Khi bữa tối sắp kết thúc, một người phục vụ bước tới chỗ Kiều Ninh, bất ngờ anh ta trượt chân ngã: ly rượu, đồ uống,...!bay về phía cô.
Kiều Ninh sợ hãi nhắm mắt lại.
Sau một lúc, cô không thấy cảm giác đau đớn khi bị ly thủy tinh rơi vào người như cô tưởng tượng.
Kiều Ninh mở mắt ra, chỉ thấy Trần Hạo Hiên đang chắn trước mặt cô.
Anh đen mặt lại, cả người tràn ngập "sát khí", như muốn chém nát người phục vụ vừa trượt chân.
Người phục vụ dường như cũng cảm nhận được sát khí của Trần Hạo Hiên, cả người rùng mình sợ hãi.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý."
Người phục vụ cứ cuống quýt cúi đầu xin lỗi.
Anh ta chỉ nhận lấy tiền của người khác để hại Kiều Ninh nhưng ai biết rằng Trần Hạo Hiên sẽ đến chắn trước mặt cô.
Nếu anh ta biết rằng mọi chuyện sẽ như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ không nhận tiền của người kia để làm việc này.
"Mười triệu tệ."
Trần Hạo Hiên lạnh lùng phun ra một con số.
Mặc dù bộ vest anh mặc không phải hàng cao cấp, cũng không có giá tiền triệu, nhưng dù sao cũng là hàng đặt may riêng nên giá sẽ không hề rẻ.
Nghe đến đây, người phục vụ hoảng sợ đến mức chân mềm nhũn, trực tiếp ngã quỵ xuống sàn.
Nghe đến đây, người phục vụ hoảng sợ đến mức chân yếu đi, trực tiếp ngã quỵ xuống.
Mười triệu tệ đối với một người phục vụ như anh ta có thể nói rằng cả đời cũng không kiếm nổi.
"Tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy..."
Người phục vụ ngồi sụp xuống đất tiếp tục van xin Trần Hạo Hiên
“Tiền không phải tự nhiên mà có."
Mặc dù mười triệu tệ chỉ là một giọt nước đối với Trần Hạo Hiên, nhưng anh đã chi rất nhiều tiền cho những bộ quần áo đặt may, điều này không thể giải quyết bằng cách nói "Tôi xin lỗi".
Tiền của anh cũng là do anh tự kiếm chứ không phải tự nhiên mà có.
“Không có tiền thì cả đời làm việc để trả nợ."
Vừa dứt lời Trần Hạo Hiên, Bạch Nghiễn xuất hiện cùng với một vài người đàn ông vạm vỡ, trực tiếp kéo người phục vụ đi.
Kiều Ninh không còn cách nào khác ngoài thở dài.
Thật sự không thể tin được mà! Quá tuyệt vời.
"Em ổn chứ?"
Trần Hạo Hiên quay lại và nhìn Kiều Ninh một cách nghiêm túc.
Tuy rằng rất nghiêm túc, nhưng là nghiêm túc có chút bận tâm.
"Tôi ổn."
Tôi đã được anh chắn, tôi còn có thể bị làm sao ư?
"Vừa rồi đồ uống và ly rơi vào người, anh không sao chứ?!
Kiều Ninh lo lắng nhìn anh hỏi.
Nghe vậy, anh lắc đầu thờ ơ.
"Vậy thì đi thay đồ đi!"
Quần áo của Trần Hạo Hiên đã bị làm ướt và bẩn bởi những thứ đồ uống đó.
Nếu hôm nay Trần Hạo Hiên cứ mặc như vậy, thì 100% khả năng anh sẽ bị cảm lạnh vào ngày mai.
Kiều Mẫn và Đan Tiếu đã quan sát từ xa, mọi thứ đều trong tầm mắt.
"Cô thực sự tìm một người vô dụng."
Kiều Mẫn nhổ nước bọt nói.
Mọi việc diễn ra không suôn sẻ, nó còn gây ra một cuộc náo loạn.
“Hãy đi nếu cô có khả năng."
Đan Tiếu nói lại.
"Tôi đi là được