Phượng Tuyên nói xong câu đó, liền cúi đầu giả vờ tiếp tục ăn cơm nhưng thật ra là đang âm thầm quan sát phản ứng của Thích Trác Ngọc.
Nếu như đại ma đầu dám nói y không đẹp, y sẽ úp cái bát trong tay lên đầu hắn.
Đó là điểm mấu chốt của việc làm thần, không cho phép người khác đặt câu hỏi về ngoại hình của họ.
Nhưng ngạc nhiên là Thích Trác Ngọc chẳng nói gì, hắn chỉ là dùng một loại ánh mắt Phượng Tuyên nhìn không ra ý nghĩa gì, nhìn chằm chằm y.
Giống như lẩm bẩm, giọng nói nhẹ nhàng nhỏ tới mức Phượng Tuyên nghi ngờ mình bị điếc, như một cơn gió thổi qua tai: "Ừ.
”
Chủ đề này kết thúc ở đây.
Thích Trác Ngọc không trả lời chính diện, Phượng Tuyên coi như là chấp nhận.
Ăn cơm xong, hai người trên đường trở về trúc gian tiểu trúc, y lại không kìm được nhớ tới vấn đề ban đầu.
Đại ma đầu nếu mua cho mình cái này mua cái đó không phải là vì mang mình tới biển Hỗn Độn, vậy thì có coi như là một cuộc hẹn không?
Thích Trác Ngọc thấy y không nói gì, nghiêng đầu chờ y một lát.
"Nghĩ gì vậy?"
Hắn không ý thức được, hắn càng ngày càng chú ý nhất cử nhất động của Phượng Tuyên.
Phượng Tuyên nghĩ đến nhập thần, Thích Trác Ngọc vừa hỏi y liền trực tiếp thốt ra: "Đang nghĩ sư huynh mua cho ta nhiều thứ như vậy, lại dẫn ta ra ngoài ăn cơm, có phải đang hẹn hò hay không."
Kết quả là vừa nói ra y đã hối hận, lỡ như Thích Trác Ngọc không có ý này.
Vậy mình nghĩ đông nghĩ tây chẳng phải rất mất mặt sao? D*c vọng thắng bại không giải thích được giữa nam nhân đột nhiên xuất hiện.
Phượng Tuyên vội vàng níu lại sự tự tôn trong lời nói của mình một chút: "Ta nói lung tung thôi."
Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y, sau đó cười: "Vậy mà ngươi nói chuẩn lắm."
Phượng Tuyên cảm giác tim mình đập có hơi nhanh.
Thích Trác Ngọc tiếp tục: "Bằng không ta hao tâm tổn sức đưa ngươi ra ngoài mua sắm ăn cơm, thật sự coi như ta dẫn theo con đấy à?"
Phượng Tuyên: "...”
Ồ.
Thẳng nam chính là thẳng nam, bầu không khí tốt tới mấy cũng bị hắn phá hủy.
Phượng Tuyên có chút không phục: "Lúc trước huynh cũng đâu có nói." Nói ra, Phượng Tuyên lại một lần nữa hối hận, với mức độ da mặt dày gần đây của Thích Trác Ngọc, hơn phân nửa sẽ nói một câu "Không nói với ngươi chẳng phải sợ ngươi chậm trễ thời gian quần áo sao?"
Quả nhiên, y có chút quá hiểu biết Thích Trác Ngọc.
Một giây sau, hắn chậm rãi nói: "Sư huynh nhớ kỹ.
Lần sau sẽ nói trước, để cho Tiểu Thất ăn mặc xinh đẹp đến gặp sư huynh.
”
Hắn! Chỉ! Biết! Nói! Vậy!
Ai muốn ăn mặc đẹp để gặp hắn, chết không biết xấu hổ, có đôi khi Phượng Tuyên thật sự không muốn để ý tới hắn.
Thích Trác Ngọc còn tiếp tục: "Nhưng ăn mặc như hôm nay cũng không phải không được.
”
Phượng Tuyên nhìn hắn, còn tưởng rằng hắn sẽ nói một câu Tiểu Thất mặc quần áo gì trong mắt sư huynh cũng đều đẹp cả, kết quả Thích Trác Ngọc thẳng nam nói: "Mặc cái gì nhìn cũng giống nhau.
”
Có lẽ hắn cảm thấy cái loại vẻ đẹp tự nhiên nguyên sinh thái không trang điểm này chính là đẹp nhất.
Cái gì mà thẩm mỹ thẳng nam kinh thiên động địa.
Phượng Tuyên: "..."
Phượng Tuyên thật sự cảm thấy hẹn hò với hắn phải giảm thọ mười năm.
-
Thích Trác Ngọc tới kết giới biển Hỗn Độn tuần tra kiểm tra phong ấn chỉ là hai ngày sau đó.
Phượng Tuyên đã dọn xong túi nhỏ của mình từ lâu, còn rút ra thanh kiếm gần như phủ đầy bụi ra, sau khi thử ngự kiếm thì mặc kệ buông tha.
Y vẫn nên thành thành thật thật làm vật trang trí trên người đại ma đầu là tốt rồi.
Kết quả ngày xuất phát, Phượng Tuyên phát hiện Thích Trác Ngọc không tính ngự kiếm, mà là lấy một phi thuyền (thuyền bay)
So với chiếc phi thuyền siêu lớn lúc trước tới thành Trường An, chiếc thuyền trước mắt này vừa nhìn đã thấy thích hợp cho hai người xuất hành, tuy rằng nhỏ hơn một chút, nhưng càng thêm tinh xảo xa hoa.
Phượng Tuyên theo bản năng nhìn về phía Thích Trác Ngọc.
Thích Trác Ngọc bình tĩnh nói: "Mua.
”
Phượng Tuyên: "....!”
Y cũng đâu có nói mình nghi ngờ đại ma đầu đi cướp.
Hơn nữa, mình có nghi ngờ còn không phải là bởi vì có vết xe đổ hay sao!
Cũng may Thích Trác Ngọc ở Phiếu Miểu tiên phủ, coi như là đang duy trì thiết lập đại sư huynh chính đạo của mình, không có phách lối dùng long xa xuất hành.
Phi thuyền chậm rãi xuất phát từ trúc gian tiểu trúc, đi về phía biển Hỗn Độn.
Khung cảnh dưới chân không ngừng thay đổi theo sự tiến lên của chiếc phi thuyền.
Từ tiên sơn nguy nga trải dài nhấp nhô, chậm rãi chuyển tiếp đến vùng đất đen nhánh cằn cỗi hoang vu.
"Đây là di tích chiến trường lưu lại sau đại chiến nhân ma hai mươi năm trước." Thích Trác Ngọc ở bên cạnh bỗng nhiên giải thích.
Đề tài hơi nặng nề, Phượng Tuyên không biết phải nói gì, đành phải gật đầu.
Xa hơn nữa, chính là biển Hỗn Độn sóng lớn cuồn cuộn, nghe đồn ở thời thượng cổ hồng hoang, thiên địa chưa từng bị tách ra, toàn bộ Tam giới im lặng trong một đại dương đen tối, sử xưng là sông Thái Sơ Chi.
Từ sông Thái Sơ Chi sinh ra hai vị thần nguyên thủy nhất, một là phụ thần, người kia là Ma Thần.
Người thứ hai từ lúc Phượng Tuyên sinh ra cũng đã thần vẫn, không thấy tung tích.
Về sau phụ thần cầm tinh hỏa chiếu sáng cửa rồng, khiến trời cực cao, đất cực sâu, rẽ sông Thái Sơ Chi làm hai.
Phía trên Cửu Trọng Thiên là Bích Lạc Xuyên, chìm xuống U Minh là biển Hỗn Độn.
Tuy nói biển Hỗn Độn là biển, nhưng cũng giống như Bích Lạc Xuyên, dòng chảy không hoàn toàn là nước.
Mặt biển bị màn sương đen bao phủ, phi thuyền bay cao như thế mà vẫn nghe được tiếng gào thét và tiếng kêu thảm thiết của những yêu ma trong biển Hỗn Độn.
Năm đó nhân tộc khai chiến với ma tộc, không biết đã phong ấn bao nhiêu yêu ma ở trong biển.
Cũng khó trách hàng năm đều phải củng cố kết giới biển Hỗn Độn, nếu kết giới bị phá vỡ, không chỉ là nhân gian, chỉ sợ ngay cả tam giới cũng phải đối mặt với một hồi rung chuyển.
Nhưng kết giới biển Hỗn Độn do tu sĩ nhân tộc pháp lực cực cao chế tạo, không phải ai cũng có thể xé mở.
Ý niệm này vừa mới xuất hiện, Phượng Tuyên có chút nghẹn ngào, chợt nhớ ra không lâu sau người khởi xướng xé mở kết giới ở ngay bên cạnh.
Phượng Tuyên bỗng nhiên cạn lời, một lúc lâu sau, y nằm sấp trên mép thuyền, đột ngột hỏi một câu: "Sư huynh, tại sao huynh lại tu tiên? ”
Thích Trác Ngọc dùng ánh mắt "Ngươi là kẻ ngốc sao" nhìn y một cái, giống như Phượng Tuyên hỏi là vấn đề vô cùng thiểu năng.
Sau đó hắn đưa ra đáp án tiêu chuẩn trong dự liệu của Phượng Tuyên: "Đương nhiên là tu tiên thành thần, đạp phá sơn hà.
”
Không hổ là tên cuồng sự nghiệp, ý của những lời này dịch tới đại khái cũng không khác gì thống nhất tam giới, trở thành chí tôn.
Phượng Tuyên quả thật có chút không thể lý giải được sự theo đuổi sức mạnh của thẳng nam.
Nhưng nhớ tới hành động sau này của Thích Trác Ngọc, y không kìm được tiếp tục: "Sư huynh, ý ta là nếu như, nếu như huynh phải trả giá rất lớn thì sao.
”
Tế sống mười vạn tu sĩ không phải là món nợ máu có thể tùy tiện xóa.
Đi loại đường ngang ngõ tắt này đạt được sức mạnh, cùng lúc đó phải thừa nhận lôi kiếp cũng không phải điều mà người thường có thể tưởng tượng được.
Dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ của Phượng Tuyên.
Gần như bổ xuống cũng chỉ là mức độ tan thành mây khói.
Không thì sao tất cả mọi người đều thành thành thật thật từng bước tu hành.
Loại người điên vì trở nên mạnh mẽ như Thích Trác Ngọc mới tương đối hiếm thấy.
Phượng Tuyên hỏi xong, còn tưởng rằng Thích Trác Ngọc sẽ nói một câu rất kiêu ngạo, như hắn có thể sẽ trả bất cứ giá nào, dù sao đại ma đầu chính là loại người vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn.
Bằng không sổ mệnh làm sao có thể viết hắn vừa giết sư lại giết vợ.
Ồ.
Giết vợ, "Vợ" chính là kẻ xui xẻo như mình.
Nhưng ngạc nhiên chính là, Thích Trác Ngọc không nói gì.
Chỉ là rũ mi mắt xuống, không biết nhìn về đâu.
Phượng Tuyên thấy hắn không muốn trả lời, cũng không tiếp tục truy vấn.
Dù sao heo lười cũng có quy luật sinh tồn của heo lười, bầu không khí nặng nề như vậy thật sự không thích hợp với tính cách của y.
Hơn nữa, y vô thức có chút trốn tránh.
Đại khái là, y biết đáp án của Thích Trác Ngọc nhất định là đáp án đó, cũng là đáp án mà y không muốn nghe.
Không biết còn có bao lâu nữa mới có thể đến Ma vực, Phượng Tuyên lấy chăn lông được bọc chặt trong túi nhỏ ra chuẩn bị đánh một giấc trên thuyền, dù sao chuyện y nghĩ không ra thì đều có thể dùng ngủ giải quyết.
Nếu như không giải quyết định thì là do ngủ không đủ lâu.
Chỉ là lúc ngủ mơ mơ màng màng, tựa như nghe được Thích Trác Ngọc nói một câu gì đó.
Giọng nói kia loáng thoáng càng ngày càng cách xa y, hơn nữa cơn buồn ngủ tập kích, nói thật, y hoài nghi mình có thể là đã nghe lầm.
Giọng nói Thích Trác Ngọc rất bình tĩnh.
Vẫn rũ mi mắt như cũ, không biết là đang nhìn ra hư không hay là đang làm gì, vẻ mặt khó lường.
Đổi lại trước kia, vì sức mạnh, hắn cũng không cảm thấy cái giá gì là không thể mất đi.
Tu luyện cấm thuật cũng tốt, rút tơ tình cũng được, hoặc là cướp đoạt thần cách.
Cho dù phải trả giá ngày đêm bị tình độc tra tấn đau đớn thấu xương, Thích Trác Ngọc cũng không hề hối hận.
Chỉ là chính hắn cũng không ý thức được.
Vừa rồi lúc Phượng Tuyên hỏi ra vấn đề này, hắn có chần chờ trong chốc lát.
Tầm mắt Thích Trác Ngọc dừng trên gương mặt ngủ an bình của Phượng Tuyên.
Lần đầu tiên cảm giác trái tim bị một vật sắc nhọn nào đó đâm vào, đó là đau đớn hoàn toàn khác với lúc tình độc phát tác.
Không đau như chết đi sống lại, nhưng không thể bỏ qua.
Hắn phát hiện, dù cho hắn phải trả bất cứ giá nào thì ít nhất cũng không được liên quan đến Phượng Tuyên.
Không biết từ khi nào, tiểu đạo lữ được nuông chiều của mình chiếm cứ càng ngày càng nhiều không gian trong lòng hắn, đã đến mức hắn không cách nào ngồi yên không để ý.
-
Phượng Tuyên vừa tỉnh lại, cảm giác bên ngoài trời đã tối.
Đầu y hơi choáng váng, lúc ngồi dậy, tóc còn hơi bù xù.
Chuyện gì xảy ra, mình rõ ràng chỉ định ngủ nửa canh giờ thôi mà?! Y còn nghĩ chờ mình điều chỉnh tâm tình tốt, lại đến an ủi đại ma đầu.
Dù sao hôm nay cũng là ngày giỗ của Diên La.
Mặc dù nói là đạo lữ plastic của hắn, nhưng đạo lữ plastic cũng phải phát huy một chút trách nhiệm của mình.
Kết quả không ngờ vừa ngủ là ngủ như chết.
Trên bầu trời thậm chí còn nổi lên tuyết rơi dày đặc, đại địa ma vực Đông Di bị cháy đen, khắp nơi đều là vết loét chiến tranh lưu lại.
Bầu trời có màu đỏ thẫm, ban đêm không có sao, bởi vì tài nguyên cằn cỗi, chỉ có đêm tối vô tận.
Đi xuống từ phi thuyền, Phượng Tuyên còn thần kỳ phát hiện thế mà lần này mình không có bị say.
Đương nhiên, y cũng không cảm thấy do thể chất của mình trở nên tốt hơn mà vừa rồi ở y nhìn thấy mỗi một góc trên phi thuyền đều treo túi thơm bạc hà.
Đừng nói cho y biết đây là đại ma đầu cảm thấy đẹp mắt nên treo trên thuyền của mình làm trang trí đấy nhé.
Loại cỏ bạc hà này, là một loại thảo dược chuyên dùng để trị say thuyền ở tu chân giới.
Phượng Tuyên cảm thấy, Thích Trác Ngọc có đôi khi rất thẳng nam.
Nhưng đôi khi lại rất cẩn thận ở các phương diện nhỏ nhặt.
Làm cho y có hơi xúc động là vụ gì?
Ngẫm lại cảm thấy, nếu như không có lịch kiếp, cứ như vậy mù mắt mà sống cùng đại ma đầu, hình như cũng không tệ lắm nhỉ?
Chỉ là ý niệm vừa xuất hiện trong đầu, liền làm mình hoảng sợ.
Mấy tháng sau sẽ bị Thích Trác Ngọc chứng đạo, nghĩ đến những thứ này, còn không bằng ngẫm lại phần đời còn lại sống như kẻ mất trí như thế nào.jpg
Phì phì phì
Đi nhanh đi, mau bộ não yêu đương chết tiệt này.
Địa cung của Đông Di Ma tộc được xây dựng phía sau Ma Cung năm đó.
Phượng Tuyên đã gặp qua tiên sơn, nhân gian Trường An, sa mạc và biển rộng Quy Khư, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy phong cảnh Ma vực.
Đông Di Ma tộc sau trận chiến tranh đó đã trở thành một tòa thành thị bỏ hoang, đường cái khắp nơi vắng tanh vắng ngắt, vách tường đổ nát, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một