Sau vài giây đối mặt với hắn Phượng Tuyên mới cảm có chút mất tự nhiên.
Y chỉ có thể cảm giác được hai má mình nóng đến đáng sợ, không biết trong bóng đêm có thể bị nhìn ra màu ửng hồng dị thường của y hay không.
"Chẳng phải lúc trước ngươi nói, ta không nhớ đoạn ký ức đó cũng được sao." Phượng Tuyên hơi do dự, mở miệng khuyên nhủ hắn: "Ta cảm thấy ngươi cũng không nên mặc kệ như thế.
Không thì ngươi cố gắng thêm một chút nữa đi, nói không chừng có thần linh mềm lòng nhìn thấy nguyện vọng của ngươi, sau đó sẽ giúp ngươi thực hiện."
Dường như có hơi ngượng ngùng, sau Phượng Tuyên hoàn hồn thì lập tức bổ sung: "Ta chỉ nói lung tung vậy thôi."
Y lại nhìn chằm chằm hoa đăng của mình lần nữa.
"Muốn." Thích Trác Ngọc bất ngờ mở miệng, giọng có chút khàn khàn.
Phượng Tuyên cảm thấy tay cầm hoa đăng nắm chặt hơn một chút.
Thích Trác Ngọc lại nói: "Nhưng sư huynh không nói lung tung."
Phượng Tuyên: "...!”
Cái tên thẳng nam trẩu tre, ở phương diện này cũng phải tranh cao thấp với y hay sao?!
Quả nhiên Thích Trác Ngọc cầm một ngọn hoa đăng, không biết là viết gì lên giấy.
Phượng Tuyên không nhìn, bởi vì y đang tự hỏi câu vừa rồi có phải nói quá rõ ràng hay không.
Dù sao mình cũng đã từng đọc qua nhiều quyển truyện, loại đàn ông não chỉ có yêu đương chiếm vị trí đầu tiên này, nếu như chiếm được đối phương rồi thì sẽ không biết quý trọng.
Chẳng phải dân gian có một câu nói gọi là, càng không chiếm được mới là càng tốt sao.
Vì thế sau khi Thích Trác Ngọc viết xong hoa đăng.
Trong lòng Phượng Tuyên có hơi hối hận, thừa dịp Thích Trác Ngọc còn chưa thả hoa đăng xuống, chắp vá một cái: "Nhưng ta phải nói trước một chút, nguyện vọng ở hoa đăng cũng không nhất định sẽ được thần linh nhìn thấy.
Hơn nữa sau khi thần linh nhìn thấy sẽ không thực hiện nguyện vọng của ngươi nhanh như vậy đâu."
Thích Trác Ngọc cười như không cười:" Tại sao? ”
Một vị thần nào đó: "...!Không có lý do tại sao."
Thích Trác Ngọc cố ý lộ ra biểu cảm đáng tiếc: "Vậy ta không thể uổng phí.
”
Phượng Tuyên: "...!”
Thích Trác Ngọc ném hoa đăng xuống sông Thải Nguyệt: " Chẳng phải ngươi nói sẽ có thần linh mềm lòng nhìn thấy nguyện vọng của ta sao? Sư huynh bây giờ có thể hỏi vị này một chút không?"
Hắn hơi dừng lại: "Thần linh mềm lòng, tính khi nào thực hiện nguyện vọng tái hôn của sư huynh và Tiểu Thất đây? ”
Phượng Tuyên: "....”
Phượng Tuyên im lặng.
Nào có ước nguyện nào mà vừa cầu nguyện đã bắt người khác thực hiện ước nguyện của mình.
Vả lại đây là ước nguyện á hả, đây là uy hiếp vị thần duy nhất ở đây thì có!
"Thiên cơ không thể tiết lộ." Phượng Tuyên cứng rắn trả lời một câu.
Thích Trác Ngọc cười không nói gì.
Hoa đăng trôi theo dòng nước càng ngày càng xa, dần dần hòa nhập vào hầu hết các nhóm hoa đăng khác.
Phượng Tuyên nhìn, giống như tìm được một lý do rất tốt, chậm rãi nói: "Hơn nữa nhiều người ước nguyện như thế, muốn xem điều ước của ngươi thì cũng phải mất một thời gian."
" Vậy à?" Thích Trác Ngọc đột nhiên rót vào một tia linh lực cho hoa đăng hắn vừa mới thả xuống.
Thao tác quen thuộc này khiến Phượng Tuyên cảm thấy quen quen.
Một giây sau, hoa đăng được rót linh lực vào bỗng nhiên trở nên hung tàn, dùng sấm sét đánh rớt hết tất cả hoa đăng trôi nổi xung quanh.
Chẳng mấy chốc khắp mặt sông toàn là giấy cháy xém, chỉ còn lại một ngọn đèn của Thích Trác Ngọc.
Thích Trác Ngọc giống như là một đứa trẻ ngỗ nghịch ngây thơ làm chìm tất cả đèn của người ta, vẻ mặt hoàn toàn không làm sai, nhướng mày nói: "Hiện tại có thể thực hiện nguyện vọng của sư huynh trước rồi chứ?"
Phượng Tuyên: "..."
Ông trời ơi.
Y nhất định phải yêu đương với loại thẳng nam này sao?!
Phượng Tuyên thật sự không ngờ mẫu hình lý tưởng trong lòng mình thế mà lại là loại đại ma vương gắt gỏng này sao.
Không hổ là hắn.
Ngọn đèn mới có được này, lực sát thương còn hung tàn hơn cả đăng vương lần trước
"Vẫn không được." Phượng Tuyên xoắn xuýt nói: "Con người ngươi có thể đừng nóng vội như thế được không?"
Giọng nói của y mang theo chút tức giận: "Trong Thần tộc của chúng ta, nếu như một người thích người khác muốn người ta làm đạo lữ của mình thì đều phải tặng cái này tặng cái kia, theo đuổi thật lâu mới có thể ở bên nhau."
Muốn nói nào có ai cứ thế tùy tiện hợp lại đâu.
Nhìn xem.
Trước kia ở thế gian bị hôn nhân sắp đặt hại, bây giờ theo đuổi người ta như thế nào cũng không biết rồi à.jpg
"Tóm lại." Phượng Tuyên chọc chọc bả vai hắn: "Nguyện vọng của ngươi đã làm rồi, thần linh hảo tâm cũng nghe được thôi."
Y dừng lại một lát sau đó nói chậm: "Nhưng thần linh cần phải suy nghĩ, biết không?"
-
Ngày đó Phượng Tuyên ở thế gian chơi rất muộn, lúc trở về đã mệt đến mức mắt sắp không mở ra được.
Không biết tại sao, trước kia y mệt là mệt thật, còn kèm theo thần hồn bị nguyên thần tiêu hao làm cho mệt mỏi.
Nhưng hôm nay chỉ là đơn thuần chơi mệt, Nguyên Thần không có chịu ảnh hưởng gì, thậm chí thần thái còn rất sáng láng làm cho Phượng Tuyên nghi ngờ có phải Thần Hồn Đăng lén tu luyện sau lưng y hay không.
Sẽ không thi đua thành thần khí thượng cổ hồng hoang gì chứ.
Trước kia cũng không thấy nó có thể chữa trị Nguyên Thần nhanh như vậy.
Chỉ là dậy sớm kiểm tra vài lần, Thần Hồn Đăng vẫn là ngọn thần hồn đăng kia, y lại kiểm tra một lần nữa xác nhận Thích Trác Ngọc không có tiếp tục đốt nguyên thần của mình thì mới yên lòng.
Tuy rằng đêm đó thả hoa đăng ở lễ hội Thượng Nguyên, đại ma đầu nói muốn nối tiếp tiền duyên với mình.
Kết quả ngày đó sau khi trở về không biết hắn lại ở biển Hỗn Độn làm chuyện gì, ngay cả chút tin tức cũng không có.
Phải nói thế nào đây, Phượng Tuyên cũng không bất ngờ cho lắm, đối với loại người thẳng nam trẩu tre đầu óc chỉ có đánh lộn, nếu ngày nào đó thông suốt biết làm thế nào nhu tình mật ngữ theo đuổi người ta mới không bình thường.
Đối với y mà nói, cũng may lúc ở thế gian Thích Trác Ngọc ăn được phúc lợi ép duyên, bằng không đời này chắc chắn rất khó lấy được vợ.jpg
Đương nhiên, Phượng Tuyên cũng không phải loại người vì Thích Trác Ngọc không làm gì cả mà khóc nháo muốn tới biển Hỗn Độn mắng hắn thối tha đểu cáng linh tinh.
Dù sao tính cách của mình đúng là có hơi nhỏ mọn, nhưng thường thường thì rất có chừng mực, sẽ không thật sự khiến người ta phản cảm.
Tựa như y biết Thích Trác Ngọc thích đi khắp nơi gây chuyện, nhưng cũng chưa bao giờ đề nghị đi theo hắn.
Thứ nhất là y cảm thấy mình không ngăn cản được Thích Trác Ngọc, đi cũng vô dụng.
Thứ hai là bởi vì biết trọng lượng của bản thân, thay vì đi gây rối, còn không bằng thành thành thật thật để đại ma đầu sắp xếp, sau đó chờ hắn gây chuyện trở về.
Huống hồ, bất kể là Thần tộc hay là Ma tộc đều có sinh mệnh dài dằng dặc.
Y không vội ép bản thân và đại ma đầu phải đưa ra quyết định sớm.
Ngược lại chính sự ở Bạch Ngọc Kinh trong khoảng thời gian này có chút căng thẳng.
Tất cả những đàm tiếu, tin đồn thất thiệt đã đã truyền đến tai Thái tử điện hạ có danh không thực Phượng Tuyên.
Cũng không phải chuyện gì mới mẻ, dường như vẫn là chuyện Bích Lạc Xuyên làm cho cha đế quân phiền lòng lúc trước.
Thế giới này thuở ban đầu trời đất không được tách ra giống như bây giờ.
Tam Giới đều im lặng trong một vùng nước biển tối tăm rối loạn, nước này được gọi là sông Thái Sơ.
Sau đó phụ thần tỉnh lại từ trong sông Thái Sơ, ra sức tách đất trời ra, khiến trời rất cao, đất cực sâu.
Làm cho dòng sông Thái Sơ chia làm hai.
Thiên Chi Hà là Bích Lạc Xuyên, hạ U Châu là biển Hỗn Độn.
Lúc này mới có chúng sinh tam giới, một vùng sinh cơ hưng thịnh.
Chuyện phụ thần thần vẫn năm đó ngoại trừ là do chống lại quái vật thiên ngoại thì còn có một nguyên nhân quan trọng khác.
Sau khi quái vật thiên ngoại bị diệt, Phụ Thần đều đã bị tổn hại cả thể xác lẫn tinh thần sau trận chiến.
Mà lúc này, Thái Sơ Chi Hà tách ra vạn vạn năm, lại mơ hồ có nguy cơ muốn khép lại một lần nữa.
Ứng Chúc tính ra tam giới trong vòng gần ngàn năm tất có một lần đại tai hồng thủy, đến lúc đó chi thủy Bích Lạc Xuyên sẽ đổ xuống nhân gian, không chỉ là nhân tộc bị diệt, thậm chí ngay cả Tam Thanh cảnh và Thần tộc cũng không thể tránh khỏi vận mệnh bị hủy diệt.
Cho nên Phụ Thần vì trấn áp Bích Lạc Xuyên đã dùng Nguyên Thần làm trận dẫn, từ nay về sau thân tử đạo tiêu.
Mấy ngày gần đây, dường như Bích Lạc Xuyên lại xảy ra động tĩnh gì đó.
Phượng Lịch lo lắng, nhưng cũng không có thổ lộ với Phượng Tuyên chuyện này.
Đại khái Phượng Tuyên biết cha vẫn luôn cảm thấy mình là trẻ con, cho nên chưa bao giờ thương lượng với y những chuyện này, y cũng rất hiểu chuyện không hỏi.
Hơn nữa, lùi lại một vạn bước mà nói.
Coi như là Bích Lạc Xuyên xảy ra chuyện lớn thì cũng có Nguyên Thần của Phụ Thần ở đó canh giữ, thật sự cũng không cần quá lo lắng.
Ngược lại ở chính sự đường Linh tiêu cung lại bất cẩn nghe được một chuyện khác, làm cho tâm tình Phượng Tuyên có hơi bất an.
Là tin tức đại tế ti Thần tộc mang đến Bạch Ngọc Kinh để thương nghị chuyện quan trọng.
Nói là Ma Vực của biển Hỗn Độn bên kia xảy ra chút chuyện, nghe nói vẫn là có liên quan đến nội loạn của Ma tộc, một bộ phận ma tộc của Tây Nhung không phục ma tôn đương nhiệm, khởi binh phản kháng, tại ma cung lúc trước đã xảy ra cung biến.
Nghe đến đó trái tim Phượng Tuyên đột nhiên trở lên mất kiểm soát nhảy lên một cái, chẳng trách khoảng thời gian này Thích Trác Ngọc không đến Bạch Ngọc Kinh tìm y.
Thì ra là bên trong Ma tộc lại có người phản kháng hắn, Phượng Tuyên nhớ lúc trước ở bí cảnh Thái Sơ, y đã nghe Thích Trác Ngọc nói trở về xử lý một bộ phận quân khởi nghĩa.
Là tàn đảng cuối cùng chưa được giải quyết hay sao? Lần này sao lại náo loạn lớn vậy chứ? Còn dùng đến hai từ cung biến!
Phượng Tuyên chỉ đọc được ý nghĩa của từ này trong vài quyển sách ở thế gian.
Bất kể là cung biến xảy ra ở đâu thì y cũng đều cảm thấy rất nghiêm trọng.
Phượng Tuyên vốn muốn nghe một chút rồi cho qua, dù sao thì cho dù mình biết cũng không giúp được gì.
Về sau nhớ tới Thích Trác Ngọc kia không biết rốt cuộc đã đốt bao nhiêu nguyên thần.
Liên tưởng đến lần trước hắn tới Tê Phượng cung, dưới đáy mắt một vòng thâm đen, cùng với quân khởi nghĩa ma tộc trước đó nói nguyên thần hắn bị hao tổn.
Nghĩ tới nghĩ lui, y không ngồi nổi ở Tê Phượng cung nữa.
Len lén đánh giá bên ngoài không ai nhìn y, Phượng Tuyên cắt một người giấy nhỏ, dùng pháp thuật lần trước y học được của Thích Trác Ngọc, huyễn hóa thành người giống bản thân như đúc nằm dưới thần mộc ngô đồng.
Ngay sau đó, y biến mất tại chỗ không thấy đâu.
-
Sau đó Phượng Tuyên phát hiện, y thật sự đã đánh giá quá cao bản thân.
Đường tới biển Hỗn Độn Hải Ma Vực y đã tới hai lần, nhưng đều là do Thích Trác Ngọc ôm tới.
Là một con chim không thể phân biệt được đông nam tây bắc, y tìm nửa ngày cũng không tìm được vị trí của Tây Nhung ma tộc.
Muốn lấy mạng người ta mà.
Sao mà cái thành bang ma vực này không bán chút phong thuỷ đồ, đồ họa gì đó, nhìn bản đồ y cũng dễ dàng hỏi thăm vị trí mà.
Chỗ bây giờ Phượng Tuyên đang ở là một thành bang ma tộc tên là Vô Ngân thành.
Thành như tên gọi, bên trong thật sự là nghèo một cách sạch bách, đường lớn qua lại không nhìn thấy mấy cửa hàng mở cửa.
Phượng Tuyên đi vài bước, thật sự không tìm được đường, vì thế đành phải dừng lại hỏi thăm một phụ nhân ma tộc ven đường: "Đại nương, ngài có biết cung Ứng Hứa ở vị trí nào không? ”
Y cảm thấy mình hỏi rất lích sự, kết quả người phụ nữ ma tộc này sau khi nghe xong biểu tình khiếp sợ: "Ngươi muốn tới Ma cung? ”
Phượng Tuyên gật đầu.
Phụ nhân ma tộc nói: "Ta khuyên ngươi gần đây đừng tới cung Ứng Hứa, Ma tôn đại nhân bị trọng thương, các ma tướng cung Ứng Hứa đang bắt mỹ nhân khắp nơi như ngươi tiến cung hầu bệnh cho ma tôn.
Nói là hầu bệnh chứ thực ra toàn đi không có trở về, chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều."
Hả?
Lượng tin tức đoạn này quá lớn, Phượng Tuyên mất vài giây mới phản ứng được, Thích Trác Ngọc thế mà bị trọng thương hay sao?
Chờ đã, chờ đã.
Vì sao hắn bị trọng thương còn kêu người bắt mỹ nhân khắp nơi hầu bệnh?
Hắn cũng biết tận hưởng cuộc sống quá nhỉ.
Nói ma tướng,