"Thuốc này còn không biết có dùng được hay không, trước chờ một chút. Chờ hai giờ sau, nếu Tiểu Nhã còn chưa biến thành zombie, tôi lại đem tinh hạch cho cậu. Cậu thấy được không?" Đội trưởng không phải rất tín nhiệm Mạnh Giang Thiên, nhìn anh hỏi.
"Được." Mạnh Giang Thiên suy nghĩ một chút, gật đầu. Bọn họ muốn nợ nần, cũng phải xem anh có đồng ý hay không.
"Đa tạ tiên sinh. Lão tiên sinh họ gì?" Đội trưởng rất khách khí, lôi kéo Mạnh Giang Thiên nhiệt tình hàn huyên.
Đội trưởng cũng không nghĩ đến việc nợ nần, nếu thuốc này thật hữu dụng, vậy tương đương với nhiều hơn một cái mạng.
Thừa dịp hiện tại còn chưa có người biết loại thuốc này, hắn phải cùng lão đầu này kéo tốt quan hệ, về sau loại thuốc này nhất định sẽ cung không đủ cầu, trở thành người quen, lão đầu cũng có thể chiếu cố hắn nhiều hơn một chút.
"Tôi họ Vương, Vương Trường An. Nên gọi cậu như nào?" Mạnh Giang Thiên tùy ý nói một cái tên.
"Tôi họ Trịnh, Trịnh Thành Công. Vương tiên sinh, trước tận thế ngài là bác sĩ sao, thuốc này thật có thể thanh lọc virus zombie sao?"
"Trước tận thế tôi không phải là bác sĩ, bất quá người nghiên cứu chế tạo loại thuốc thanh lọc này là một bác sĩ. Hơn nữa thuốc thanh lọc này cũng không phải tất cả đều dùng y thuật nghiên cứu chế tạo ra. Về phần cụ thể làm sao làm, tôi không thể nói cho cậu biết.
"Nhưng tôi có thể khẳng định, nó có thể thanh lọc virus zombie. Một lọ nhỏ này có thể thanh lọc virus zombie cấp một. Nếu bị zombie cấp cao cắn, thì phải dùng thêm mấy lọ. Zombie cắn tiểu cô nương này hẳn không phải zombie cấp một?"
"Đúng là zombie cấp hai cắn."
"Tôi thấy doanh địa của các cậu loạn như vậy, bị zombie tập kích sao? Lúc Mạnh Giang Thiên rời đi còn tốt, một đêm đi qua liền có người bị cắn, không khỏi tò mò hỏi.
"Đúng vậy. Chúng tôi nghỉ ngơi ở đây đêm qua, tất cả đều đã sắp xếp người gác đêm, nhưng người đàn ông ngủ thiếp đi, xong chúng tôi đã bị đánh lén. Tiểu Nhã là người đầu tiên bị zombie cắn, chúng tôi nghe được tiếng kêu thảm thiết của nó mới biết đã bị zombie vây quanh."
Ánh mắt không tốt của đội trưởng nhìn về phía một người đàn ông, người đàn ông chột dạ trốn sau đám người, hẳn là người gác đêm mà ngủ kia.
Đội trưởng trợn trắng mắt, tiếp tục nói: "Bất quá cũng may zombie không nhiều lắm, chúng tôi tỉnh dậy cũng tiêu diệt hết. Vừa vặn thu hoạch được mấy viên tinh hạch. Nếu thuốc tinh lọc của lão tiên sinh hữu dụng, tôi nguyện ý dùng tất cả tinh hạch của tôi đổi. Chính là không biết lão tiên sinh mang theo bao nhiêu thuốc. Sẽ có loại thuốc này trong tương lai sao?"
"Lần này tôi tới tổng cộng mang theo năm mươi bình, về sau khẳng định còn có thể có, nếu Trịnh tiên sinh cần, chúng ta có thể hợp tác lâu dài."
"Vậy thật tốt quá, loại thuốc này của ngài đối với dị năng giả chúng tôi thường xuyên đi ra ngoài làm nhiệm vụ mà nói, quả thật chính là thuốc cứu mạng. Tôi dẫn đội đi ra ngoài nhiều lần như thế, rất nhiều lúc, kỳ thật dị năng giả cũng không bị thương nhiều, nhưng dù chỉ là một vết thương nho nhỏ, nhiễm virus zombie, cũng đã chết người rồi. Rất nhiều dị năng giả đều không trực tiếp tử vong, đại bộ phận đều là bị nhiễm virus zombie, bị đồng bạn gϊếŧ chết. "
"Người nào cũng có mệnh, Trịnh tiên sinh cũng không cần quá khổ sở." Đội trưởng tựa hồ rất buồn, Mạnh Giang Thiên an ủi qua loa.
"Sinh tồn ở tận thế quả thật phải xem mệnh." Đội trưởng cười cười, thu hồi cảm xúc, tiếp tục nói: "Vương tiên sinh, lần này chúng tôi đi ra ngoài không mang theo nhiều tinh hạch, năm mươi viên tinh hạch, nhiệm vụ lần này của chúng tôi hoàn thành, phỏng chừng cũng không làm được nhiều như thế. Ông xem có thể trả tiền theo cách khác không?"
"Cách khác? Tôi không nhận giá trị cống hiến, cũng không nhận vàng bạc và đồ trang sức."
"Cái này..." Đội trưởng ngẩn ra, trước kia hắn làm nghề kinh doanh châu báu, trong nhà chất đầy vàng bạc kim cương.
Sau tận thế, châu báu không đáng giá, hắn vừa rồi còn muốn lấy mấy thứ này cùng Mạnh Giang Thiên đổi thuốc thanh lọc, không nghĩ tới còn chưa nói ra miệng, Mạnh Giang Thiên đã chặn lời của hắn lại.
"Vậy thì dùng vật tư đổi đi, lần này chúng tôi tới, chính là đi vương trang phía trước tìm kiếm vật tư, Vương tiên sinh cùng chúng tôi đi đi, ngài coi trọng cái gì thì lấy cái đó."
Mạnh Giang Thiên cũng không muốn đi theo, suy nghĩ một chút nói: "Lại nói sau."
"Vương tiên sinh nếu không muốn đi cùng chúng tôi, không