Thích Trác Ngọc nói xong, hồi lâu sau Phượng Tuyên cũng không có nói gì.
Hắn nhìn y, trong mắt có vài phần nghi hoặc như hỏi lại vì sao không nói chuyện.
Nói gì cơ?
Chết rồi, sao lại có cảm giác bị tên đàn ông thúi tha này trêu ghẹo vậy chứ?
Nhiệt độ ban đêm của Tê Phượng Cung không tính là cao, dưới cây ngô đồng vô cùng mát mẻ nhưng khuôn mặt Phượng Tuyên lại hơi nóng lên.
Y nhìn trộm Thích Trác Ngọc, phát hiện đối phương hình như buồn ngủ, dường như mệt mỏi lắm.
Làn da nhợt nhạt của Thích Trác Ngọc làm nổi bật màu thâm đen dưới mắt hắn, Phượng Tuyên hơi do dự hỏi: "Đêm nay ngươi còn muốn trở về biển Hỗn Độn không?"
Thích Trác Ngọc nghiêng đầu nhìn y: " Gì cơ?"
"Nếu ngươi không trở về, thì ngủ một giấc ở Tê Phượng cung đi."
Nói xong, Phượng Tuyên cảm thấy lời của mình như có nghĩa khác, vội vàng sửa lại: "Ý của ta là chỉ ngủ đơn thuần thôi, không phải ngủ với ta."
Thích Trác Ngọc cười: "Ta biết, nhưng chẳng phải ngươi không cho sư huynh tùy tiện ngủ trên giường của ngươi sao?"
Phượng Tuyên: "....!”
Trí nhớ tốt là để nhớ mấy cái này hả?
"Ý ta là chỉ cần ta đồng ý thì ngươi có thể ngủ." Phượng Tuyên nhường một nửa giường ngô đồng cho hắn: "Là do ban ngày ta ngủ lâu quá, ngủ đủ rồi, buổi tối mới không muốn ngủ.
Không phải cố ý nhường giường cho ngươi đâu."
Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y một lát, như là tin rồi, hắn không phản bác nữa, nằm thẳng xuống giường ngô đồng nghỉ ngơi.
Từ khía cạnh nào đó cũng đã chứng minh được Thích Trác Ngọc thật sự rất mệt, bình thường hắn luôn gây chuyện khắp nơi, cuồng sự nghiệp hơn bất cứ ai, có lẽ nhắm mắt cũng là đang tu luyện, chưa từng dừng lại.
Vào giấc nhanh như thế thì đoán chừng chuyện xảy ra ở biển Hỗn Độn rất nghiêm trọng.
Phượng Tuyên nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của hắn rất lâu, không kìm được vươn ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mí mắt của hắn.
Đại ma đầu đã là lão đại ma giới rồi, rốt cuộc còn muốn thi đua gì nữa? Trước kia chẳng phải lợi hại lắm à? Luôn nói trời sụp xuống mình cũng không sợ, kết quả lúc này chỉ xử lý một số việc thôi mà đã mệt mỏi thành như vậy.
Chẳng lẽ là lớn tuổi rồi nên lực bất tòng tâm hả?
Phượng Tuyên bị trí tưởng tượng gây sốc của mình chọc cười.
Nếu tuổi Thích Trác Ngọc rất lớn thì các thượng thần Bạch Ngọc Kinh sẽ tức chết.
Chỉ là cười xong, trong lòng y lại nặng thêm vài phần.
Thấy Thích Trác Ngọc ngủ say, Phượng Tuyên rón rén đứng dậy, sau đó đi tới dưới thần mộc ngô đồng, lấy thần hồn đăng trên thần mộc xuống, tỉ mỉ kiểm tra nguyên thần bên trong một lần nữa.
Cho đến kiểm tra ra Thích Trác Ngọc không dùng nguyên thần tục hồn cho y nữa, Phượng Tuyên mới thở phào nhẹ nhõm.
Y lại ngồi lên giường, thử đặt tay lên vai Thích Trác Ngọc.
Cố gắng để vận chuyển chút linh lực cho hắn, mặc dù y biết chỉ như muối bỏ biển.
Kết quả vừa mới đặt lên, cổ tay Phượng Tuyên bất ngờ bị Thích Trác Ngọc bắt được.
"Không cần."
Phượng Tuyên: "...!”
Ta còn chưa nói làm gì ngươi đã nói không cần.
"Trông nguyên thần của ngươi yếu lắm." Phượng Tuyên quyết định nhắc nhở hắn chút chút.
"Ta biết, chỉ cần ngủ một giấc là được rồi." Thích Trác Ngọc rất không sao cả trả lời.
Hắn cho rằng hắn là người phàm đấy à? Nguyên thần là thứ có thể ngủ một giấc là tốt lên sao? Thế sao y ngủ tận hai trăm năm mà ngủ nát luôn thế?
Phượng Tuyên đang muốn dùng mình làm ví dụ, lại không ngờ Thích Trác Ngọc chợt nắm chặt tay y.
Y còn chưa kịp phản ứng đã bị Thích Trác Ngọc kéo lên giường.
Phượng Tuyên bất thình lình ngã vào trong lòng hắn, bởi vì có Thích Trác Ngọc lấy thịt đệm cho nên cũng không té đau.
"Vậy ôm một lát là được rồi."
"Nào có ôm trong chốc lát là có thể khôi phục Nguyên Thần." Phượng Tuyên giãy dụa một chút, nói thầm: "Ngươi tưởng ngươi là hồ ly tinh nào hấp thu tinh khí đàn ông tu luyện đấy à? ”
Chỉ có điều Thích Trác Ngọc lại không trả lời.
Y ngẩng đầu nhìn rồi phát hiện đối phương không biết đã rơi vào giấc ngủ say từ lúc nào.
Quên đi.
Phượng Tuyên không giãy nữa, được ôm cả đêm.
Cũng không mất miếng thịt nào.
-
Thích Trác Ngọc cứ thế ở Tê Phượng cung một thời gian, cũng không phải cả ngày hắn đều ở đây, ban ngày sẽ đột nhiên biến mất, ban đêm xuất hiện.
Có đôi khi ban đêm không xuất hiện, ban ngày lại chạy tới chiếm giường của y ngủ.
Thời gian dài trôi qua, Phượng Tuyên cũng quen với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của một con mèo xuất quỷ nhập thần như hắn.
Mới đầu Phượng Tuyên vẫn lo lắng Thích Trác Ngọc chạy tới Tê Phượng cung, lỡ cha đế quân biết thì làm sao bây giờ.
Dù sao nói đi nói lại đại ma đầu tốt xấu gì cũng là lão đại của Ma Vực.
Nhưng khoảng thời gian gần đây cha đế quân dường như bận rộn chính vụ.
Ra vào Linh tiêu cung đều là cổ thần có địa vị rất cao ở Bạch Ngọc Kinh.
Không rảnh quan sát Tê Phượng cung bên này.
Qua nửa tháng nữa chính là sinh nhật của Phượng Tuyên.
Sinh mệnh thần tộc dài đằng đẵng, tuy rằng cũng tổ chức sinh nhật, nhưng không giống phàm nhân.
Phàm nhân là một năm tổ chức một lần, tập quán của Thần tộc thì lại là một trăm năm một lần.
Hai trăm năm trước Phượng Tuyên đang ngủ say, cho nên không làm lớn sinh nhật, chỉ tổ chức một lần yến hội xuất quan.
Bây giờ y mới tỉnh lại không lâu, dựa theo cách nói của cha đế quân thì phải làm một bữa tiệc chúc mừng lớn.
Không biết trong Tam Giới sao lại có người cha như này, mình làm thần tiên rồi còn cực kỳ mê tín thần.jpg
Cách lễ sinh nhật thái tử điện hạ càng gần, Bạch Ngọc Kinh càng thêm náo nhiệt.
Thậm chí so với lần xuất quan trước đó còn lớn hơn.
Dù sao thời điểm mở yến hội xuất quan, bản thân Phượng Tuyên cũng không có ra mặt.
Lúc này đây, không ít thần tộc trong tam giới đều thăm dò được, nghe nói vị Thái tử điện hạ kia sẽ đích thân tham dự yến tiệc!
Hai ngày trước lễ sinh nhật, lễ vật từ các thần tộc và Tam Thanh cảnh nối liền không dứt, giống như nước chảy đưa vào Tê Phượng cung.
Chẳng mấy chốc đã nhồi nhét đầy khố phòng Tê Phượng cung.
Đổi lại trước kia có lẽ Phượng Tuyên sẽ rung động trước những bảo bối xinh đẹp lấp lánh này, dù sao thì chim nào mà không thích mấy thứ loè loẹt.
Thế nhưng từ sau khi nom bảo vật chuỗi ngọc vòng cổ mà Thích Trác Ngọc cho y, giờ Phượng Tuyên nhìn cái gì cũng bình thản.
Chớp mắt đã đến ngày sinh nhật.
Phượng Tuyên bị ép dậy sớm, giờ tỵ (9-11 giờ trưa) đã đứng ở Linh tiêu cung làm linh vật.
Là nhân vật chính của lễ sinh nhật, y bận rộn đến khi mở tiệc mới trở lại vị trí ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, Nguyệt Nga đã tiến đến bên tai y nói nhỏ: "Linh Bảo, ngươi xem thần quân kia.
”
Phượng Tuyên theo tầm mắt nàng nhìn qua, lọt vào tầm mắt là một thượng thần trông không ra bao nhiêu tuổi, chỉ là thông qua tu vi quanh thân hắn có thể phán đoán ra, dường như là một thần tộc rất cường đại.
"Làm sao thế?" Phượng Tuyên không hiểu ra sao, Thần tộc này có điểm gì đặc biệt đáng chú ý sao?
Nguyệt Nga nói: "Đây là chiến thần Bất Đình Hồ Dư ở Nam Hải.
”
Phượng Tuyên tự hỏi, trong ấn tượng hình như là nhớ rõ có một vị Thần tộc như vậy.
Nguyệt Nga nhắc tới tên của hắn, Phượng Tuyên nhớ lại, y đã từng nghe thấy ở chỗ Tư Mệnh, nhưng chẳng phải Tư Mệnh nói Bất Đình Hồ Dư đã hạ phàm lịch kiếp từ trước, đến nay vẫn chưa về sao?
Nguyệt Nga nhìn dáng vẻ y đang nhớ lại, thần thần bí bí nói: "Ngươi có biết vì sao Đình Hồ Dư vẫn luôn lịch kiếp không về không?"
Thừa nước đục thả câu đồng thời đã rất thuần thục nhét cho Phượng Tuyên năm mươi viên linh thạch nhỏ, Phượng Tuyên rất hài lòng với khiếu thức thời của nàng: "Ngươi nói đi, ta nghe đây.
"
Nguyệt Nga nói: "Nghe nói người trong lòng Bất Đình Hồ Dư ở thế gian tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, Bất Đình Hồ Dư vì thủ hộ hồn phách của cậu ta mà dùng thần cách kéo dài trăm năm thần hồn cho tiểu yêu kia.
Thiếu chút nữa khiến cho ngay cả chính hắn cũng không trở về được thần giới."
Nguyệt Nga còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Sao lại có kẻ não toàn yêu đương này cơ chứ, hạ phàm lịch kiếp thôi mà dằn vặt bản thân thêm chút nữa là bay cả mạng, thật sự là làm thần không bằng đào rau dại.*" (Ý chỉ yêu đương mất não, mù quáng)
Kết quả nói xong, Nguyệt Nga bỗng nhiên nhớ đứa con yêu nhà nàng cũng là một trong những đứa não tàn chỉ có yêu đương mù quáng vội vàng đổi giọng: "Nhưng ngươi không giống, Linh Bảo.
Ngươi cứu Thích Trác Ngọc, điều đó chỉ có thể nói rõ tâm địa thiện lương của ngươi, một trái tim biết ơn! ”
Phượng Tuyên: "..."
Cảm ơn nhưng nghe không được an ủi lắm.
Chẳng qua nghe Nguyệt Nga nói xong, có lẽ đều là do đã từng trải qua lịch kiếp, Phượng Tuyên lặng lẽ quan sát Hồ Dư vài lần.
Vốn tưởng rằng giao tiếp của bọn họ cũng chỉ giới hạn ở đây.
Dù sao Nam Hải cách Bạch Ngọc Kinh rất xa, bình thường Thần tộc không có ngày trọng đại thì không thường xuyên qua lại.
Nhưng không ngờ sau khi yến hội chấm dứt, Phượng Tuyên ra khỏi Linh Tiêu Cung lại bị vị chiến thần Nam Hải này lễ phép ngăn lại.
Phượng Tuyên không biết ý đồ của hắn là gì, cũng không thể là trao đổi kinh nghiệm yêu đương não tàn khi hạ phàm lịch kiếp chứ?
Bất Đình Hồ Dư cũng đoan đoan chính chính hành một lễ của Bạch Ngọc Kinh, chậm rãi nói: "Ngày đó ở Quy Khư, bổn quân không biết vị thượng thần đó là Thái tử điện hạ, còn chưa chính thức tạ ơn điện hạ tương trợ."
......!Hả?
Một lời tạ ơn này tạ cho đầu Phượng Tuyên đầy dấu chấm hỏi.
Có thể là biểu cảm nghi hoặc của y thật sự là quá rõ ràng, Bất Đình Hồ Dư cũng nhận thấy không đúng.
Phượng Tuyên mở miệng: "Thần quân có điều không biết, bản cung lịch kiếp vô ý mất đi trí nhớ, hiện giờ rất nhiều chuyện đều không nhớ được."
Bất Đình Hồ Dư luôn vô cảm, sau khi nghe xong cũng hơi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn thản nhiên nói: "Hy vọng điện hạ có thể sớm khôi phục trí nhớ."
Nhìn đi, nhìn đi.
Ngay cả chiến thần xa lạ của người ta cũng nói hy vọng mình khôi phục trí nhớ.
Thích Trác Ngọc thì ngược lại, vừa mở miệng chính là hy vọng y không nghĩ tới.
Quả nhiên, đàn ông ma tộc đều là móng heo thối nát.
Trông Bất Đình Hồ Dư cũng không phải là một người nhiều lời, sau khi nói lời cảm ơn, tựa như cũng cảm thấy không có gì cần thiết phải tiếp tục trao đổi, đang muốn rời đi.
Phượng Tuyên ma xui quỷ khiến lại gọi hắn lại: "Thần quân lưu bước."
Bất Đình Hồ Dư quả nhiên dừng bước.
Phượng Tuyên sửa sang lại lời nói của mình một chút, mở miệng: "Thần Quân còn nhớ rõ, người đã ở cùng bổn cung lúc lịch kiếp không?"
Bất Đình Hồ Dư gật đầu.
Phượng Tuyên tiếp tục: "Bổn cung có thể làm phiền thần quân kể chuyện ngày đó cho bổn cung nghe được không?"
Sau khi y nói xong, ngay cả chính y cũng không thể hiểu nổi mình đang làm cái gì.
Rõ ràng Thích Trác Ngọc đã nói, y không cần nhớ tới những ký ức này cũng được.
Nhưng một khi nghe được vài mảnh vỡ câu chuyện giữa mình và đại ma đầu từ miệng kẻ khác, y không thể kiềm chế được muốn biết thêm một chút.
Bất Đình Hồ Dư không từ chối, năm đó ở Nam Hải Quy Khư nguy hiểm vạn phần, rồi bị vây khốn trong bí cảnh, hắn nói ngắn gọn vài câu đã nói rõ ràng.
Phượng Tuyên nghe tới thủy kính không kìm được cảm khái trong lòng.
Thì ra sở thích bị cuồng ngược đãi này của Đại Ma Đầu không phải sau khi nhập ma mới có, là lúc hắn làm phàm nhân thì đã có rồi.
Phượng Tuyên nghe mà mê mẩn, Bất Đình Hồ Dư nói xong khi nào y cũng không nhớ rõ.
Nghe đến cuối cùng, Phượng Tuyên cũng không nghe Hồ Dư nhắc tới người trong lòng ở trần gian của hắn, vì thế không kìm được hỏi: "Cá chép nhỏ kia về sau thì sao?"
Bất Đình Hồ Dư không nói gì.
Phượng Tuyên lại hiểu.
Hắn ở thế gian dùng thần cách ý đồ bảo vệ tàn hồn của cá chép nhỏ trăm năm.
Cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng hoàng lương thoáng qua.
Thứ để lại duy nhất chỉ có một đôi khuyên tai vỏ sò không kịp đưa ra ngoài.
Sau khi Hồ Dư rời đi thật lâu, Phượng Tuyên vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Chờ y hoàn hồn mới nhận ra hình như mình vừa nói sai.
Muốn chết.
Cái hay không nói toàn nói cái dở, giờ thừa dịp hắn còn chưa đi xa, đuổi theo an ủi hắn một chút được không nhỉ?
Nhưng có thể an ủi cái gì.
Nói một câu bớt đau buồn đi sao?
Phượng Tuyên nhớ tới ánh mắt của Bất Đình Hồ Dư, đó là một loại ánh mắt không hề có điểm sáng, có thể nói là tĩnh mịch.
Nếu không phải sinh mệnh thần tộc dài đằng đẵng, chỉ sợ vào một khắc sau, Phượng Tuyên cho rằng hắn sẽ chết.
Không biết tại sao y bỗng nhiên lại nghĩ đến Thích Trác Ngọc.
Trong khoảng thời gian hai trăm năm kia, đại ma đầu cũng giống như người này sao?
Phượng Tuyên chỉ suy nghĩ chút thôi đã cảm thấy lồng ngực có hơi nghẹn lại.
-
Đến ban đêm, Phượng Tuyên càng cảm thấy lòng mình nghẹn hơn, Tê Phượng Cung trống rỗng, một người cũng không có.
Dưới thần mộc ngô đồng cũng yên tĩnh, thần hồn đăng lẳng lặng bay bay trên không trung.
Cái người mà bình thường động một chút là chạy tới chiếm lấy giường của y, vào ngày sinh nhật của y lại trốn chẳng thấy bóng dáng đâu.
Sao nào?
Sợ y há miệng đòi quà đấy à?
Thật ra ngẫm lại trạng thái hiện tại của hai người bọn họ hẳn là giống như vợ chồng hoà ly ở trần gian.
Phượng Tuyên hình như cũng không có quá nhiều yêu cầu đối với chồng cũ thẳng nam của mình.
Hơn nữa y vốn tưởng rằng mình vì rối rắm mà không ngủ được.
Kết quả không nghĩ tới vừa nằm xuống giường ngô đồng là trực tiếp mê man đi vào giấc ngủ, không hề mộng mị.
Tỉnh lại lần nữa, là bị một loại tần suất lắc lư quen thuộc đánh thức.
Vừa mở mắt ra, chính là gương mặt tuấn tú phóng đại của Thích Trác Ngọc.
Được rồi.
Rốt cuộc khi nào hắn có thể từ bỏ thói quen đánh thức y lúc nửa đêm đây.
Cũng giống như cảm giác mình đang ngủ ngon, kết quả nửa đêm bị mèo của mình đánh thức.jpg
Vừa tỉnh lại, Phượng Tuyên đã quên mình đang tức giận, lúc này còn đang mơ màng ngủ, trong mắt còn hiện lên một chút mê mang: "Làm sao vậy? ”
Thích Trác Ngọc đi thẳng vào vấn đề: "Dẫn ngươi đi tới một chỗ.
”
Phượng Tuyên yên lặng nhìn sắc trời bên ngoài: "Đêm hôm khuya khoắt đi không ổn lắm đâu.
Không thì mai đi được không? ”
Gặp chuyện không thể giải quyết trước tiên kéo dài rồi nói sau.
Rất đáng tiếc, Thích Trác Ngọc thuộc phái chấp hành tuyệt đối.
Phượng Tuyên bị ép thay quần áo, lại mang giày.
Lúc được Thích Trác Ngọc ôm vào trong lồng ngực, y còn mơ mơ màng màng chưa tỉnh.
Trong lúc nửa mê nửa