Trường Sinh điện bỗng nhiên trở nên rất yên tĩnh.
Phượng Tuyên sau khi nói dối xong, liền cảm thấy có chút hối hận.
Lỡ như đến lúc đó thoát ly mộng cảnh, đại ma đầu có thể nhớ ra thì làm sao bây giờ.
Rất có thể sẽ thẹn quá hóa giận bóp nát đầu mình.
Y lại len lén liếc mắt nhìn Thích Trác Ngọc một cái.
Thích Trác Ngọc vừa nghe được câu nói kia của y thì lâm vào trầm mặc.
Tuy rằng mục đích Phượng Tuyên muốn đạt được chính là cái này.
Nhưng thấy hắn biết khó mà lui, trong lòng lại có chút không thoải mái.
Vậy là bỏ cuộc à? Vậy nguyện vọng cưới mình làm vợ của hắn hình như cũng không mãnh liệt tới vậy.
Đột nhiên lại có chút tức giận, dù sao tính cách của y cũng rất khó dỗ.
Lúc suy nghĩ lung tung, Thích Trác Ngọc ngước mắt lên nhìn y, gằn từng chữ nói: "Hắn rất thích ngươi thì có ích lợi gì.
”
Phượng Tuyên nghe những lời này của hắn nói mà cảm thấy kỳ quái, đại ma đầu sẽ không biết đạo lữ người ta là một đôi, còn đến chen chân vào đoạn tình cảm này chứ.
Đây chẳng phải biết người ta có người yêu còn cố chen chân vào hay sao?
Không đến mức, thật sự không đến mức đó.
Kết quả Thích Trác Ngọc lại tiếp tục, đưa ra một kết quả đơn giản thô bạo: "Người không được yêu trong tình cảm mới là dư thừa, chẳng phải ngươi không yêu hắn là được rồi sao?"
Phượng Tuyên cười ngất.
Cố chen chân làm người thứ ba, hắn đúng là dám thật!
Nên cảm thấy may mắn là, Thích Trác Ngọc còn biết tìm cho mình một lý do thích hợp không?
Phượng Tuyên bị thao tác này của hắn làm cho không còn lời nào để nói.
Cũng may chuyện xảy ra tiếp theo cũng kịp thời cắt đứt cuộc đối thoại quỷ dị này.
Bên ngoài Trường Sinh điện bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ lớn cuồn cuộn.
Nghe như hàng vạn tiên binh đồng loạt tiến về cung điện.
Một giây sau, linh lực khổng lồ trong nháy mắt bạo quán Trường Sinh điện.
Phượng Tuyên cảm giác eo của mình bị sóc mạnh một cái, sau đó rơi vào trong vòng tay quen thuộc.
Mái nhà màu trắng ngọc bích của Trường Sinh điện "rầm rầm"—— một tiếng bị lật tung.
Cũng may Thích Trác Ngọc đã dẫn y rời khỏi điện, không thì hiện tại đã bị chôn vùi trong đống đá vụn.
Phượng Tuyên bị bụi bặm bốc lên làm cho ho khan.
Chưa kịp nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, đã nghe được tiếng Bối Cách La Già nổi giận, quả thực có thể nói là cuồng loạn.
"Tiểu nhi vô sỉ! Ngươi dám giết hết tất cả thượng tiên của Tam Thanh cảnh! Ngươi dám giết sư phụ bổn quân! ”
Làn khói tan đi, để lộ khuôn mặt của Bối Cách La Già hay còn gọi là Tĩnh Đốc chân chính.
Thượng tiên có thể tu luyện tới Tam Thanh cảnh, tố chất hàm dưỡng cơ bản đều không tệ, có thể bị tức giận đến mức quên luôn cả âm mưu quỷ kế của mình, không nhìn nổi nữa nhảy ra chửi ầm lên, chỉ có thể nói Thích Trác Ngọc mới làm được.
Có lẽ Tĩnh Đốc cũng hối hận quá mức, ngàn chọn vạn chọn lại đi chọn một tên điên không khống chế được, tức giận đến thở hổn hển.
Tâm trạng của Phượng Tuyên không thể nói là không hề dao động, thậm chí còn cảm thấy hả hê khi người gặp họa, rất khó hiểu muốn phỏng vấn Tĩnh Đốc một chút.
Ngài, có cảm nghĩ như thế nào?
Chọn Thích Trác Ngọc, một bệnh thần kinh trong bệnh thần kinh này để vào vai ngươi? Bị hắn làm cho rối tinh rối mù, chẳng phải là một kết cục tiêu chuẩn hay sao? Mặc dù ngươi đang gấp nhưng cũng đừng vội vàng.
Bởi vì Thích Trác Ngọc có thể còn có thể làm cho sự tình khiến ngươi phát điên hơn.
Quả nhiên, đúng như Phượng Tuyên nói.
Thích Trác Ngọc không thèm để ý đối với đám thượng tiên đột nhiên xuất hiện và đám cừu hận tự nhiên có của hắn, lên tiếng trả lời: "Giết thì giết, có gì không dám? Nếu như ngươi không nỡ bỏ sư phụ ngươi, vậy ngươi đi chết với ông ta đi."
Được rồi.
Một bài phát biểu rất phản diện, không hổ là ngươi.
Phượng Tuyên vỗ tay kiểu hải cẩu.
Hai người ngắn ngủi mấy câu cũng đã phát ra mùi thuốc súng.
Đánh nhau cũng chỉ là chuyện trong khoảng thời gian một hai hơi thở.
Thích Trác Ngọc thả Phượng Tuyên xuống đất, chờ y đứng vững dặn dò: "Tự tìm một nơi an toàn trốn đi, chờ ta giết tên rác rưởi này xong thì cưới ngươi.
”
Phượng Tuyên:? Chuyện gì xảy ra, nói còn làm cho y còn có chút cảm động.
Nhưng cảm động thì cảm động, Phượng Tuyên túm lấy tay áo hắn: "Vết thương trên người ngươi không sao chứ? ”
Trên dưới toàn thân Thích Trác Ngọc đều bê bết máu, vừa rồi còn giết nhiều thượng tiên Tam Thanh cảnh như vậy, coi như là ảo giác, hắn cũng có lúc sức cùng lực kiệt.
"Yên tâm, không chết được." Thích Trác Ngọc ngữ khí lãnh đạm mà kiêu ngạo nói.
Nghe hắn nói như vậy, cười chết, Phượng Tuyên hoàn toàn không thể yên tâm.
Thích Trác Ngọc lại nhìn y một cái, đột nhiên tàn nhẫn: "Nếu ta chết, ngươi cũng phải tự sát."
Phượng Tuyên:?? Cáo từ!
Trả lại cho y vài giây mà y vừa xúc động.
Ngay! Bây giờ! Ở đây!
Không cho y thời gian do dự nữa, linh lực bạo kích như cuồng phong bão táp của Tĩnh Đốc đã ập tới.
Phượng Tuyên đành phải cất túi nhỏ của mình, vội vàng làm theo lời Thích Trác Ngọc, chạy đến nơi an toàn.
Nhưng y có hơi lo lắng cho Thích Trác Ngọc, cho nên không chạy xa.
Kết quả vừa mới đứng vững thì cảm giác có người bỗng nhiên kéo cổ tay mình lại.Y hoảng sợ, còn tưởng rằng cái lão đểu cáng Tính Đốc chơi mánh khoé gì.
Dùng loại thủ đoạn đê tiện đánh không lại Thích Trác Ngọc bèn bắt y làm con tin.
Kết quả vừa quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Là một người bạn tốt của "A Lý" ở hạ giới, rắn đen nhỏ.
Phượng Tuyên cũng chợt nhớ tới tình tiết mình từng thấy trong mộng cảnh của " A Lý."
Điểm cuối sinh mệnh của A Lý chính là liều lĩnh chạy ra khỏi Trường Sinh điện, nhảy xuống Bích Lạc Xuyên cùng với rắn đen nhỏ.
Chẳng trách Tĩnh Đốc không kìm được phải nhảy ra.
Dựa theo việc Thích Trác Ngọc làm loạn ở Tam Thanh Cảnh, không chỉ không hoàn thành tình tiết đại hôn với vị hôn thê, cũng không hoàn thành nốt kịch bản cá chép nhỏ trốn ra khỏi Trường Sinh điện.
Trong mảnh vỡ của Thần Hồn Đăng ôn dưỡng hồn phách của cá chép nhỏ.
Nếu như tất cả trong mộng cảnh không thể dựa theo trí nhớ khi còn sống của y tiến hành tiếp, sẽ có nguy cơ hồn phi phách tán.
Rắn đen nhỏ túm cổ tay y đi thẳng vào vấn đề: "Đi với ta!"
Phượng Tuyên có hơi do dự, ngẩng đầu nhìn giữa không trung.
Lúc này, đã không thấy được bóng hình Thích Trác Ngọc và Tĩnh Đốc đâu.
Chỉ có trong tầng mây thỉnh thoảng bộc phát bão sấm màu tím đáng sợ, cùng với tiếng sấm đinh tai nhức óc, còn có từng mảng lớn kiến trúc không ngừng rơi xuống đất và thi thể tiên binh bị thiêu cháy, biểu hiện ra trình độ chém giết kinh hoàng của hai người.
Tam Thanh cảnh vốn đang tươi đẹp.
Bây giờ trở nên kh ủng bố còn hơn địa ngục vô gian.
Y nhìn một hồi lâu, mới cắn răng hạ quyết tâm rời đi cùng với rắn đen nhỏ.
Dù sao Phượng Tuyên cũng hiểu, mình nghe lời đại ma đầu ngoan ngoãn chạy trốn mới là lựa chọn tốt nhất.
Với tu vi của y lưu lại chẳng những không giúp được hắn, có khi còn gây thêm chuyện.
Cũng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi này.
Tiểu Phượng Hoàng lười biếng kệ thây mọi thứ suốt một ngàn bảy trăm năm, bỗng nhiên nảy sinh một chút lòng cầu tiến.
Nếu tu vi có thể cao hơn một chút, thì tốt rồi.
-
Giấc mơ Tam Thanh Cảnh sụp đổ từng chút một.
Hồn phách của "A Lý" đang từng chút từng chút thức tỉnh trong đầu Phượng Tuyên theo sự sụp đổ của mộng cảnh.
Trong quá trình chạy trốn, mọi thứ trước mắt y dần biến thành màu đen.
Có lúc là Tam Thanh Cảnh sụp đổ, lúc thì bên tai là tiếng động huyên náo của thượng tiên đến bắt y.
Dưới ảo giác mông lung, Phượng Tuyên tựa như nhìn thấy hai thiếu niên chật vật vô cùng.
A Lý bị nhốt vô số ngày đêm ở Trường Sinh điện, không có một giọt nước nào, giờ đây giống như một sợi dây cung kéo căng, một giây sau sẽ đứt.
Tay y dính đầy máu của Tĩnh Đốc, dòng máu nóng hổi phun ra từ trái tim do vừa bị dao găm đâm trên giường khi nãy.
Y chỉ là một con tiểu yêu ở hạ giới, hôm nay còn làm chiến thần Tam Thanh Cảnh bị thương nặng, y biết y trốn không thoát.
Tĩnh Đốc nói cho y biết, hắn cũng rất thích y.
Nhưng cá chép nhỏ không hiểu, hốc mắt y chua xót rơi xuống rất nhiều nước mắt.
Y nói với Tĩnh Đốc: "Nhưng ở yêu tộc chúng ta, thích một người, chỉ có thể ở bên người này.
”
Tĩnh Đốc bình tĩnh tuyên bố với y: "Tuổi thọ của Thượng Tiên dài dằng dặc, con đường tu hành thì càng gian nan, Phụ thân của Thanh Linh chính là tôn sư Tam Thanh cảnh, ta cưới hắn, chỉ là vì lấy thêm…nhiều tài nguyên mà thôi.
”
Hắn nói Trường Sinh điện lớn như vậy.
Ngươi ở ở phó điện, ngày sau không thấy Thanh Linh là được.
A Lý không hiểu.
Không hiểu vì sao Tiên giới lại có quy củ phức tạp và đạo lý làm cho người ta thương tâm như vậy.
Cho nên y không muốn làm tiên nữa, y muốn về nhà.
Ếch tinh nói rất đúng, không làm thần tiên, làm một con tiểu yêu cả ngày chỉ biết phơi nắng cũng rất tốt.
Từ lúc A Lý chạy ra khỏi Trường Sinh điện vẫn luôn chạy, giống như đoạn đường này chạy không có điểm cuối.
Y đã từng nghe đám tiểu yêu nói, Bích Lạc Xuyên chính là thế gian, nơi đó là con đường duy nhất có thể về nhà.
Đoạn ảo giác này rất ngắn, chỉ là một chớp nhoáng trong đầu Phượng Tuyên.
Y còn chưa kịp oán thầm trong lòng kịch bản cẩu huyết này rốt cuộc còn có bao nhiêu tính cẩu huyết là mà bổn thượng thần không biết.jpg
Chỉ là quá mệt mỏi, chạy không có nổi nữa.
Vốn chim đều là bay, có khi nào nếm qua khổ sở do chạy đường dài đâu.
Rắn đen nhỏ cảm thấy tay mình trống rỗng, cổ tay đang nắm chặt đã bị rút ra không còn dấu vết.
Rắn đen nhỏ quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Phượng Tuyên mất hết hình tượng lười biếng ngồi phịch xuống một khối mây mềm mại.
Rắn đen nhỏ sửng sốt: "Cậu bị sao vậy?"
Một giây sau, sắc mặt rắn đen nhỏ bỗng nhiên lại biến đổi, vẻ mặt căng thẳng còn có chút lo lắng: "Có phải cậu bị thương ở chỗ nào không? ”
"Không có." Phượng Tuyên mở miệng: "Thật ra là do tớ chạy mệt quá mà thôi.
”
Nói xong, không khí giữa hai người có chút ngưng đọng.
Có lẽ, là chưa bao giờ thấy cảnh này trước đây.
Giống như Phượng Tuyên, lười biếng tới mức ngay cả chạy trốn cũng ngại mệt.
Thành thật mà nói, nếu y không bị mắc kẹt trong mộng cảnh.
Thế giới thực mà gặp tình cảnh khó khăn như vậy, Phượng Tuyên đã sớm mặc kệ mà tự sát.
Nhưng dù sao cũng là giấc mơ của người ta.
Cảm giác lương tâm của mình còn có thể vắt thêm một chút.
Thấy vẻ mặt của rắn đen nhỏ lúc thì cổ quái, lúc thì mê man.
Phượng Tuyên vội vàng giải thích: " Thật sự không có sao mà, chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi."
Rắn đen nhỏ muốn nói lại thôi: "Nhưng Tĩnh Đốc đang đuổi giết chúng ta."
"A, vậy cũng không sao." Phượng Tuyên ngược lại an ủi hắn: " Tên đàn ông vừa đánh nhau với Tĩnh Đốc rất mạnh, có hắn ở đây, chúng ta không chết được.
”
Ta không biết ngươi có chết không.
Dù sao ta chắc chắn sẽ không chết.
Nghĩ đến Thích Trác Ngọc, Phượng Tuyên hiếm khi nhớ đến lòng tốt của hắn.
Bình thường có đại ma đầu ở đây, y nào có phải đi bộ qua bao nhiêu con đường, cơ bản đều là được hắn ôm.
Này nha.
Bắt đầu nhớ phương tiện di chuyển của mình rồi.
Rắn đen nhỏ nhìn thoáng qua y, như đã hạ quyết tâm nói: "Nếu cậu thực sự không thể đi bộ, tớ có thể cõng cậu."
Phượng Tuyên bị hắn dọa tới sửng sốt, vội vàng xua tay: "Không cần không cần, tớ không cần.
”
Không biết vì sao, Phượng Tuyên ở phương diện nào đó vẫn rất sạch sẽ.
Y thật sự không thích tiếp xúc quá thân mật với thân thể người khác.
Rắn đen nhỏ trông thất vọng lắm: "Nhưng trước đây, tớ cũng đã cõng cậu như thế này."
Phượng Tuyên: Hoá ra còn là thanh mai trúc mã.
Tên trai đểu Tĩnh Đốc, chuyện xấu xa gì ngươi cũng làm hết.
Nghỉ ngơi một lát, hai người lại xuất phát.
Giống như Phượng Tuyên đã nói, Thích Trác Ngọc thật sự rất mạnh, đã bị thương thành dáng vẻ kia rồi mà còn có thể đánh nhau rất lâu với Tĩnh Đốc.
Nhớ tới vết thương trên người Đại Ma Đầu, Phượng Tuyên không biết tại sao lồ ng ngực lại có chút buồn bực.
Nhìn con đường dài như không có điểm cuối trước mắt này, lần đầu tiên y cảm thấy có chút phiền não.
Sao trước kia không cảm thấy.
Vị trí của Bích Lạc Xuyên hẻo lánh như vậy, xa như vâỵ sao? Cứ tiếp tục như thế phải đợi đến khi nào mới có thể rời khỏi mộng cảnh đây
Đại khái là ý niệm trong lòng Phượng Tuyên có một chút tác dụng.
Hoặc có lẽ, tâm tình đang rất sốt ruột đi đến cốt truyện nhảy Bích Lạc Xuyên rồi nhanh chóng rời khỏi nơi rách nát này quá mãnh liệt, dẫn đến tốc độ của chân tăng lên rất nhiều.
Sau một nén nhang, Bích Lạc Xuyên gợn sóng mịt mù và tráng lệ đập vào mắt.
Không khác gì Bích Lạc Xuyên trong trí nhớ, những đám mây ào ạt tụ lại từ mọi hướng tạo thành một vực thẳm không đáy, giông tố và lệ khí cuồn cuộn dưới vực sâu.
Phượng Tuyên nhìn thấy không khỏi kinh hãi.
Trời sinh y là thần thai, nhảy xuống Bích Lạc Xuyên đã chịu không ít khổ sở.
Thật không biết cá chép nhỏ lúc ấy có tâm trạng gì, một con tiểu yêu tu vi thấp không thể thấp hơn nữa, thiếu một bên đuôi, cũng dám nhảy xuống Bích Lạc Xuyên.
"Ầm ầm – ầm ầm ——" Tiếng sấm xé mở không khí.
Phượng Tuyên đang chuẩn bị tinh thần