Phượng Tuyên nghe xong, thật lâu cũng không nói gì.
Y sợ phá vỡ cảnh tượng yên tĩnh này, lại sợ đây là một ảo cảnh mới y lâm vào.
Nhưng yểm thú thân mật cọ cọ bên chân y, thần mộc ngô đồng của Tê Phượng cung mọc ra chồi non mới.
Lần này mùa xuân thực sự đến rồi.
Tư Mệnh nói, "Điện hạ mời theo ta.
”
Phượng Tuyên cầm đèn đuổi theo, giống như đang nằm mơ, nhẹ giọng nói: "Ngươi nói Thích Trác Ngọc còn có một tia sinh cơ ở trong thần hồn đăng? Nhưng cha nói Thích Trác Ngọc nhất định chỉ có đường chết."
Tư Mệnh mở miệng như một kẻ đánh đố: “Trên đời chưa bao giờ có kết cục được định trước, chỉ có nhân quả không ngừng phát triển và thay đổi.
”
Phượng Tuyên: ".
”
Thành thật mà nói thì nghe không hiểu, nhưng chỉ cần nghe Thích Trác Ngọc không phải chết là được.
Tư Mệnh nói: "Nếu Thích Trác Ngọc cũng từng phản nghịch giống như trước, thất tình tận diệt, cố ý muốn lật đổ Tam Giới, san bằng Bạch Ngọc Kinh, vậy kết cục của hắn nhất định là thiên đạo không thể dung nạp, một kiếp biển Hỗn Độn này chính là tử kiếp của hắn."
Tư Mệnh lại nói: "Nhưng điện hạ đã thay đổi hắn.
Chỉ có Thích Trác Ngọc nguyện ý đốt hơn phân nửa nguyên thần cho người, giờ phút này trong thần hồn đăng mới có một tia sinh cơ của hắn.
”
Đây không phải là loại tiểu thuyết tục tĩu dựa vào tình yêu mà khởi tử hồi sinh sao? Đổi lại trước kia, loại chuyện này rơi vào trên đầu Phượng Tuyên, y nhất định phải chửi bới một trăm lần đây là cái thiết lập thối nát gì.
Nhưng khi nó thực sự xuất hiện, phản ứng đầu tiên trong lòng Phượng Tuyên thế mà lại là may quá.
Thế cho nên không dám nghĩ sâu, hốc mắt đã đỏ lên một vòng.
Hai người bất tri bất giác đi vào Tinh Thần Điện.
Bước lên kết giới, bầu trời đầy sao mênh mông mở ra ở trước mắt Phượng Tuyên.
Lại một lần nữa trở về chốn cũ, y nhớ rõ lần trước đến Tinh Thần điện cũng là vì chuyện số mệnh của Thích Trác Ngọc.
Chỉ là hiện tại tâm tình Phượng Tuyên đã hoàn toàn khác so với tâm trạng vô tư lúc đó.
Trái tim y bắt đầu đập thình thịch.
Phượng Tuyên cơ hồ là có chút gấp gáp mở miệng: "Vậy ta nên làm cái gì bây giờ? Dùng thần hồn đăng ôn dưỡng nguyên thần của Thích Trác Ngọc sao?"
Tư Mệnh nói, "Điện hạ.
Nguyên thần Thích Trác Ngọc không tầm thường, dùng thần hồn đăng ôn dưỡng thì không thực tế."
Phượng Tuyên dần dần bình tĩnh lại, " Tử Đồng, ngươi có cách gì không?"
Tư Mệnh gật đầu đưa tay: "Điện hạ, tiểu thần mượn thần hồn đăng dùng một lát."
Phượng Tuyên nắm cây đèn siết chặt.
Giờ khắc này y hầu như đồng tình với Thích Trác Ngọc lúc đó.
Sau khi y trở về Bạch Ngọc Kinh y từng gặp lại Thích Trác Ngọc trong trúc gian tiểu trúc.
Khi đó y còn chưa hoàn toàn khôi phục trí nhớ, chỉ lừa gạt Thích Trác Ngọc là có thể dùng di vật của người cũ để tái tạo Nguyên Thần.
Lúc ấy trên người Thích Trác Ngọc cũng chỉ còn lại tiểu hà bao y lưu lại, khi đó hắn đưa tiểu hà bao cho y, tâm trạng cũng như vậy sao?
Tư Mệnh nhắc nhở: "Điện hạ? ”
Phượng Tuyên bóp chặt cây đèn lưu luyến đưa thần hồn đăng cho Tư Mệnh.
Thần Hồn Đăng từ từ mở ra trong Tinh Thần Điện, hô ứng với các ngôi sao giữa không trung.
Phượng Tuyên nhìn qua mới biết được một đường sinh cơ trong miệng Tư Mệnh, rốt cuộc có bao nhiêu đường.
Thích Trác Ngọc năm đó vì ôn dưỡng thần hồn của y, cơ hồ là sắp thiêu sạch hết nguyên thần của mình, một luồng nguyên thần này cơ hồ là nát đã không thể nát thêm, yếu ớt như vô hình.
Cũng khó trách Thần Hồn Đăng ở bên cạnh mình lâu như vậy mà mình cũng không cảm giác được sự tồn tại của Thích Trác Ngọc.
Tư Mệnh giải thích: "Điện hạ.
Mời xem ngàn vạn ngôi sao trong Tinh Thần Điện.
Phàm nhân sau khi kết thúc sinh mệnh như sương sớm sẽ hóa thành một ngôi sao trong Tinh Thần Điện."
Tư Mệnh thắp sáng một trong những ngôi sao: "Đây chính là ngôi sao thuộc về Thích Trác Ngọc."
Phượng Tuyên nhìn qua.
Tất cả các ngôi sao của Tinh Thần Điện đều rất lớn từa tựa nhau, nhưng không hiểu sao Phượng Tuyên lại cảm thấy, ngôi sao trước mắt này cực kỳ không giống với của người thường.
Ít nhất trong mắt y, nó lấp lánh hơn ngàn vạn ngôi sao khác.
Tư Mệnh lấy ra một luồng nguyên thần trong thần hồn đăng, dịu dàng nói: "Điện hạ đã biết, nguyên thần của Thích Trác Ngọc là thần linh sinh ra cùng phụ thần trong sông Thái Sơ.
Nếu muốn ôn dưỡng nguyên thần của hắn thì chỉ có thể bỏ hắn vào phàm trần luân hồi chuyển thế, thẳng đến khi nguyên thần của hắn trong chuyển thế từ từ tự bồi bổ cho mình."
Phượng Tuyên dừng một chút: "...!Còn có thể như vậy sao?"
Y nhớ Thích Trác Ngọc luôn rất kiêu ngạo trước mặt y, nói cơ thể của mình đặc thù, có thể chữa khỏi.
Thì ra không phải hắn khoác loác, Ngay cả Nguyên Thần cũng có thể tự chữa trị sao.
Phượng Tuyên vội vàng nói: "Vậy phụ thần thì sao?"
Tư Mệnh rũ mắt: "Điện hạ, trên đời này không phải ai cũng có cơ hội như vậy."
Vẻ mặt Phượng Tuyên ảm đạm.
Tư Mệnh trấn an nói: "Điện hạ xin yên tâm.
Cơ duyên của mỗi người khác nhau, miễn là kiên nhẫn chờ đợi, sau một thời gian dài, tất cả mọi người sẽ gặp lại nhau."
Trong Thần Hồn Đăng, một luồng nguyên thần yếu ớt của Thích Trác Ngọc quả nhiên chậm rãi bay lên, ngay sau đó giống như bị cái gì đó chỉ dẫn, chậm rãi biến mất trong ngôi sao thuộc về hắn.
Phượng Tuyên mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm, thẳng đến khi nguyên thần Thích Trác Ngọc hoàn toàn dung nhập vào trong ngôi sao đó.
Hốc mắt y phiếm hồng: "Thích Trác Ngọc sẽ chuyển thế thành gì? ”
Tư Mệnh lắc đầu: "Sổ mệnh của Thích Trác Ngọc đã bắt đầu viết lại.
Có lẽ là thư sinh, có thể là ăn mày, có thể là một con chim trên núi.
Điều điện hạ cần làm chính là lẳng lặng chờ đợi."
Tư Mệnh không nói cho y biết thời gian chờ đợi bao lâu.
Có lẽ đó là một năm, có thể là mười năm, hoặc một trăm năm.
Nhưng không sao đâu.
Thích Trác Ngọc cũng từng chờ y rất nhiều năm.
Chỉ cần hắn làm được thì y cũng có thể làm điều đó cho hắn.
-
Từ ngày đó trở đi, Phượng Tuyên bắt đầu thường xuyên chạy tới Tinh Thần Điện.
Có đôi khi ngồi một chỗ cả nửa ngày, cũng có đôi khi ngồi ở bên trong mấy ngày mấy đêm cũng không ra.
Lúc y tới Tinh Thần Điện sẽ đi ngang qua cây Thần Mộc.
Bốn mùa ở đây thay đổi, điều duy nhất không thay đổi là mặt trời và mặt trăng.
Phượng Tuyên sẽ hái một ít trái cây đến ăn, sau khi ăn xong liền nghiên cứu ngôi sao của Thích Trác Ngọc trong chốc lát, dùng ngón tay chọc một cái tảng đá nhỏ rách nát này, lẩm bẩm một câu: "Đại ma đầu, rốt cuộc hiện tại ngươi đã chuyển thế chưa?"
Có lẽ là do ban ngày chọc sao, buổi tối lúc trở về, Phượng Tuyên nằm ở dưới cây thần mộc của Tê Phượng cung bèn nằm mơ.
Mơ thấy Thích Trác Ngọc chuyển thế thành một hoàng đế bá đạo lãnh huyết vô tình, không chỉ lãnh khốc vô tình còn thiếu cánh tay gãy chân, sau khi cưới nữ nhân mình không yêu, đem hoàng hậu treo trên tường thành ba ngày ba đêm.
Chuyên sủng tiểu thiếp còn chưa tính, quá đáng hơn nữa là mặt tiểu thiếp xinh đẹp này dĩ nhiên vẫn là mặt của mình, sau khi trải qua một đời dài đào tâm đào gan, ngược tâm ngược thân, Thích Trác Ngọc rốt cục hiểu được thì ra người mình yêu vẫn là hoàng hậu, ngay sau đó một kiếm đâm chết y.
Sau đó Phượng Tuyên bị giấc mộng này đánh thức, ngày hôm sau tới Tinh Thần Điện, y đập một phát thật mạnh vào ngôi sao của Thích Trác Ngọc.
Nhịn nửa ngày cũng không nhịn được mở miệng: "Ta cảm thấy ngươi vẫn không nên chuyển thế thành hoàng đế gì nữa.
Ngươi mà có thê tử của mình ở thế gian, ta sẽ rất tức giận."
Phượng Tuyên dừng lại một chút, nhớ tới trong mộng mình bị đào lòng đào gan, rùng mình một cái: "Hơn nữa ngươi cũng không nên tùy tiện đào tâm can của người khác.
Sẽ bị trừ công đức, ngươi biết không?"
Có đôi khi, Nguyệt Nga cũng sẽ ngồi cùng y một lát, lúc bước vào Tinh Thần Điện, Nguyệt Nga sợ ngây người: "Nhiều ngôi sao như vậy, ngươi biết cái nào là sư huynh của ngươi sao? ”
Phượng Tuyên rất nhanh có thể tìm ra Thích Trác Ngọc, hợp tình hợp lý: "Chẳng phải dễ lắm ư? Ngôi sao của Thích Trác Ngọc không giống của người khác."
Nguyệt Nga:...!Mẹ nó trông không khác mấy ngôi sao khác chỗ nào?
Quấy rầy cái tên yêu đương lú mề nhà ngươi rồi, Cáo từ!
Thỉnh thoảng Phượng Tuyên cũng sẽ tới biển Hỗn Độn Ma Vực xem một chút.
Từ lần trước không hiểu ra sao làm anh hùng một lần ở cung Ứng Hứa, toàn bộ Ma Vực đều coi y là ma hậu mà đối đãi.
Y ra vào cung Ứng Hứa, người của Ma tộc cơ bản không ai dám ngăn cản.
Chẳng qua Phượng Tuyên cũng không quản những chính vụ kia.
Chính vụ của Ma Vực vẫn là do Lý Triêu Phong quản lý, mỗi lần y đến Ma Vực, Lý Triêu Phong sẽ rất nhiệt tình mời y đi dạo khắp nơi, như vậy chứng minh mình tuy rằng là một con chó, nhưng quản lý vẫn rất tốt.
Tới nhiều lần, Phượng Tuyên có một loại ảo giác chuyên môn chạy tới Ma vực để giúp Thích Trác Ngọc dắt chó đi dạo.
Đương nhiên, nơi y tới nhiều nhất ngoại trừ Tinh Thần Điện, chính là trúc gian tiểu trúc.
Phượng Tuyên xuống trấn dưới chân núi mua một đống hạt giống, trồng ở trong sân trúc gian tiểu trúc tựa như trong ảo cảnh kia vậy.
Vào mùa hè y đã trồng rất nhiều cây ăn quả, vào mùa thu tất cả đều ra hoa kết quả.
Trong nháy mắt, lại là một năm mùa đông.
Ngày hôm nay, Phượng Tuyên giống như thường ngày tới Tinh Thần Điện nghiên cứu ngôi sao Thích Trác Ngọc.
Vừa đến cửa Tư Mệnh điện, xa xa đã thấy Tư Mệnh đứng ở nơi đó.
Bước chân Phượng Tuyên chậm lại một chút, trong lòng y không hiểu sao lại có một loại dự cảm kỳ quái.
Loại dự cảm này y càng tới gần Tư Mệnh điện càng mãnh liệt, cho đến khi y đi tới trước mặt Tư Mệnh.
Tư Mệnh lặng lẽ cong môi, thở dài như trút được gánh nặng, chúc mừng: "Điện hạ, sổ mệnh của Thích Trác Ngọc đã hoàn toàn viết xong rồi.”
-
Việc viết xong sổ mệnh đại biểu cho cuộc đời một người đã hình thành.
Nói cách khác chính là Thích Trác Ngọc đã tìm được cơ hội đầu thai chuyển thế.
Phượng Tuyên lấy được sổ mệnh của Thích Trác Ngọc, tay run rẩy.
Kết quả khi nhìn thấy dòng đầu tiên trong sổ mệnh của hắn, hai mắt tối sầm lại, cảm giác thật ra là mình tức giận đến phát run.
Sư huynh thối nát.
Vậy mà thật sự đầu thai chuyển thế đi làm hoàng đế?!
Đúng là quá đáng lắm mà.
Trong đầu Phượng Tuyên lập tức hiện ra giấc mộng Thích Trác Ngọc biến thành hoàng đế ngu ngốc.
Thậm chí còn nhớ tới dáng vẻ hắn thiếu cánh tay gãy chân như đúc, cuối cùng còn một kiếm đâm chết y.
Tư Mệnh thấy biểu cảm của y không đúng, vội vàng hỏi: "Điện hạ.
Có chuyện gì vậy?"
Phượng Tuyên lắc đầu: "Không có gì, ta có thể gặp hắn trước thời hạn không? ”
Tư Mệnh do dự một lát, " Nếu tiểu thần nói không được, điện hạ sẽ nghe tiểu thần khuyên sao?"
Phượng Tuyên vô tội chớp chớp mắt.
Tư Mệnh: "..."
Hắn làm sao dám hy vọng xa vời một tên phản nghịch trên thiên đình sẽ thành thành thật thật nghe lời.
Thượng thần hạ phàm, phải nhảy xuống Bích Lạc Xuyên.
Thu đi dung mạo, thu đi pháp lực, xóa đi trí nhớ, biến thành một phàm nhân.
Nhưng lần này tình huống của Phượng Tuyên đặc thù, Tư Mệnh một bên kêu tạo nghiệt ở trong lòng, một bên dẫn Phượng Tuyên đi tới nhân gian.
Thế sự xoay vần, nhân gian đã qua tiếp một trăm năm, triều đại thay đổi, người và vật không còn.
Tư Mệnh ẩn đi thân hình của mình và Phượng Tuyên, đáp xuống một bức tường cung tường đỏ ngói xanh.
Đây là một quốc gia tên là Đại Tân Triều, dựa vào đế quốc nhân tộc, nằm ở phía nam của đế quốc.
Đế quốc nhân tộc vẫn là giang sơn Lý gia, có Lý Triêu Phong ở đó, chiến tranh liên miên nhiều năm đã không còn xảy ra.
Cho nên những tiểu quốc xung quanh này có thể tiếp tục sinh tồn, dân chúng cũng mưa thuận gió hòa.
Phượng Tuyên