Phượng Tuyên không biết mình ngủ bao lâu, có lẽ là một khắc hoặc là một thế kỷ dài.
Mới đầu y nhận ra nguyên nhân mình mất đi Thích Trác Ngọc, là vì y không nên phát hiện ra Thích Trác Ngọc không có nguyên thần, vì vậy y lại tiến vào ảo cảnh lần nữa, quên tất cả mọi thứ, một lần nữa gặp Thích Trác Ngọc trong thảm họa của biển Hỗn Độn.
Lần này y thông minh hơn, trong ảo cảnh y không hỏi gì, cũng không nói gì hết.
Phượng Tuyên cảm giác ý thức của mình như biến thành hai, một người đắm chìm trong ảo cảnh giả dối bên trong, như là đang kiểm soát bản thân, xem xét từng lời nói và hành động của mình.
Sợ mình nói câu nào không đúng, làm cho trận ảo mộng này lại tan vỡ.
Hai người trở lại trúc gian tiểu trúc, giống như một cặp vợ chồng trần gian bình thường không thể bình thường hơn, ăn mừng năm mới, làm sủi cảo, cắt giấy.
Họ đi lễ bái linh cữu của Diên La, sau đó đi xem mặt trời mọc ở biển Hỗn Độn.
Phượng Tuyên không hỏi hắn vì sao biển Hỗn Độn có thể nhìn thấy mặt trời mọc, cho nên y và Thích Trác Ngọc chỉ đơn giản tắm nắng.
Như vậy rất tốt, không có vấn đề gì.
Phượng Tuyên nhìn thấy mình trong ảo cảnh, lấy ra một tấm canh thiếp trăm năm hợp tịch bám đầy bụi trong tiểu hà bao.
Tất cả mọi thứ phát triển như y nghĩ.
Buổi tối bọn họ xuống thôn dưới chân núi mua hai bộ hôn phục, hai cây nến đỏ và rất nhiều giấy cắt.
Y nhìn thấy Thích Trác Ngọc ngồi trên sập, vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại rất thối rắm cắt rất nhiều chữ Hỷ, lúc treo chữ còn cố ý treo chữ rất cao, dùng để chế giễu chiều cao của Phượng Tuyên.
Phượng Tuyên dậm chân muốn đánh hắn.
Bị Thích Ngọc ấn vào trán, sau đó lại được hắn ôm vào lòng, cùng nhau đánh nhau, cả sân tràn ngập tiếng cười của bọn họ.
Bọn họ thành hôn vào thời điểm ánh tà dương chiếu xuống trúc gian tiểu trúc.
Đổi thành bộ đồ cưới màu đỏ mới tinh, Phượng Tuyên chưa từng cảm thấy bình yên tới vậy.
Thẳng đến khi bọn họ uống rượu mừng xong, Phượng Tuyên ngồi ở trên giường, nghiêm trang mở miệng: "Sư huynh.
Chúng ta thần giao đi."
Cũng giống như trước đây.
Giống như mọi lần trước đây.
Nhưng lúc này đây, Thích Trác Ngọc không trả lời y, nến đỏ lặng lẽ cháy trong phòng tân hôn, xung quanh yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy ngọn nến khi đốt cháy phát ra âm thanh "tí tách".
Dần dần, Phượng Tuyên trở nên hoảng hốt, y không biết có phải mình lại nói sai cái gì hay không.
Thích Trác Ngọc rất bình tĩnh nhìn y, một nửa người ở trong ánh nến, một nửa ẩn giấu dưới bóng tối.
Hắn nói, "Tiểu Thất, không thể thần giao.
Sư huynh không có nguyên thần."
Sai rồi.
Sai rồi.
Y ta lại nói sai rồi!
Y lại nói không đúng!
Không có Nguyên Thần sẽ chết.
Không có nguyên thần thì Thích Trác Ngọc không thể sống.
Ảo cảnh vào giờ khắc này bị hiện thực chọc thủng.
Phượng Tuyên bất ngờ không kịp đề phòng mở mắt ra, xoay người ngã xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi đặc.
Yểm thú nhảy xuống khỏi cây ngô đồng, lo lắng cọ cọ hai chân Phượng Tuyên.
Phượng Tuyên như không có tri giác, nhìn trúc gian tiểu trúc trống vắng, vẻ mặt hối hận.
Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi.
Lần này chỉ thiếu một chút thôi.
Nhưng may quá, y biết lời nào có thể nói, lời nào thì không được
Phượng Tuyên lau khô vết máu trên khóe miệng, nâng yểm thú lên nhẹ giọng nói: "Lại mở.
”
Yểm thú " chít " một tiếng, dường như không muốn lắm.
Nếu Phượng Tuyên cứ tiến vào trong ảo cảnh tra tấn bản thân như thế thì y sẽ chết bởi vì cạn kiệt nguyên thần.
Nó sốt ruột xoay quanh Phượng Tuyên, chậm chạp không chịu tạo ảo cảnh cho y.
Phượng Tuyên nằm trên giường sập cuộn mình lại.
Y nhắm mắt, bất tri bất giác nước mắt đã chảy khô, y sẽ không khóc nữa, rất nhanh thôi y lại tiến vào ảo cảnh lần nữa.
Phượng Tuyên vào một lần là lại chìm sâu vào thêm một lần, cho nên y đã bắt đầu không phân biệt được cái gì là hiện thực, cái gì là ảo mộng.
Lại một lần nữa y mở mắt ra, trúc gian tiểu trúc đã sáng rồi.
Ánh nắng ấm áp của mùa đông xuyên qua khe hở của cây ngô đồng bị vỡ thành từng mảnh nhỏ, lấp lánh rơi xuống giường của y, rất yên tĩnh.
Thung lũng xa xôi vang lên từng tiếng chim hót, từng tiếng từng tiếng, dài mà uyển chuyển cực kỳ.
Thích Trác Ngọc trước sau như một bóp mặt y, cười nói: "Tỉnh rồi à? ”
Phượng Tuyên kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, một lúc lâu sau y mở miệng: "Sư huynh.
Huynh là thật sao?"
"Đương nhiên sư huynh là thật." Thích Trác Ngọc nói: "Thành hôn xong đầu óc bị ngu đi rồi à?"
Chóp mũi Phượng Tuyên chua xót, hốc mắt đỏ bừng, lao mạnh vào trong lồng ngực hắn, không nói lời nào.
Thích Trác Ngọc cảm thấy hành vi của y kỳ quái, sờ sờ trán, cũng không sốt.
Phượng Tuyên thì ôm hắn một hồi lâu nhịp tim mới bình tĩnh lại, y ngẩng đầu nhìn trúc gian tiểu trúc, đêm qua bọn họ thành hôn, trên cây ngô đồng còn treo chữ Hỷ nến đỏ trong phòng cũng đã đốt được một nửa.
Y nghĩ, thật tốt quá, lần này y rốt cục tìm được Thích Trác Ngọc rồi.
Phượng Tuyên định cư luôn ở trúc gian tiểu trúc, xuân tới Phượng Tuyên cảm thấy trong sân quá trụi lủi bèn xuống núi mua ít hạt giống trồng trong trúc gian tiểu trúc.
Vốn tưởng rằng Thích Trác Ngọc sẽ không đồng ý, kết quả không biết có phải đàn ông kết hôn rồi dễ mềm lòng hay không, bị y nhõng nhẽo không chịu nổi, cùng y xuống núi mua rất nhiều hạt giống.
Phượng Tuyên xới đất, gieo hạt, cứ hai ba ngày lại đến xem hoa có nở hay không.
Thích Trác Ngọc khoanh tay đứng ở phía sau y: "Đang nhìn cái gì đó? ”
Phượng Tuyên ngửa mặt lên: "Xem những bông hoa này khi nào nở.
”
Thích Trác Ngọc hừ một tiếng: "Cái này có gì mà khó." Nói xong thì đơn giản thô bạo dùng linh lực trực tiếp trợ giúp nhổ mầm, trong vòng một hơi thở toàn bộ viện tử đều nở đầy đủ các loại hoa.
Phượng Tuyên cũng phục tên thẳng nam này luôn.
Thích Trác Ngọc nhíu mày, thấy y không vui bèn hỏi: "Ngươi không thích sao? ”
Hắn làm bộ muốn nhổ: " Thế nhổ hết lên đi."
Phượng Tuyên sợ tới mức vội vàng ngăn cản hắn: "Sư huynh, không phải ta không thích.
Ta chỉ cảm thấy nhanh quá, thế thì sang mùa hè rồi chúng ta trồng cái gì?"
Thời điểm mùa hè những bông hoa kia hấp thu linh lực Thích Trác Ngọc, quả nhiên vô cùng ngoan cường sống sót, thậm chí là sắp thành tinh tới nơi.
Phượng Tuyên trầm tư suy nghĩ, lại xuống thị trấn dưới chân núi mua cây ăn quả về trồng.
Trúc gian tiểu trúc lớn như vậy, y đem những cây ăn quả kia trồng ở bên ngoài sân.
Mùa thu, cây ăn quả bắt đầu kết trái, Phượng Tuyên bắt đầu hái những trái cây đó.
Y chỉ hái được những cây thấp, hái một giỏ trúc đầy, dựa theo sở thích của mình mà cắn một miếng.
Có vỏ hơi khó ăn, y bèn lặng lẽ lưu lại, bỏ vào đĩa cho Thích Trác Ngọc.
Sau khi đặt xong, Phượng Tuyên lại hơi hối hận bèn đem trái ngọt trong đĩa của mình chia một nửa cho Thích Trác Ngọc.
Phượng Tuyên cứ như vậy ở chỗ này ở ba mùa xuân, hạ, thu, giống như tất cả phàm nhân khác.
Dần dần, mùa đông mới đang đến gần, Phượng Tuyên càng ngày càng thích tắm nắng trên giường sập.
Không biết là Thích Trác Ngọc bị y lây nhiễm bệnh lười hay là như thế nào, cũng không thích đi ra ngoài gây chuyện nữa.
Mỗi khi Phượng Tuyên nằm trên giường, hắn đều giống như một con mèo lớn chen tới, chiếm lấy chiếc giường đáng thương vốn đã nhỏ của y.
Sau đó, Phượng Tuyên dứt khoát ngủ trong lòng hắn.
Hôm qua y mới phơi lê khô, ăn giòn.
Ngoại trừ khó ăn, cơ bản không có khuyết điểm gì khác.
Thích Trác Ngọc ôm y, thấy vẻ mặt buồn ngủ của Phượng Tuyên, bất thình lình nói: "Sao gần đây ngươi lại ham ngủ như vậy?"
Phượng Tuyên mơ màng ngủ trả lời: "Chim chúng ta đến mùa đông thì sẽ muốn ngủ đông."
Thích Trác Ngọc cười nói: "Chưa từng nghe nói chim nào đến mùa đông sẽ ngủ đông.
”
Phượng Tuyên lẩm bẩm, không phục nố: "Thích Trác Ngọc nuôi chim sẽ ngủ đông! ”
Thích Trác Ngọc cố ý dọa y: "Ham ăn thích ngủ, không phải ngươi mang thai rồi chứ?"
Lần này, thiếu chút nữa dọa Phượng Tuyên tỉnh lại, y vội vàng ôm bụng: "Làm sao có thể.
"Y kinh hồn chưa định: "Mang thai sớm đã mang thai rồi, ngươi ngày đêm làm phiền ta, nói không chừng hôm nay con đã chạy đầy đất rồi."
Thích Trác Ngọc không biết bị y chọc trúng điểm cười gì, ôm y cười điên cuồng không ngừng.
Hắn vùi đầu vào cổ Phượng Tuyên, hai tay ôm eo y, là một tư thế cực kỳ thân mật.
Trong lòng Phượng Tuyên còn sợ hãi, chậm rãi nói: "Hơn nữa nếu ta thật sự...!Vậy ta nhất định sẽ bị cha đế quân dùng sấm đánh chết.
Đánh ta xong đánh tới ngươi."
Thích Trác Ngọc nói: "Sợ cái gì, đâu phải chưa từng bị cha ngươi đánh.
Bích Lạc Xuyên sấm sét to như vậy cũng không bổ chết được sư huynh."
Không biết vì sao mà Phượng Tuyên rất chán ghét hắn nói những lời như là chết với không chết.
Hắn ép y nhanh chóng biến thành giống như cha, tự mình làm thần còn đi mê tín thần.jpg
Thích Trác Ngọc nhìn y, mở miệng nói: "Ở trong trúc gian tiểu trúc lâu như vậy, ngươi không muốn trở về Bạch Ngọc Kinh xem một chút sao.
”
Động tác của Phượng Tuyên từ từ dừng lại, biểu tình của y cũng chậm rãi ngưng đọng lại.
Sau đó y quay đầu lại, như là nhận thấy mình đã làm điều gì đó sai trái nói, "Ta không muốn."
Thích Trác Ngọc bình tĩnh hỏi y: "Vì sao? Tiểu Thất không nhớ cha sao? ”
Phượng Tuyên cố chấp lặp đi lặp lại, giọng điệu bối rối: "Ta không cần.
Ta không cần trở về Bạch Ngọc Kinh, sư huynh ta không cần, ta không cần.
”
Nói xong y cũng để ý thấy mình đang run rẩy, hai tay đang run rẩy, mí mắt cũng đang run rẩy, cả người đều đang run rẩy.
Mùa đông đang đến.
Cây ngô đồng che khuất bầu trời, gió thổi qua không một chiếc lá rơi.
Hoa mùa xuân lặng lẽ nở, cây ăn quả mùa hè cũng không héo, thời gian ở trúc gian tiểu trúc cũng dừng lại, nhưng thời gian thực không cách nào dừng lại được.
Thích Trác Ngọc nắm lấy cổ tay y hôn một cái: "Trở về Bạch Ngọc Kinh, đi tìm cha ngươi, ngươi ngã bệnh rồi."
Phượng Tuyên lắc đầu, nước mắt đột nhiên rơi xuống: "Ta không có bệnh, sư huynh.
Ta không cần trở về, sau khi ta về Bạch Ngọc Kinh, ta sẽ không tìm được huynh nữa, ngươi không thể đuổi ta đi, ta sẽ ở đây, ta sẽ không đi đâu hết."
Phượng Tuyên cực kỳ sợ hãi, ôm chặt lấy hắn: "Chúng ta đã thành hôn, ta sẽ ở trúc gian tiểu trúc, nơi này là nhà của ta, ta không đi đâu hết.
Ngươi không thể đuổi ta đi, Thích Trác Ngọc ngươi đã nói chúng ta có mối tiên duyên được trời định sẵn, sau khi hợp tịch đời đời kiếp kiếp sẽ ở bên nhau.
Ngươi nói ngươi sẽ không rời khỏi ta, tính tình ta vừa kém vừa tùy hứng lại yếu đuối, ngươi đã cưới ta, ngươi không thể đuổi ta đi, ngươi phải nhường ta cả đời..."
Tốc độ nói càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng âm thanh đã bắt đầu vỡ vụn.
Y biết y nói nhiều cũng vô ích, y biết y lại nói sai.
Thích Trác Ngọc cứ thế im lặng nhìn y, người ở trước mặt mà như xa tận chân trời.
Sau một giây biến mất trước mắt y.
Lại là một hồi ảo mộng.
Lại là giả! Tại sao lại là giả?!
Rõ ràng y đã tìm được Thích Trác Ngọc, vì sao lại chỉ là ảo cảnh thôi cơ chứ?!
Phượng Tuyên cơ hồ sụp đổ.
Y giãy dụa tỉnh lại, phun ra máu tươi còn đáng sợ hơn lần trước.
Thần trí của y đã có chút không rõ ràng.
Lúc nửa tỉnh nửa mê, tựa hồ nghe được tiếng yểm thú sốt ruột cùng với giọng nói tan nát cõi lòng của Phượng Lịch, không biết từ khi nào mà ông ở Bạch Ngọc Kinh tìm được trúc gian tiểu trúc, nâng y dậy, ôm vào trong lòng, "Linh nhi, con tội gì phải làm khổ mình như vậy."
Phượng Tuyên thở hổn hển trong vòng tay ông, nước mắt vẫn lăn xuống từ khoé mắt, không kìm được.
Y nắm chặt áo Phượng Lịch, giọng nói vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, lại rất vội vàng: "Cha, cha có thấy Thích Trác Ngọc không?"
Phượng Lịch chỉ cúi đầu rơi lệ, lau đi nước mắt trong suốt trên mặt y.
Phượng Tuyên đột nhiên phớt lờ sự ngăn cản của Phượng Lịch, ngồi dậy từ trên giường.
Y điên cuồng tìm kiếm khắp nơi trong sân, mùa xuân trồng hoa, cây ăn quả trồng vào mùa hè, mùa thu phơi lê khô, những dấu vết cuộc sống của y và Thích Trác Ngọc.
Không có, bên trong trúc gian tiểu trúc không có gì, trống rỗng, chỉ có một gốc cây ngô đồng, gió thổi qua nó, lá rụng xào xạc.
Thời gian trở nên bình thường, nhưng y không bình thường.
"Sao lại không có chứ." Phượng Tuyên trăm mối không hiểu được, y tìm từng chút một, đâu đâu cũng tìm: " Sao lại không có chứ."
Y nghĩ, ta ở chỗ này với sư huynh lâu như vậy.
Phượng Lịch bị y làm cho hoảng sợ, vội vàng kéo Phượng Tuyên lại ôm lấy.
Ông xoa đầu Phượng Tuyên, giống như trấn an: "Linh Nhi sao thế? Đang tìm cái gì, nói cho cha biết được không? ”
Phượng Tuyên nhìn chằm chằm ông, tựa như bắt được khối gỗ trôi dạt cuối cùng.
Y vội vàng kể lại cho Phượng Lịch nghe cảnh tượng một năm nay y ở đây.
Y kể cho Phượng Lịch, y tìm được Thích Trác Ngọc trong thảm hoạ ở biển Hỗn Độn, sư huynh rấy may mắn, thế