Một đội này tổng cộng có mười tám người, nhưng mơ hồ chia làm ba tiểu phân đội, những người này hẳn là không thuộc về một tiểu đội dị năng giả, chỉ là tạm thời cùng nhau làm nhiệm vụ.
Mười tám người đi cũng không nhanh, Mạnh Giang Thiên đi theo những người này một ngày, buổi tối mới đi tới ngoại ô của một thành phố.
Phía trước là một thành phố, nhưng mặt trời đã lặn, đội này dựng lều ở vùng ngoại ô, chuẩn bị qua đêm.
Mạnh Giang Thiên nhớ kỹ vị trí, dùng tốc độ lớn nhất chạy về khu an toàn.
Không đi qua cửa chính khu an toàn, vụиɠ ŧяộʍ từ trên không trung tiến vào khu an toàn, về đến nhà, Thôi Tây Sinh nhìn thấy Mạnh Giang Thiên, vui vẻ ôm Mạnh Giang Thiên ngủ một đêm.
Ngày hôm sau Mạnh Giang Thiên sớm chạy tới doanh địa tối hôm qua đoàn người đóng quân, lại không nghĩ tới, doanh trại một mảnh hỗn độn, một đám người vây quanh một chỗ, ầm ầm ĩ ĩ.
"Các cậu đi đi, tôi sẽ không bỏ lại nó." Trong đám người, một người đàn ông trung niên ôm một cô bé, mặc kệ người khác khuyên thế nào, hắn cũng không chịu buông tay.
"Lão Cao, Tiểu Nhã đã bị zombie cắn, hiện tại cho dù cắt chân cô bé cũng vô dụng. Qua vài giờ nữa nó sẽ biến thành zombie, đến lúc đó, nó cũng không nhận ra ông là ba nó." Có người lo lắng khuyên nhủ.
"Ba ơi, con sợ. Con không muốn chết." Cô gái nhìn qua cũng không lớn tuổi, hẳn chỉ mười lăm mười sáu tuổi.
Trong mắt hoảng sợ, nước mắt đầy mặt, tay gắt gao túm lấy ống tay áo của người đàn ông trung niên.
Trên đùi có một vết thương máu tươi đầm đìa chảy ra máu đen dần dần bốc mùi, sắc mặt cô gái cũng dần dần xám xịt.
Mạnh Giang Thiên nhìn ánh mắt cô gái sáng ngời, không nghĩ việc làm ăn nhanh như vậy đã tới cửa.
"Tiểu Nhã, con yên tâm, ba sẽ không bỏ lại con. Đội trưởng, cậu mang theo người nhanh chóng đi đi, cả nhà tôi đều chết ở tận thế, vướng bận duy nhất cũng chỉ còn lại Tiểu Nhã. Nếu nó không còn nữa, tôi cũng không muốn sống. Cậu yên tâm, đợi lát nữa nếu Tiểu Nhã biến thành zombie, tôi sẽ tự tay gϊếŧ nó, tôi cũng sẽ đi theo luôn, các cậu đi nhanh đi." Người đàn ông trung niên cười thê lương, trong mắt không còn ánh sáng sống sót.
"Lão Cao! Một nhà các ông hai người thức tỉnh dị năng còn sống sót, đây là ông trời cho ông còn sống. Tiểu Nhã đây là nhớ mẹ nó, nó sẽ đi đoàn tụ với chị dâu. Nhưng ông phải sống, mang theo hy vọng của cả nhà ông còn sống." Người đàn ông vắt óc khuyên nhủ.
"Không cần, sống sót tôi càng thống khổ." Lão Cao rốt cuộc nhịn không được, ôm Tiểu Nhã tuyệt vọng khóc rống.
"Lão Cao..."
"Các cậu tựa hồ cần giúp đỡ." Mạnh Giang Thiên lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau mọi người, lên tiếng nói.
Tất cả mọi người hoảng sợ, đồng loạt quay đầu lại, liền nhìn thấy một lão đầu râu dài không biết từ lúc nào đứng ở phía sau mọi người.
Những người đi ra ngoài để làm nhiệm vụ sẽ mang theo điện thoại di động của họ. Mạnh Giang Thiên sợ có người sẽ lén quay video. Bản thân anh cũng dán râu giả, che hơn phân nửa khuôn mặt, mặc một thân áo choàng đen có thể che khuất thân hình.
Tiểu Bạch chỉ là dùng dị năng, làm cho Mạnh Giang Thiên một thân tạo hình thoạt nhìn không đột ngột, càng có thể làm cho người ta cảm thấy đây là một lão đầu, mà không phải là một người trẻ tuổi giả trang.
Đối mặt với người xa lạ đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người cảnh giác, một đám người phóng thích ra khí thế của mình, khí tức hỗn loạn ngay ngắn đồng loạt hướng Mạnh Giang Thiên.
Những người này cao nhất cũng cấp ba, cho dù số lượng nhiều hơn nữa, đối với Mạnh Giang Thiên tạo không ra bất kỳ phiền phức nào.
Mạnh Giang Thiên lạnh nhạt lấy ra một lọ thuốc tinh lọc nhỏ từ trong ống tay áo rộng thùng thình, cười nói: "Mọi người đừng khẩn trương, tôi chính là tới bán thuốc. Đây là thuốc tinh lọc có thể giải độc virus zombie, tiểu cô nương vừa bị cắn, hiện tại uống vừa vặn. Vị tiên sinh này, ông có muốn cho con gái thử không?"
Ngón tay Mạnh Giang Thiên nhẹ nhàng búng lên, bình thủy tinh nhỏ chậm rãi bay về phía lão Cao, lạch cạch một tiếng, bình thủy tinh nhỏ rơi vào trong bụng tiểu cô nương trong ngực lão Cao.
Tiểu cô nương nghe được lời Mạnh Giang Thiên nói, đôi mắt to rưng rưng nước mắt trong nháy mắt một lần nữa