Đường Uyển kinh ngạc nhìn hắn.
Nhưng mà thanh niên này đã nhíu mày lại không nói gì, bộ dáng dường như là đang hờn dỗi.
Trong bởi vì câu nói này nội tâm nàng cảm thấy có chút cao hứng khó hiểu.
Phượng Chương bị chửi da mặt dày, đối với Đường Uyển mà nói đích thật là một sự tình cao hứng.
Nàng vội vàng cảm kích đối nở nụ cười hắn, nhìn thấy vết máu trên bả vai hắn đã khuếch tán, do dự một chút liền hỏi: "Đại nhân muốn băng bó lại vết thương lần nữa hay không?" Dáng vẻ nàng mười phần lo lắng, nhưng mà thanh niên kia lại chậm rãi lắc đầu, hắn dẫn theo Phượng Chương đã bị hắn dùng sức làm ngất đi, lúc sau hắn lãnh đạm nói: "Nếu hắn đến gây rắc rối cho ngươi, vậy hắn không thích hợp ở lại nơi này."
Thời điểm hắn nói lời này làm Đường Uyển hơi nghi hoặc chốc lát, đã nhìn thấy thanh niên này xoay người làm thật, kéo lấy Phượng Chương mê man đi về hướng đường nhỏ trong núi.
Chỉ là đi được một đoạn, đột nhiên hắn ngừng lại, đưa lưng về phía Đường Uyển lạnh lùng nói, "Lần sau có người khi nhục ngươi, ngươi không cần nhẫn nại.
Lập tức nói mình chính là Thanh Bình Quận vương Vương phi."
"Hở? Thế nhưng là, thế nhưng ta không phải..." Trong cung còn chưa có tuyển phi, trước khi Thái hậu chọn trúng Đường Uyển, sao nàng dám nguyện ý nói đến thủ tiết chứ, có thể cũng chỉ là người dự bị, làm sao có thể tự cho là đúng được?
Thanh niên đưa lưng về phía nàng, nàng không nhìn thấy sắc mặt của hắn, thế nhưng ngữ khí của hắn nhưng có chút cắn răng nghiến lợi nói: " Hai ngày này về nhà chờ đợi!" Lần này hắn đi không quay đầu lại.
Đường Uyển lảo đảo đuổi theo hai bước, muốn hỏi một chút thương thế của hắn có phải vì Phượng Chương xảy ra ảnh hưởng gì hay không, nhưng mà thân ảnh thon dài kia lại biến mất rất nhanh ở nơi xa đường nhỏ.
"Cô nương, vị đại nhân này là ai vậy? Nhìn quái đản dọa người." Tố Nguyệt luôn luôn lớn mật, thế nhưng từ thời điểm thanh niên này xuất hiện cũng không dám nói một tiếng.
Dường như thanh niên kia chỉ cần đảo qua một chút sẽ làm lòng người sợ hãi.
"Không biết.
Ta chưa từng gặp qua hắn." Đường Uyển có chút chần chờ nói.
Nàng chưa từng gặp qua thanh niên này.
Nhìn khí thế trên người hắn vừa cao quý vừa lạnh nhạt, thấy thế nào cũng không giống xuất thân từ gia đình bình thường.
Dù trọng thương nhưng vẫn mang theo khí khái nghiêm nghị như cũ, đây cũng không phải là người thường.
Thế nhưng ở kiếp trước Đường Uyển đi theo bên cạnh Thái hậu nương nương cùng Hoàng hậu nương nương, cũng đã từng thấy qua không ít thanh niên tuấn kiệt, đặc biệt là thời điểm Thái hậu muốn chọn rể cho Đại công chúa, quả thực chính là gặp tất cả danh môn quý công tử khắp cả kinh đô, Đường Uyển cũng đi theo gặp qua rất nhiều người, cũng không có nhìn thấy người xuất sắc như vậy.
Cuộc đời Đường Uyển ít thấy thanh niên tuấn mỹ như hắn, hơn nữa nếu nói xuất thân hắn tốt, dù thế nào cũng không thể yên lạnh vô danh, nhưng mà ở kiếp trước Đường Uyển lại chưa từng gặp qua hắn.
Nghĩ tới đây, Đường Uyển chậm rãi thu hồi ánh mắt nhỏ giọng nói: "Hơn nữa thoạt nhìn hẳn là một võ tướng.
Võ tướng...!Là vị nào chứ?"
Con trai Phượng Niệm của nàng chính là tiếp nối bước chân của Thanh Bình Quận vương khi còn sống dấn thân vào trong quân, đi theo Thống lĩnh cấm vệ Nam An Hầu rèn luyện.
Thời điểm hắn trong quân đội, nhưng cũng chưa từng đề cập với Đường Uyển trong quân có người dung mạo xuất sắc như vậy.
Bất quá mặc dù không biết thân phận của vị đại nhân này, nhưng mà Đường Uyển thật tâm cảm kích hắn trợ giúp mình, mười mấy cái tát rơi xuống, Đường Uyển không thể không thừa nhận chính mình thoải mái trong lòng.
Nàng không nhịn được cong mắt nở nụ cười, Tố Nguyệt ở một bên nhìn thấy, đột nhiên thì thầm nói, "Lâu rồi cô nương chưa cười tươi như vậy."
Rõ ràng nụ cười tươi đẹp đã mất từ khi còn bé, nhiều năm chưa từng thấy Đường Uyển dám tùy ý nói đùa làm càn nữa, đặc biệt Tố Nguyệt nghĩ đến hôm nay khi Đường Uyển tỉnh lại nhìn như nhàn nhạt, đúng mực nhưng thật ra cười không