hai Hoàng tử, mà Thái tử sau khi kết hôn lại không cách nào sinh hạ Hoàng tôn, thì địa vị Phượng Chương lại quá trọng yếu.
Mặc dù Đường Uyển từ đời trước sống lại biết thời điểm bây giờ đây đều là nói bậy, đều là chuyện triều đình không biết.
Một Hoàng tử khỏe mạnh, mặc dù đột nhiên xuất hiện chuyện từ hôn làm người khác chỉ trích, thế nhưng trừ chuyện đó ra cũng không có việc xấu, làm người khác chú ý cỡ nào.
Chính là vì sự tồn tại của Phượng Chương, tại hậu cung La phi mới có thể xuân phong đắc ý* mười phần.
*xuân phong đắc ý: vui vẻ phơi phới
Cũng chính vì ngày sau Phượng Chương có thể sẽ kế thừa hoàng vị, bởi vậy Trường Bình hầu phu nhân mới không kịp chờ đợi đem Đường Huyên gả cho hắn.
Đường gia, mong đợi ngôi vị hoàng hậu đã rất lâu rồi.
Trường Bình Hầu phu nhân càng cảm giác chỉ có ái nữ của mình thích hợp làm mẫu nghi thiên hạ nhất.
Bởi vì những điều này, cho nên đương nhiên Đường Huyên mới không kịp chờ đợi mê hoặc ngưỡng mộ Phượng Chương, trong lòng không kiêng nể khiến hắn từ hôn Đường Uyển.
Một chút tranh chấp không dễ nghe ảnh hưởng tới thanh danh tỷ muội, so sánh với bảo tọa hoàng hậu làm sao có lực hấp dẫn bằng?
Bởi vậy, thời điểm trong triều đình hậu cung bây giờ đều cực kỳ xem trọng Phượng Chương, mặc dù thanh niên này trút giận giùm Đường Uyển, thế nhưng Đường Uyển vẫn không muốn hắn vì mình gặp phiền phức.
Thoạt nhìn anh hùng như vậy hẳn là trở lại từ chiến trường, bảo vệ quốc gia, sao có thể để đắc tội Nhị hoàng tử mà bị liên lụy chứ?Đường Uyển ho khan hai tiếng, cảm thấy trong núi cực kỳ lạnh.
Nàng sắt rụt lại, mang theo vài phần lo lắng còn có năn nỉ mà nhìn xem thanh niên này.
Gương mặt tái nhợt của thanh niên tuấn mỹ kia bỗng khựng lại, quay đầu, nhìn nàng chăm chú chậm rãi nói: "Hắn vứt bỏ ngươi, lại tới nói ngươi vô sỉ như vậy, còn có ý định khinh bạc ngươi, có thể thấy được hắn làm việc thấp hèn không thấy xấu hổ." Đầu lông mày của gương mặt đẹp trai kia nhăn lại, nhìn trên mặt Đường Uyển lộ ra ý cười nhợt nhạt, có chút không hiểu hỏi: " ngươi không muốn đánh hắn sao?"
Đường Uyển ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn hắn.
"Đại nhân ngươi..."
"Hắn ở trên tay của ta.
Bây giờ nếu như ngươi muốn báo thù cũng rất đơn giản."
"Nhưng sẽ gây phiền toái cho đại nhân."
"Vật ngu ngốc." Thấy Đường Uyển ngơ ngác bị mình mắng, thanh niên không kiên nhẫn nói: "Hắn không phải còn có người trong lòng? Khiến người trong lòng biết hắn tìm đến vị hôn thê cũ của mình, nếu như bị vạch trần, chính hắn xui xẻo nhất.
Ngươi cứ báo thù, hắn tuyệt đối không dám đem chuyện hôm nay nói với người bên ngoài.
Bằng không thì..."
Thân thể hắn đột nhiên lay động, vết máu trên bờ vai chậm rãi lan rộng, nói với Đường Uyển mang theo vài phần không kiên nhẫn: "Hậu viện hắn sẽ cháy."
Phượng Chương bây giờ chính là gian tình nóng bỏng cùng với Trường Bình Hầu phủ Đại cô nương, nếu như đại tiểu thư Đường gia biết ở sau lưng mình hắn tới gặp vị hôn thê tiền nhiệm, tất nhiên ở giữa Phượng Chương cùng đại tiểu thư Đường gia sẽ xuất hiện vết rách.
Hắn lo lắng Đường gia đại tiểu thư như vậy, chắc là không dám nhắc tới.
Đánh cũng là đánh công khai.
Hắn còn phải giấu diếm gắt gao chuyện mất mặt trong lòng Đường Uyển ngưỡng mộ Thanh Bình Quận vương.
Bởi vậy mọi thứ Đường Uyển đều không cần phải lo lắng.
Thanh niên quay đầu rên khẽ một tiếng, đưa tay đem miệng vết máu tràn ra lau sạch sẽ, quay đầu nhìn Đường Uyển lạnh lùng hỏi: "Ngươi báo không báo thù?"
Đường Uyển luôn luôn là người không có chủ ý, chỉ chờ người bên ngoài giúp mình làm chủ.
Bây giờ thanh âm nghiêm khắc của thanh niên này vừa dứt, theo bản năng nàng chợt thuận theo.
Mà tình huống của thanh niên này nhìn qua cũng không hề tốt đẹp, lại còn đang làm chủ cho mình, trong lòng Đường Uyển vạn phần áy náy, chỉ sợ mình