Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo

48: Con Dâu Xinh Đẹp


trước sau


Phượng Tuyên hợp lý hoài nghi cái tên đàn ông chó má này đang lừa y hôn.

Bây giờ y không chỉ nghi ngờ, mà còn có bằng chứng.
Cho nên Phượng Tuyên nhìn chằm chằm hắn vài giây, chần chờ mở miệng: "Có phải huynh đang lừa ta hôn huynh không?"
"Ừ" Thích Trác Ngọc cứ như vậy rất vô sỉ thừa nhận.
Không thể không nói, có đôi khi chân thành đúng là kỹ năng giết người mạnh nhất, thấy hắn không biết xấu hổ như thế, Phượng Tuyên trong chốc lát chẳng thể tìm ra lý do phản bác.
Thích Trác Ngọc còn rất thành thạo.
Không biết hắn làm sao tu luyện được ở cái nơi quỷ quái không có ngày tháng như hàn đàm lâu như thế, khí sắc vẫn tốt vô cùng.

Lúc nửa dựa vào trên giường, có một loại trạng thái lười nhác.
Bình thường ngồi trong vòng tay của hắn, cảm thấy ngực của hắn rất cứng.

Bây giờ nhìn dáng vẻ của hắn, lại cảm thấy toàn thân hắn giống như không có xương cốt vậy.
"Không phải nói muốn hôn chết sư huynh sao." Thích Trác Ngọc nhướng mày: "Sao không tiếp tục? ”
Hắn nói từ từ, âm cuối rất quyến rũ người ta: "Hôm nay nếu không hôn ta chết, sư huynh khinh thường ngươi.


Phượng Tuyên: "..." Cái kiểu khiêu khích chọc người của thẳng nam gì đây?
Còn nữa, rốt cuộc sao da mặt hắn có thể dày vậy chứ?!
Thời điểm bế quan tu luyện không riêng gì đi tu luyện tu vi, nhân tiện còn đi tu luyện da mặt đúng không?
Phượng Tuyên nghẹn một cái, cãi nhau: "Da mặt huynh dày như thế, một chốc một lát làm sao mà hôn chết được."
Y không hiểu sao có loại cảm giác nhấc tảng đá đập vào chân mình.
Thích Trác Ngọc nghe xong, gật đầu: "Cũng đúng.


Hắn vẫn là tư thế đó, thay đổi đề nghị, đuôi lông mày khẽ nhíu: "Ngươi muốn hôn lâu một chút, cũng không phải không được.


Còn khéo léo bày tỏ: "Sư huynh có thể chờ.


......
......
Chờ đã.
Chờ cái đầu ngươi.
Nguyên bản cảm giác nhiệt độ trên vành tai mình đã tiêu tan, bây giờ nó lại được đốt cháy trở lại.
Phượng Tuyên trừng đôi mắt tròn xoe như quả mơ kia, cứ thế nhìn hắn.

Nửa ngày nghẹn ra một câu: "Sao huynh lại vô sỉ như vậy? ”
Thích Trác Ngọc giống như là tự nói với chính mình, cười: "Ta vô sỉ? ”
Phượng Tuyên muốn lặng lẽ phối hợp gật đầu với hắn, kết quả không ngờ hai má mình lại bị đại ma đầu bóp chặt.
Chính xác thì vì sao hắn lại thích véo má y như vậy chứ!
"Vô sỉ sao?" Thích Trác Ngọc cười, mắt đào hoa tối sầm lại một cái chớp mắt: "Ngươi đã thấy cái gì gọi là vô sỉ chân chính chưa? ”
Hắn nói xong, nghênh đón tầm mắt Phượng Tuyên.

Có thể là do vừa rồi chủ động hôn hắn, cổ thon dài trắng nõn là một mảng lớn màu ửng, lan tràn đến vành tai.
Đôi mắt mơ nhìn hắn, có lẽ do lần đầu tiên thân mật với một người như vậy.

Mặc dù giả vờ bình tĩnh, nhưng bối rối và căng thẳng trong mắt vẫn phản bội tâm trạng của y.
Vẻ phúng phính như trẻ con trên má y còn chưa phai ra,véo vào có cảm giác tốt đến không ngờ.
Cũng bởi vì như thế, Thích Trác Ngọc mới đột nhiên nhận ra, tính toán đầy đủ thì Phượng Tuyên năm nay tựa như còn chưa tới mười bảy.
Thích Trác Ngọc thiêu giết cướp bóc, chuyện tổn hại người lợi mình cơ hồ làm không hết.

Điểm mấu chốt của đạo đức không thể nói không, chỉ có thể nói là hoàn toàn không tồn tại.
Nhưng vào lúc này, không hiểu sao.
Cảm thấy mình hơi không làm người.

Vẻ mặt Thích Trác Ngọc trở nên có vài phần cổ quái, dường như là lẩm bẩm, giọng nói rất nhẹ: "Thôi.



Phượng Tuyên không nghe rõ hắn nói cái gì, nghiêng đầu nhìn qua.

Ánh mắt thiếu niên sạch sẽ trong suốt, không biết thế sự.
Thích Trác Ngọc buông hai má y ra, phảng phất như có chút nhẫn nại: "Nuôi thêm hai năm nữa.


Phượng Tuyên:?
Đại ma đầu đang nói cái gì quỷ quái gì vậy? Sao y một câu cũng không hiểu?!
-
Sau ngày đó, Phượng Tuyên đi học có chút không yên lòng.

Trưởng lão chấp giáo tỏ vẻ rất thất vọng với y, không ngờ đệ tử ngoại môn này chỉ cố gắng vài ngày mà thôi!
Phiếu Miểu tiên phủ không khác gì ngày thường, vị trí của Phượng Tuyên từ góc âm u lạnh lẽo ánh sáng không chiếu tới, đổi thành vị trí chiếu sáng tốt nhất trong phòng học.
Tuy rằng trưởng lão chấp giái nói là bởi vì việc học và tu vi của y có tiến bộ, cho nên mới cho y đổi vị trí.
Nhưng Phượng Tuyên không hiểu sao cảm thấy không phải vậy, hơn nữa y còn cảm thấy chuyện này khẳng định có liên quan đến Thích Trác Ngọc.
Đừng tưởng y đã quên, lần đầu tiên đại ma đầu đến lớp học đón y, đã tiến hành phê bình ba trăm sáu mươi độ không góc chết đối với chỗ ngồi kia của y.
Thật ra Phượng Tuyên cảm thấy vị trí ban đầu của y rất tốt, lười ngủ cũng sẽ không bị phát hiện.

Sau khi đổi đến chỗ ngồi dưới mí mắt của trưởng lão chấp giáo này, Phượng Tuyên còn tưởng rằng mình sẽ không quen, khó chịu các thứ.
Nhưng, không hề.
Luôn cảm thấy, đại ma đầu sắp xếp vị trí này cho y cũng được.

Bỗng nhiên nghĩ đến Thích Trác Ngọc, Phượng Tuyên có hơi xuất thần.

Bất tri bất giác, thanh âm giảng dạy của trưởng chấp giáo dần dần trở nên nhỏ hơn.
Ngay cả chính y cũng nhận ra gần đây trong đầu không hiểu sao lại nghĩ đến Thích Trác Ngọc hơi nhiều.
Phượng Tuyên chống cằm, tầm mắt rơi ra ngoài cửa sổ điêu khắc hoa, thầm nghĩ Thích Trác Ngọc vốn là đạo lữ nghiêm túc của mình, tuổi này y nghĩ về đạo lữ của mình thì có làm sao? Rất bình thường luôn đó!
Chỉ là mặc dù trong lòng ngụy biện như vậy, nhưng bản thân cũng không quá tin vào lời ngụy biện của mình, dù sao lấy tình trạng đạo lữ plastic hiện tại của hai người bọn họ mà xem, căn bản cũng không thích hợp với kịch bản tương tư gì cả!
Hơn nữa không biết có phải là ảo giác của mình hay không, y hình như thật sự nhìn thấy Thích Trác Ngọc.

Phượng Tuyên thẫn thờ, ánh mắt sửng sốt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó theo bản năng ngồi thẳng người.
Chỗ ngồi của y hôm nay nằm ngay chính cửa lớn Thượng Thanh Học cung, thông với một bậc đá rộng rãi trên núi.
Bậc thang đá còn nối với con đường nhỏ toả ra bốn phương tám hướng, theo thứ tự là Thượng Thanh Học Cung, Tàng Thư Lâu, Chấp Pháp Đường, Đấu Pháp Trận.

Tóm lại là bình thường sẽ có rất nhiều người tới tới lui lui, vì bảo đảm bầu không khí học tập yên tĩnh của học cung, đoạn đường này đều không cho phép ngự vật trên không trung.
Bởi vậy, sau khi Phượng Tuyên ngồi thẳng người thì thấy rõ ràng hơn.

Thích Trác Ngọc và hai tu sĩ không biết là của núi nào đang đi về phía Tàng Thư Lâu của Thượng Thanh Học cung, đại khái là muốn xử lý nội vụ tiên phủ gì đó.
Nếu không sao y lại nói Thích Trác Ngọc là một tên cuồng sự nghiệp.

Ngày thường chẳng những phải tu luyện, có đôi khi còn phải giúp chưởng môn sửa sang chuyện nội vụ.

Thật không biết mười hai canh giờ hắn sắp xếp như thế nào, có lẽ đều chính xác từng phút từng giây.
Ngoại trừ Phượng Tuyên, các học sinh khác của Thượng Thanh học cung tựa như cũng để ý tới Thích Trác Ngọc.
Nhất thời, mấy tòa gác xép xôn xao.

Dù sao Thượng Thanh Học cung ngoại trừ học sinh của Phiếu Miểu tiên phủ ra, còn có rất nhiều đệ tử của các môn phái tu chân giới khác đến học tập.
Thanh danh Thích Trác Ngọc ở Tu Chân Giới tương đương với con nhà người ta, bất kể là đệ tử môn phái khác hay là quý nữ thế gia đều nghe truyền thuyết về hắn mà lớn lên, hơn nữa người có thiên phú cao ở tu chân giới không ít, nhưng thiên phú cao lại có ngoại hình đẹp trai như thế, cũng chỉ có một mình hắn.
Đặc biệt là phòng học của nữ tử bên cạnh, nữ tu to gan lớn mật cũng đã nằm sấp bên cửa sổ:
"Thật sự là Thích sư huynh!"
"Huynh ấy ở đâu?"
"Cứu mạng, vận may của ta cũng tốt quá rồi.


"Lúc trước nghe sư tỷ cùng môn nói ở Thượng Thanh học cung học tập hai năm cũng không thấy Thích sư huynh, không ngờ tới hôm nay bị ta nhìn thấy!"
"Trời ạ, ta muốn dùng bùa truyền tống thông tri cho tỷ muội của ta."
"Thích Trác Ngọc sao mà còn đẹp hơn cả tranh thế, chết rồi, cảm giác mình nghẹn thở rồi.

......"
Nghe các nàng ngươi nói một lời, ta một câu, kích động ầm ầm, Phượng Tuyên nhất thời có loại mê man, sao Thích Trác Ngọc trong miệng các nàng hoàn toàn không giống với hình tượng bình thường mình hay nhìn thấy?
Nếu không phải hôm nay nghe được hình dung của các nữ tu.

Phượng Tuyên cũng sắp hoàn toàn quên mất Thích Trác Ngọc còn có một thiết lập thiên chi kiêu tử, gió trong trăng sáng.

Huống hồ, đại ma đầu nào có đẹp trai như các nàng hình dung?
Không chắc lắm, phải nhìn xem nhiều hơn mới được.
Được rồi, quả thật có một chút như vậy, nhưng đó cũng là bị hai tu sĩ đồng hành làm nổi bật ra!
Anh hùng nhìn thấy hơi giống nhau, bên tai chẳng mấy chốc lại truyền đến giọng của nữ tu:
"Thích sư huynh vốn đã rất đẹp trai, được hai nam nhân bên cạnh làm nổi bật, càng làm nổi bật vẻ đẹp trai hơn!"
Bất kể là ở thế gian hay là tu chân giới.
Chỉ có nam nhân đẹp mới có thể được xưng là "sư huynh", không dễ nhìn cơ bản đều là "hai nam nhân kia".
Giọng nói của các nữ tu tiếp tục:
"Xỉu ngang.

Thích Trác Ngọc có phải đã nhìn qua chúng ta không? ”
"Ai nha, ngươi mau xem son môi của ta còn ở đây không? Xiêm y có đẹp không? ”
Phượng Tuyên nghe được: …
Có cần phóng đại như vậy không!
Y đang muốn kiểm chứng Thích Trác Ngọc có phải thật sự đã nhìn qua hay không, kết quả không ngờ vừa nhìn hắn là đụng phải hắn.
Thị lực cảnh giới Kim Đan kỳ cực kỳ rõ ràng, thậm chí còn có thể nhìn thấy biểu tình Thích Trác Ngọc cười như không cười.
Như thể bị bắt trộm, Phượng Tuyên bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, vội vàng quay đi.
Chờ quay đi, ngồi nghiêm chỉnh giả vờ nghe giảng.

Phượng Tuyên mới phản ứng lại, tại sao y lại chột dạ?!
Bùa truyền tống trong túi nhỏ bỗng nhiên bắt đầu nóng lên.
Phượng Tuyên dường như có dự cảm, lấy ra xem, quả nhiên là tin nhắn của Thích Trác Ngọc.
[Sao lại nhìn trộm sư huynh? ]
Phượng Tuyên: "..."
Hắn biết.
[Không.

]
[Ta chỉ ngẩn người trong lớp thôi!] ]
Phượng Tuyên cảm thấy mình muốn giải thích một chút, muốn lưu lại sự trong sạch ở nhân gian.
Chẳng bao lâu bùa truyền tống lại nóng lên, tin nhắn của Thích Trác Ngọc rất nhanh:
[Thì ra là tình nguyện không đi học đều vì nhìn trộm sư huynh.

]
......
......
Rốt cuộc là hắn có năng lực lý giải quỷ quái gì vậy? Phượng Tuyên thật sự không muốn làm bạn đời với cái tên trẩu tre tự kỷ này.
Nhào bùa truyền tống thành một đống nhét vào trong túi nhỏ.

Không nghĩ tới tin nhắn Thích Trác Ngọc lại tới:
[Đi ra ngoài.]
Phượng Tuyên:?
[Không phải là muốn nhìn trộm sư huynh sao? ]
[Sư huynh dẫn ngươi trốn học, cho ngươi cơ hội quang minh chính đại mà nhìn.]
Cám ơn nhưng không cần thiết đâu.

Phượng Tuyên mặt không chút thay đổi từ chối, chưa từng cảm thấy mình yêu thích lớp học như vậy.
Kết quả y phát hiện, Thích Trác Ngọc nói dẫn y trốn học không phải là đến hỏi ý kiến của y chỉ là dùng bùa truyền tống thông tri y một tiếng mà thôi.
Thích Trác Ngọc không biết bịa ra lý do gì ở chỗ trưởng lão chấp giáo.


Dù sao trưởng lão chấp giáo cũng vô cùng dung túng cho đệ tử đắc ý này của lão, không nói hai lời đã thả Phượng Tuyên đi.
Vì thế Phượng Tuyên cứ như thế không giải thích được bị ép tan học.

Thích Trác Ngọc đứng dưới gốc cây tùng cao chót vót trước cửa Thượng Thanh Học cung, mặc bộ pháp y huyền sắc mỏng manh mà hắn thường mặc, cổ áo tròn cài khuy nút trên cùng, khoanh tay lười biếng tựa vào bên cạnh cây tùng bách.
Giọng nói ríu rít của những nữ tu Thượng Thanh Học cung đột nhiên hiện lên trong tâm trí, nói bản thân Thích Trác Ngọc còn đẹp hơn tranh, bây giờ nhìn thấy có vẻ có đúng.
Rõ ràng Phiếu Miểu tiên phủ đã vào thu, Phượng Tuyên lại cảm giác mặt mình lại có hơi nóng lên.

Y ba bước thành hai chạy tới, thành thành thật thật hỏi: "Sư huynh, huynh tìm ta có chuyện gì sao?"
Cũng không thể dẫn y trốn học vì cho y một cơ hội quang minh chính đại nhìn trộm chứ?
Quả nhiên, Thích Trác Ngọc thoạt nhìn không giống người nhàm chán như vậy, hắn đứng lên đi về phía trước: "Dẫn ngươi đi một chỗ.


Phượng Tuyên vội vàng đuổi theo, chờ đến nơi, y mới phát hiện Thích Trác Ngọc dẫn y đến Đa Bảo Các.

Cũng chính là nơi mua pháp bảo và vật dụng hàng ngày của Phiếu Miểu tiên phủ, có chút giống như chợ thế gian, chỉ là đồ đạc của Đa Bảo Các đắt hơn so với đồ đạc trên thế gian.
Bởi vì không phải là lần đầu tiên đến Đa Bảo Các,

Phượng Tuyên đã có thể dễ dàng đuổi theo.

Thích Trác Ngọc dẫn y đến cũng không có chuyện gì khác, vừa đến tầng thứ chín, là mở ra phương thức mua mua.
Phàm là thứ y coi trọng, thích, cảm thấy hữu dụng, không nói hai lời liền nhét vào trong túi nhỏ của Phượng Tuyên.

Hơn nữa tốc độ Thích Trác Ngọc mua đồ còn rất nhanh, cũng không thèm trả giá, là loại tiêu tiền như rác mà các tiểu thương thích nhất.
Linh thạch như nước chảy hoa ra ngoài.
Ngay khi Thích Trác Ngọc cầm lấy một đôi giày cao hơn mười lăm cm màu xanh lá thêu hoa hồng, Phượng Tuyên rốt cục bị thẩm mỹ bạo lực trẻ trâu xấu xí của hắn làm cho thức tỉnh, vội vàng ngăn cản Thích Trác Ngọc định mua cho y đôi giày này: "Sư huynh, ta không thích cái này! ”
Thích Trác Ngọc thoạt nhìn còn rất hài lòng với đôi giày cao gót này: "Vì sao? ”
Nói xong, đánh giá chiều cao của Phượng Tuyên từ trên xuống dưới.

Nói thật, bản thân Phượng Tuyên thân cao không thấp, ít nhất cũng đến vai đại ma đầu, là một đại mỹ nhân vóc người tiêu chuẩn.
Nhưng chiều cao của phàm nhân Tiểu Thất thật không đủ nhìn, khó khăn lắm chỉ đến ngực Thích Trác Ngọc.
Cũng khó trách mỗi lần đại ma đầu ôm y, đều dùng kiểu đơn giản thô bạo như ôm con gái.
Mặc dù vậy, Phượng Tuyên vẫn cảm thấy chiều cao của mình bị khinh bỉ.
Thích Trác Ngọc còn chưa hết hy vọng, thẳng nam bình luận: "Chiều cao của ngươi thật sự quá thấp, mang vào đôi giày này, sẽ tăng thêm không ít khí thế.


Ồ, y muốn loại khí thế xấu xí tới tận chân trời này làm gì? Cho dù một ngày nào đó trong đấu pháp thật sự có thể dùng đôi giày đánh thắng đối thủ, đối thủ kia hơn phân nửa cũng là bị xấu mà chết.
"Hơn nữa, thuộc tính tốc độ của đôi giày này vô cùng cao, sau khi ngươi đeo vào chạy trốn cũng chạy nhanh hơn một chút." Thích Trác Ngọc bỗng nhiên lại mở miệng.
......!Muốn y mang đôi giày này chạy trốn, còn không bằng y dứt khoát bị người ta đánh chết coi như là lưu lại trong sạch ở nhân gian.
Nhưng Thích Trác Ngọc không đề cập đến một câu như vậy còn tốt, hắn vừa nhắc tới, Phượng Tuyên mới để ý, hôm nay Thích Trác Ngọc dẫn y đến Đa Bảo Các mua những pháp bảo này, không phải thuộc tính phòng ngự mà là thuộc tính tốc độ.
Nói một cách đơn giản là đánh không chết, còn có thể chạy.
Nếu Đa Bảo Các có khăn trắng dùng để đầu hàng, nói không chừng Thích Trác Ngọc cũng sẽ mua cho y một chiếc cũng nên.
Phượng Tuyên trong lòng khựng lại, xem ra Tam Thanh Cảnh lần đó mang đến cho đại ma đầu một bóng ma rất lớn.

Bỗng nhiên có chút mềm lòng, ngại từ chối thì làm sao bây giờ.
Vì thế Phượng Tuyên do dự một chút, mở miệng: "Vậy được rồi.

” Y ôm đôi giày tuy xấu nhưng cũng là tâm ý của sư huynh, thì thầm: " Nhưng mang vào đôi giày này, ta sẽ cao thêm mười lăm cm, cảm giác sau này sẽ không cần ngồi trong lòng sư huynh."
Dù sao thì tư thế cũng có hơi khó chịu.
Ai biết được, vừa nói xong.

Bỗng nhiên cảm giác trong ngực trống rỗng, đôi giày đã bị Thích Trác Ngọc đoạt về, sau đó giống như tên trẻ trâu ném lại về cho ông chủ.
"Không cần." Thích Trác Ngọc đột nhiên mặt thối.
“?” Phượng Tuyên đầu đầy dấu chấm hỏi: "Sư huynh, sao lại không cần? Không phải nói có thể chạy trốn nhanh hơn một chút sao? ”
"Chạy cái gì." Thích Trác Ngọc thản nhiên nói: "Sư huynh ở đây, ngươi không cần phải chạy đi đâu."
Ồ.
Vừa rồi ngươi đâu có nói như vậy.
-
Thích Trác Ngọc tính cách luôn luôn thất thường, Phượng Tuyên cũng không nghĩ sâu vào.
Mua một đống pháp bảo xác suất lớn y đều không cần ở Đa Bảo Các, lại xuống trấn dưới chân núi Phiếu Miểu Tiên phủ dùng bữa tối.
Kỳ thật trúc gian tiểu trúc cũng chuẩn bị có bữa tối, chỉ là Phượng Tuyên ăn chán rồi.

Nhưng y không ngờ tới, mình chỉ thuận miệng nói một câu, Thích Trác Ngọc liền để ở trong lòng, hôm nay còn chuyên môn dẫn y đến trấn dùng bữa.
Đây lại là hành vi đón y tan học, lại dẫn y đi dạo phố, bây giờ còn cùng nhau dùng cơm.

Nhìn thế nào, cũng giống như hẹn hò.
Phượng Tuyên cắn đũa, trong đầu vừa toát ra ý nghĩ này, tim đập có hơi nhanh.

Trong lòng có việc, y không ăn mấy miếng cơm, Thích Trác Ngọc thấy thế, nhíu mày: "Không thích ăn à? ”
"Không phải." Phượng Tuyên buông đũa xuống, do dự nói: "Sư huynh, sao hôm nay huynh đối xử tốt với ta như vậy?"
Thoạt nhìn rất giống chồn chúc tết gà, sao mà an tâm được, ngẫm lại sổ mệnh nói, khoảng cách mình bị hắn giết cũng còn có mấy tháng.


Cũng không phải bây giờ đã cho y ăn cơm chặt đầu đấy chứ?
*Cơm trước khi tử tù bị chém đầu.
Quả nhiên, Thích Trác Ngọc lên tiếng: "Qua vài ngày nữa, ta muốn tới biển Hỗn Độn một chuyến.


......!Ồ.

Thì ra là muốn đi xa.
Sợ chết.
Còn tưởng rằng đại ma đầu thật sự tâm huyết dâng trào, làm loại hẹn hò hoa mỹ này.

Rõ ràng đoán được loại thẳng nam như hắn sẽ không có tâm tư như vậy.

Nhưng y cắn đũa, trong lòng có một chút mất mát không nói nên lời.
Lực chú ý của Phượng Tuyên rất nhanh bị ba chữ "biển Hỗn Độn" hấp dẫn, hỏi: "Sư huynh, huynh tới biển Hỗn Độn làm gì? ”
Thích Trác Ngọc đưa ra một đáp án tiêu chuẩn: "Hàng năm như thường lệ đi tuần tra kết giới, xem xét phong ấn.


Nhưng Phượng Tuyên nếu thật sự tin tưởng mấy lời quỷ quái này của hắn, vậy y chính là kẻ ngốc.

Y vốn còn muốn hỏi chiều nay Thích Trác Ngọc bỗng nhiên đến Thanh Học cung làm gì, hiện tại cũng không cần hỏi.
Hẳn là cùng hai cái tu sĩ kia giao tiếp quá trình cùng với nhiệm vụ đi tuần tra kết giới biển Hỗn Độn.
Hai mươi năm trước, Nhân tộc và Ma tộc ở vùng ven biển Hỗn Độn bộc phát chiến tranh.
Đế quốc nhân tộc liên hợp với tu sĩ sau khi đánh bại Ma tộc, lại bày ra một cái kết giới không thể phá vỡ ở vùng biên giới giữa nhân tộc và ma tộc ở biển Hỗn Độn.

Từ nay về sau Ma tộc bị xua đuổi đến phía đại lục cằn cỗi của biển Hỗn Độn, mà nhân tộc thì hưởng thụ tài nguyên cùng linh mạch tốt nhất.
Vì củng cố địa vị người thắng lợi của mình, tu sĩ nhân tộc dời môn phái đệ nhất tu chân Phiếu Miểu tiên phủ tới chỗ giao nhau giữa nhân và ma giới.

Trở thành lực lượng cường đại ngăn cản yêu ma trong biển Hỗn Độn tiến vào nhân gian.
Kết giới biển Hỗn Độn đã tồn tại hai mươi năm, do Phiếu Miểu tiên phủ hàng năm phái người tuần tra kiểm tra.
Từ sau khi Thích Trác Ngọc trở thành đệ tử đắc ý của Phiếu Miểu tiên phủ, hàng năm vào lúc này, đều là do hắn tới kết giới tuần tra.
Dù sao kết giới biển Hỗn Độn cũng là nơi yêu ma và con người hỗn loạn, đó là một nơi cực kỳ nguy hiểm và bạo loạn.
Nhưng Phượng Tuyên biết, Thích Trác Ngọc chưa bao giờ làm chuyện không liên quan đến lợi ích của mình.

Hắn lựa chọn vào lúc này hằng năm đi tuần tra biển Hỗn Độn, mục đích cũng không phải là vì kết giới.
Mà là bởi vì mỗi năm ngày hôm nay chính là ngày giỗ của mẹ hắn, Diên La.

Thi cốt Diên La được chôn cất tại địa cung Của Đông Di Ma tộc.

Nữ tử năm đó vì hoà bình của nhân tộc và Ma tộc mà hòa thân, sớm đã bị thế nhân quên mất.
Ngay cả đứa con trai duy nhất cũng chỉ có thể lặng lẽ nhìn bà theo cách này.
Phượng Tuyên buông đũa xuống, mở miệng: "Sư huynh, hôm nay huynh dẫn ta mua nhiều pháp bảo như vậy, là vì chuẩn bị dẫn ta tới biển Hỗn Độn hay sao? ”
Thích Trác Ngọc nhìn y một cái: "Không phải, ngươi không cần phải đi theo ta."
Phượng Tuyên:?
Đây là lần đầu tiên Thích Trác Ngọc không dẫn y cùng đi ra ngoài.

Phượng Tuyên cũng không hỏi gì, lại tiếp tục cầm đũa ăn cơm.
Nhưng ăn đến không yên lòng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà buông bát xuống.

Một âm thanh "lộp bộp" phát ra.
Hấp dẫn sự chú ý của Thích Trác Ngọc.
Phượng Tuyên ngẩng đầu, nhìn hắn: "Sư huynh, ta cảm thấy ta vẫn nên đi.

” Thích Trác Ngọc chậm rãi nhíu mày, có chút khó hiểu.
Tiểu tổ tông mà hắn nuôi này chẳng phải là có thể ngồi không đứng, có thể nằm không ngồi sao, còn có nguyện ý bỏ qua cơ hội ở nhà ngủ say, ra ngoài chịu khổ cùng hắn?
Phượng Tuyên tổ chức ngôn ngữ trong đầu một chút.

Tuy rằng ở trước mặt y Thích Trác Ngọc thường xuyên sử dụng năng lực ma tộc, hoàn toàn không có muốn che dấu huyết mạch nửa người nửa ma của mình.

Nhưng nếu thật sự bị nói ra thì rõ ràng, lại là một loại cảm giác khác.
Phượng Tuyên hít sâu một hơi, chậm rãi tiếp tục: "Sư huynh, nhân giới chúng ta có một cách nói, gọi là con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng.
Tầm mắt Thích Trác Ngọc tối tăm không rõ.
Giọng nói Phượng Tuyên trong trẻo thanh ngọt, rối rắm nói: "Chính là, ta cảm thấy, không chỉ con dâu xấu xí muốn gặp mẹ chồng.


Y lặng lẽ ngước mắt lên nhìn hắn, lấy hết dũng khí tiếp tục: "Con dâu xinh đẹp như ta cũng phải gặp mẹ chồng chút chứ.".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện