Hắn nói hắn nghe thấy, còn nói không nghe rõ, muốn y chờ một lát nói lại lần nữa trước mặt hắn.
Phượng Tuyên suýt nữa hoài nghi mình không nghe rõ.
Thích Trác Ngọc sao lại như vậy! Mặt! Mũi! Đâu?!
Sau khi hoàn hồn, Phượng Tuyên mới nhớ tới đoạn quỷ thoại mình nói với Tĩnh Đốc vừa rồi, lập tức xấu hổ thiếu chút nữa dùng ngón chân một lần nữa lấy ra một giấc mộng Tam Thanh Cảnh phiên bản không tổn hao gì.
Y hối hận.
Tĩnh Đốc còn đó chứ, có thể khấu trừ một cái linh lực bạo kích chôn y vào đất hay không?
Sắc mặt Phượng Tuyên lúc thì đỏ, lúc thì trắng, biến tới biến lui.
Cuối cùng từ cổ từ từ nhuộm một lớp màu đỏ ửng, lan đến vành tai.
"Sư huynh, huynh đừng hiểu lầm.
Thật ra lúc nãy ta nói lung tung thôi."
"Nói lung tung?" Thích Trác Ngọc nhìn y: "Chẳng lẽ không phải hoạn nạn thấy chân tình, tương tử chi nhân kỳ ngôn dã thiện sao*?"
(Con người sắp chết nói lời chân thiện)
Phượng Tuyên: "..."
Hoạn nạn thấy chân tình thì không, hai người bọn họ là đạo lữ plastic từ khi nào còn có chân tình.
Chẳng lẽ không phải là tai vạ đến thì tự bay sao?
Còn nữa, Phượng Tuyên phản ứng lại, con người sắp chết nói lời chân thiện là cái quỷ gì?
Chẳng qua là y bị đe dọa tính mạng, chưa có chết được không nào.
Sư huynh thối nát ngươi mới chết, ngươi mới chết có nghe thấy không!
Không biết lúc nãy Thích Trác Ngọc nghe được bao nhiêu.
Nhưng nhìn phản ứng của hắn, hẳn là không nghe thấy Tĩnh Đốc chọc thủng thân phận của y, lúc này không thể không cảm tạ đại ma đầu tự kỷ cùng cuồng vọng.
Chuyên chọn chỗ khen mình đẹp trai nghe đúng không?
Hai người nói chuyện cứ như thể không có ai ở đây, cho đến khi Tĩnh Đốc ở bên cạnh không kìm được nữa, âm trầm mở miệng: "Làm phiền nhị vị, muốn tán tỉnh thì tới âm phủ mà tán, bổn quân còn ở chỗ này chưa chết đâu.
"
Thích Trác Ngọc lúc này mới quay đầu chú ý tới hắn.
Nhưng cũng là cái loại biểu cảm nhìn một người chết.
Dù sao trong mắt đại ma đầu, trên thế giới cũng chỉ có ba loại người.
Người sống, người chết, cùng với người mà mình bảo vệ.
Tĩnh Đốc cười lạnh nói: "Không ngờ ngươi cũng có vài phần bản lĩnh, có thể thoát ra khỏi Thủy Kính."
Thích Trác Ngọc lên tiếng: "Thủy kính rác rưởi gì đó chẳng qua chỉ là thứ mà một kiếm là có thể chặt nát mà thôi."
Ngươi vậy mà dám nói pháp bảo của Tam Thanh Cảnh là rác rưởi.
Phượng Tuyên không kìm được mồ hôi chảy ròng ròng, đại ma đầu lúc này cũng không cần khiêu khích người khác nữa chứ.
Dù sao vợ Tĩnh Đốc chết còn chưa sống lại, bây giờ còn phải xem đôi tình nhân plastic này tán tỉnh.
Ngẫm lại thật đúng là có chút không biết xấu hổ, đây chẳng phải là giết tiên tru tâm hay sao?
Trước đó hai người mới đánh một trận, đã có oán hận cũ, bây giờ dăm ba câu lại thêm thù mới, phút chốc cũng không nói nhảm nữa, lao vào quần chiến.
Nhìn các loại linh lực cùng với các loại sát chiêu tia lửa mang tia chớp đan xen vào với nhau.
Phượng Tuyên yên lặng ôm chặt cổ Thích Trác Ngọc, nghĩ thầm: Sư huynh, ngài đặt ta ở chỗ an toàn rồi hẵng đánh nhau được không?
Tựa như hắn tranh thủ thời gian chú ý tới biểu cảm của Phượng Tuyên, Thích Trác Ngọc cười nói: "Ngươi yên tâm.
Cho dù ôm ngươi đánh nhau với hắn, ta cũng sẽ không thua.
"
Phượng Tuyên: Đây không phải là vấn đề ngươi thua hay không, mà là vấn đề ta có bị ngộ thương rồi chết hay không.
Giao tiếp với một thằng nhóc trẩu tre chỉ muốn sức mạnh thực sự khó khăn.
Phượng Tuyên chỉ có thể vừa yếu đuối vô tội tiếc mạng ôm chặt cổ Thích Trác Ngọc, thành thành thật thật làm vật trang trí trên người.
Cũng chính là bởi vì cách gần như vậy, y mới có thể ngửi được một mùi máu tanh rất ngạt, là loại rất mới mẻ.
Trên người Thích Trác Ngọc vốn có máu của thượng tiên Tam Thanh Cảnh, quần áo trắng đều bị nhuộm thành quần áo đỏ, cho nên lúc mới bắt đầu được đại ma đầu ôm, cho dù y ngửi được cũng không quá để ở trong lòng.
Cho đến bây giờ, y đang ôm chặt hắn.
Mới có thể nhìn thấy vết thương mới được thêm vào dưới cằm hắn, giống như bị tròng kính sắc bén nào đó cắt đứt.
Không chỉ là cằm, nhìn kỹ trên cổ, cánh tay, cơ hồ tất cả đều là loại vết thương bị cắt ra này, có cái nghiêm trọng sâu có thể nhìn thấy xương, còn đang ùn ùn đổ máu ra ngoài.
Càng không cần phải nói đến thân thể ẩn nấp dưới bộ quần áo đang đẫm máu kia, không biết còn có bao nhiêu vết máu y không nhìn thấy đang tung hoành đan xen.
Phượng Tuyên nhìn chằm chằm vết thương gần như máu thịt lăn ra ngoài trên vai và cổ hắn vài giây.
Trong đầu thậm chí còn có thể hiện ra hình ảnh Thích Trác Ngọc bị thương.
Lực công kích của thần khí thủy kính của Tam Thanh Cảnh cực mạnh, tiếng tăm lừng lẫy trong Tam giới.
Sao có thể thật sự là pháp bảo rác rưởi trong miệng đại ma đầu, nhìn hắn bị thương thành bộ dạng như vậy liền biết hắn ở trong đó chịu không ít khổ sở.
Thật sự là người chết rơi xuống nước, chỉ có miệng cứng là nổi lên.
Chẳng phải đơn giản thô bạo trực tiếp đánh nát thủy kính đi ra hay sao.
Phượng Tuyên nắm chặt vạt áo hắn, cũng không cần gấp gáp đi ra tìm y như vậy, dù sao mình ở trong tay Tĩnh Đốc cũng không chết ngay được.
Có lẽ đây là lần thứ hai ngày hôm nay.
Trong lòng Phượng Tuyên lại xuất hiện cảm giác vi diệu kia, giống như một cái gai nhỏ đâm y một cái.
Trái tim bị đâm cho đau nhói mà sưng lên.
Sớm biết vậy...!Lúc trước đã cố gắng tăng tu vi của mình rồi.
-
Cảm xúc của Phượng Tuyên biến hóa rất rõ ràng, Thích Trác Ngọc trong nháy mắt đã bắt được.
Vốn là một đòn trực diện, lại biến thành một đường lui, trực tiếp tránh được đòn tấn công của Tĩnh Đốc.
"Ngươi sợ à?" Thích Trác Ngọc đáp xuống đất.
Phượng Tuyên: Hả? Cũng không phải.
Bị ngươi ôm đánh nhau nhiều lần như vậy, bây giờ mới thèm hỏi y có sợ hay không.
Thích Trác Ngọc "Chậc" một tiếng, xé mở túi nhỏ của Phượng Tuyên.
Sương đen năm màu sặc sỡ của yểm thú chui ra từ túi nhỏ, mạnh mẽ biến thành một con hung thú thật lớn, cõng Phượng Tuyên trên lưng.
Tĩnh Đốc thấy hắn dừng tay, cười lạnh một tiếng: "Bây giờ biết sợ, chỉ sợ đã muộn rồi!"
Kết quả Thích Trác Ngọc căn bản cũng không để ý tới hắn, buông lời tàn nhẫn thả ra tịch mịch.
Tĩnh Đốc: "..."
Đặc biệt còn nhìn thấy hai người này trước mặt mình không coi ai ra gì.
Lòng thô bạo của Tĩnh Đốc nổi lên: "Đúng là đâm đầu vào chỗ chết."
Phượng Tuyên vừa mới ngồi vững trên lưng yểm thú, bên kia lại đánh nhau.
Hơn nữa không biết có phải là ảo giác của y hay không, sao cảm giác đánh nhau lúc này còn hung tàn hơn lúc nãy vậy?
Có thể là rời xa Thích Trác Ngọc, ngồi trên người yểm thú dùng góc nhìn thứ ba quan sát Thích Trác Ngọc đánh nhau.
Phượng Tuyên mới chân chính nhận ra đại ma đầu thật sự rất mạnh,chính là loại siêu cường.
Giết thượng tiên Tam Thanh Cảnh, lại đập nát thủy kính.
Bây giờ còn có thể ngang tài ngang sức đánh nhau với Tĩnh Đốc, đây là thực lực của tu sĩ chưa phi thăng có được sao?
Phiếu Miểu tiên phủ nói hắn là thiên tài tu hàng ngàn năm khó gặp.
Phượng Tuyên cảm thấy khả năng không chỉ có vậy, với loại thiên phú đáng sợ cùng tốc độ tu hành này của hắn, chỉ sợ trong vạn năm cũng sẽ không xuất hiện một Thích Trác Ngọc thứ hai.
Trận chiến này không biết đánh bao lâu, thẳng đến khi mộng cảnh Tam Thanh Cảnh sụp đổ.
Mặt đất rung chuyển có chút đứng không vững, Phượng Tuyên vội vàng nắm chặt yểm thú, cùng lúc đó, y giống như cảm ứng được cái gì đó, ngẩng đầu nhìn lên giữa không trung.
Mảnh vỡ Thần Hồn Đăng vốn đang ẩn giấu trong ngực Tĩnh Đốc, bởi vì Thích Trác Ngọc từng bước ép sát mà lung lay.
Tuy rằng Phượng Tuyên hạ phàm lịch kiếp, nhưng Nguyên Thần không thay đổi, vẫn có thể phối hợp với mảnh vỡ Thần Hồn Đăng.
Tâm niệm y vừa động, vươn hai tay ra, hóa ra một cỗ linh lực.
Mảnh vỡ Thần Hồn Đăng có cảm ứng lập tức bay ra từ ngực của Tĩnh Đốc, rơi vào trong tay Phượng Tuyên.
Tĩnh Đốc trừng mắt như sắp nứt ra, hai mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Phượng Tuyên, giận dữ quát: "Ngươi dám trộm Thần Hồn Đăng của bổn quân! Trả lại cho ta! "
Hả?
Ngươi nói còn trả, ngươi có biết bổn thượng thần là nghịch tử của thiên đình không?
Còn nữa, cái gì gọi là trộm Thần Hồn Đăng của ngươi.
Ngọn Thần Hồn Đăng này vốn là thần đăng bản mạng của y được không, lấy lại đồ đạc của mình sao có thể gọi là trộm đây?
Nếu không phải thấy đại ma đầu còn ở chỗ này, Phượng Tuyên đều muốn mở miệng mắng người.
Y ngẩng đầu nói: "Ngươi đừng có mà không biết xấu hổ, cho dù ngươi sửa xong Thần Hồn Đăng, Cá Chép nhỏ tỉnh lại cũng sẽ không ở bên cạnh ngươi đâu.
Bởi vì y căn bản không nên ở bên cạnh ngươi, y là nhân duyên tiền định của chiến thần Nam Hải Bất Đình Hồ Dư, nếu như không phải ngươi xen ngang, bọn họ đã sớm lịch kiếp thành công! "
Đúng rồi, đây cũng là Phượng Tuyên vừa mới bỗng nhiên nhớ ra.
Chẳng trách lần đầu tiên y nhìn thấy rắn đen nhỏ đã cảm thấy quen mắt, luôn cảm giác đã từng gặp qua ở đâu đó rồi.
Ngay lúc vừa rồi lấy được Thần Hồn Đăng, Phượng Tuyên đã nhớ tới không phải y từng gặp mà là nghe Tư Mệnh Tinh Quân nói.
Chiến thần Nam Hải thiếu niên Bất Đình Hồ Dư từng du lịch ở hạ giới, vô tình lạc vào Yêu vực, mất hết pháp lực hoá về nguyên hình, về sau được cá chép tinh của yêu tộc cứu.
Phượng Tuyên nghe đến đây còn đang nghĩ con cá chép nhỏ này đúng là thích nhặt rác, cái gì cũng mang về nhà cứu.
Cá chép tinh kia vì cứu hắn bị tiểu yêu cùng tộc cắt đứt nửa cái đuôi, từ nay về sau không thể vấn đạo tu tiên.
Bất Đình Hồ Dư từ trăm năm trước đã hạ phàm lịch kiếp, chính là vì hoàn trả một đoạn nhân quả này.
Kết quả không ngờ nửa đường bị Tĩnh Đốc xen ngang, mạnh mẽ hủy đi mối tiên duyên này.
Chẳng trách trăm năm trước Nam Hải Quy Khư bỗng nhiên từ biển rộng mênh mông biến thành một mảnh sa mạc khô héo, chính là bởi vì Bất Đình Hồ Dư lịch kiếp thất bại, hồn phách của hắn vĩnh viễn bị giam cầm ở trong Thần Hồn Đăng.
Hơn nữa vì sao đại ma đầu lại đến Quy Khư quốc bắt yêu, hoàn toàn không phù hợp với thiết lập người tốt có việc tốt mới làm.
Đâu phải là hắn tới bắt yêu, có lẽ là không biết nghe được từ đâu biết hồn phách của Hồ Dư bị nhốt ở Nam Hải, nên tới muốn lấy đi thần cách của hắn.
Phàm nhân nếu tu tiên, nhiều nhất phi thăng đến Tam Thanh cảnh.
Nếu muốn đi lên một lần nữa, phi thăng thành thần thì phải có thần cách.
Nhưng thượng thần cũng không dễ ngã xuống, thần cách rất khó tìm, nhưng lại có một cái có sẵn ở Nam Hải.
......!Nói như thế nào, chỉ có thể nói kết quả này thật sự là không hề khiến Phượng Tuyên ngạc nhiên.jpg
Dù sao Thích Trác Ngọc chính là một tên cuồng sự nghiệp như vậy, phàm là có liên quan đến tu hành phi thăng, hắn đều dám thử.
Hơn nữa là cái loại tư duy phản diện điển hình có thể đi đường tắt thì tuyệt đối không đi con đường tu luyện kiên định, bằng không làm sao có thể vì nhanh hơn đạt được sức mạnh, ngay cả thượng cổ cấm thuật Vô Tình Đạo rút ra tơ tình nói dùng là dùng ngay.
Thích Trác Ngọc, thật sự là một người ngoan độc.
Tĩnh Đốc bị những lời này của y làm cho khó thở, hơn nữa Thần Hồn Đăng bị cướp, vì thế mà có chút phân tâm.
Cũng chính là sự phân tâm ngắn ngủi này, không tới một giây đã bị Thích Trác Ngọc bắt được sơ hở.
Giữa không trung, tầng tầng lớp lớp mây đen tiếp cận, áp lực cơ hồ làm cho người ta không thở nổi.
Trong tầng mây nặng nề như núi cao mơ hồ có thể nhìn thấy bão sấm màu tím đang ấp ủ.
Mộng cảnh Tam Thanh cảnh rốt cục ở dưới uy áp gần như đáng sợ này, bắt đầu vỡ vụn từng chút một.
Vô số đạo lôi điện chằng chịt đan xen thành một tấm lưới khổng lồ đáng sợ, giống như lôi kiếp diệt thế ầm ầm hạ xuống, huyễn hóa thành một thanh trường kiếm tà ác.
Phượng Tuyên vụng trộm nhìn thoáng qua, lúc này mới nhận ra đại ma đầu hình như thật sự có chút kiệt lực.
Y đã nói rồi, có người nào có tu vi linh lực vô tận được chứ, bình thường đánh nhau với yêu quái nhỏ, Thích Trác Ngọc cũng chỉ dùng lôi kích nổ loạn, bây giờ lôi ra cả Hoạ Ảnh kiếm luôn rồi.
Thích Trác Ngọc di chuyển nghiêm túc.
Linh lực Họa Ảnh kiếm lập tức tăng vọt, Thích Trác Ngọc vung ra một kiếm trong phút chốc đánh trúng Tĩnh Đốc.
Nhất thời, bão sấm chiếu sáng mặt đất u ám như ban ngày, Phượng Tuyên bị chói tới không mở mắt ra được.
Trong chấn động kịch liệt của thiên địa sắp sụp đổ.
Mộng cảnh Tam Thanh cảnh hoàn toàn vỡ vụn.
Lại một lần nữa hoàn hồn, Phượng Tuyên đã ngồi trên yểm thú bình an đáp xuống đất, bốn phía vẫn là hình ảnh quen thuộc.
Chính là ốc đảo y và đại ma đầu từng nghỉ ngơi lúc còn chưa tiến vào mảnh vỡ Thần Hồn Đăng.
Chẳng mấy chốc Thích Trác Ngọc cũng đi ra từ mảnh vỡ, khi đáp xuống đất người có hơi lảo đảo.
Tĩnh Đốc còn thảm hơn, bị sấm lớn như vậy bổ trúng, toàn thân gần như bị cháy sém, trực tiếp nện thẳng xuống đất, đập ra một cái hố thật lớn trong sa mạc, vừa lúc ngay bên cạnh vũng nước khô héo của ốc đảo lúc trước.
Bụi bặm cao mấy trượng.
Lúc hắn nện xuống mặt đất còn có ý thức, hai mắt đầy tơ máu, đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm Phượng Tuyên, giống như còn chuẩn bị cướp đoạt mảnh vỡ Thần Hồn Đăng bị y lấy đi.
Chẳng qua một giây sau, Thích Trác Ngọc đứng ở giữa bọn họ, lạnh như băng ngăn cách tầm mắt Tĩnh Đốc.
Phượng Tuyên sửng sốt, đã thấy đại ma đầu xách kiếm tiến lên, tựa như muốn cho Tĩnh Đốc mấy kiếm, sớm đưa hắn lên đường.
Y vội vàng sờ sờ đầu yểm thú, yểm thú thú tựa như nhận được mệnh lệnh của tiểu chủ nhân, lập tức dùng làn sương đen của mình nhẹ nhàng quấn lấy mắt cá chân Thích Trác Ngọc.
Tiếp theo, Thích Trác Ngọc liền nhắm mắt lại ngã xuống trong sương đen mềm mại, nhìn qua giống như đang ngủ.
Thật ra Phượng Tuyên chỉ là thử một chút có thể làm Thích Trác Ngọc ngất xỉu hay không, kết quả tuyệt đối không ngờ tới mình lại thật sự có thể làm được.
Điều này cũng có thể chứng minh rõ hơn, thân thể đại ma đầu thật sự đã sụp đổ đến cực hạn, bằng không bình thường với loại trình độ pháp thuật nhỏ này thì sao có thể đánh lén hắn thành công?!
Phượng Tuyên chạy bước nhỏ tới, đỡ Thích Trác Ngọc lên lưng yểm thú nói với nó: "Ngươi để cho hắn ngủ thêm một lát.
"
Sau khi nói xong, lại có