Thôi Tây Sinh nghe được tiếng khóc của Tề Thiên Sơn, đại khái hiểu được lời hắn nói.
Tốt xấu gì Tề Thiên Sơn cũng bảo vệ cậu ba ngày, cậu cũng không muốn bởi vì mình còn muốn ăn cháo, liền thêm một mạng người.
Đi tới cửa nhìn Mạnh Giang Thiên sắc mặt đen như mực, Thôi Tây Sinh cảm thấy vừa hôn xong, Mạnh Giang Thiên hẳn là sẽ nghe ý kiến cậu một chút, thử nói: "Tôi không ăn nữa, hôm nay ăn rất nhiều rồi."
Mạnh Giang Thiên nhìn thấy Thôi Tây Sinh, lập tức lộ ra vẻ tươi cười nói: "Không ăn cũng tốt, tôi thật sự sợ em lại ăn đến đau bụng."
Cúi đầu mỉm cười nhìn Tề Thiên Sơn, Mạnh Giang Thiên phân phó: "Cậu đi tìm hội trưởng học sinh, rửa sạch nồi chén đũa, các cậu có thể nghỉ ngơi."
"Tôi sẽ gọi ngay lập tức. Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu." Tề Thiên Sơn dập đầu ba tiếng rất vang với Thôi Tây Sinh, nước mắt chảy ròng ròng chạy ra ngoài.
Vướng víu rời đi, Mạnh Giang Thiên đi tới trước người Thôi Tây Sinh, đưa tay ôm lấy cậu, Thôi Tây Sinh muốn đẩy, Mạnh Giang Thiên siết chặt một chút nói: "Không có thức ăn thì không cho ôm, tốt xấu gì cũng cùng một chỗ ba năm, em có phải vô tình như vậy hay không?"
Vô tình?! Thôi Tây Sinh trợn to hai mắt, lúc trước người bị vứt bỏ chính là cậu, người bị coi là bạn tình cũng là cậu. Bây giờ ngược lại là cậu trở thành người vô tình!!
Thôi Tây Sinh nhớ tới bộ dáng nợ nần ngày Mạnh Giang Thiên đề nghị chia tay, anh mới gọi là vô tình được không?
Người này chẳng những là một lão sắc dục, còn học được trả đũa, lão miêu không thấy phát uy, đúng là coi người như hellokitty.
Thôi Tây Sinh tức giận gấp gáp, dùng sức giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay Mạnh Giang Thiên. Mạnh Giang Thiên ôm chặt không buông tay, Thôi Tây Sinh trừng mắt, nhấc chân quỳ gối tấn công chỗ yếu hại.
Mạnh Giang Thiên nghiêng người né tránh, một tay bắt lấy chân Thôi Tây Sinh, nắm chặt, kẹp ở bên cạnh mình.
"Sao em lại tức giận như vậy? là tôi sai a." Mạnh Giang Thiên không hiểu Thôi Tây Sinh tức giận ở đâu, nhưng vẫn nhận sai trước.
"Anh sai ở đâu?" Thôi Tây Sinh giãy giụa không thoát ra được, cánh tay Mạnh Giang Thiên càng ngày càng chặt, cậu sợ siết đến bụng, thở hổn hển không dám giãy dụa nữa, trừng mắt nhìn Mạnh Giang Thiên hỏi.
"Em cảm thấy tôi sai chỗ nào, tôi liền sai ở đó. Dù sao tất cả đều là lỗi của tôi." Mạnh Giang Thiên tự cho là nói lời ngon tiếng ngọt, không nghĩ tới chọc cho Thôi Tây Sinh càng thêm mất hứng.
Người này căn bản cũng không biết mình sai ở chỗ nào, lão sắc dục chính là mưu đồ bất chính với cậu, mới lừa gạt cậu
"Anh buông ra." Thôi Tây Sinh không muốn nói nhảm với tên hỗn đản này, trầm giọng nói.
Mạnh Giang Thiên đánh giá Thôi Tây Sinh, cảm giác cậu thật sự rất tức giận, tuy rằng không hiểu ra sao, nhưng vẫn buông Thôi Tây Sinh ra. Lúc này mà ôm chỉ làm cho cậu càng thêm tức giận.
Thôi Tây Sinh trở lại phòng ngủ, đóng sầm cửa lại, Mạnh Giang Thiên nhìn cửa phòng đóng chặt, sờ sờ mũi.
Người ta nói lòng phụ nữ như mò kim đáy bể, đàn ông cũng sâu không lường được a...
"Mạnh Giang Thiên, chúng tôi đã quay lại." Tề Thiên Sơn gõ cửa.
Mạnh Giang Thiên mở cửa, hội trưởng học sinh mặt thối đứng sau Tề Thiên Sơn gật đầu khom lưng.
Mạnh Giang Thiên mỉm cười, nói với Tề Thiên Sơn: "Cậu là hệ lửa, rửa chén cũng không giúp được gì, cậu trở về nghỉ ngơi đi, sáng mai xuống tiếp tục nấu cơm."
Giương mắt nhìn hội trưởng học sinh, Mạnh Giang Thiên cười càng thêm sáng lạn: "Hội trưởng, cậu là hệ nước, chuyện rửa chén này làm phiền cậu."
Hội trưởng học sinh nghiến răng nghiến lợi, buồn bực nửa ngày nhịn được một chữ phản kháng, tức giận xông vào phòng bếp, loảng xoảng đánh rửa chén.
"Vỡ một cái bát, một ngày không cần ăn cơm." Mạnh Giang Thiên mở cửa phòng ngủ, đi vào trước, nhẹ nhàng nói một câu.
Thanh âm trong phòng bếp nhất thời đình chỉ, hội trưởng học sinh gắt gao cầm vải rửa chén, nhịn lại nhịn, tự điều chỉnh trong chốc lát, tiếp tục rửa chén.
Chẳng qua lúc này thanh âm nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mạnh Giang Thiên mỉm cười, đi vào phòng ngủ. Thôi Tây Sinh ngồi bên giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Liếc mắt nhìn Mạnh Giang Thiên đi vào, lập tức quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mạnh Giang Thiên gãi gãi tóc, trước kia không phải chưa từng dỗ dành Thôi Tây Sinh, chỉ là lúc này đây anh cũng không biết mình sai ở nơi nào, muốn dỗ lại sợ nói sai.
Mạnh Giang Thiên ngồi ở bên kia giường, nhìn bóng lưng Thôi Tây Sinh, muốn tìm đề tài phá vỡ trầm mặc: "Hiện tại không có điện, TV điện thoại cũng không xem được, có phải rất nhàm chán hay không?"
Thôi Tây Sinh vẫn không nhúc nhích, không đáp lời.
"Hôm nay càng ngày càng nóng, bây giờ cũng không dùng được điều hòa, em có nóng không?"
“......”
"Trong siêu thị hình như có poker, tôi đi lấy mấy bộ về, em có muốn chơi không?"
“......”
"Ngày mai em muốn ăn gì?"
“......”
"Tôi nghĩ tới." Mạnh Giang Thiên đột nhiên vỗ đùi, cả kinh làm hoảng sợ Thôi Tây Sinh giật nảy mình.
Trợn trắng mắt, Mạnh Giang Thiên phía sau tiếp tục nói: "Em chờ, tôi đi tìm cho em chút thú vui."
Mạnh Giang Thiên đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mở cửa sổ, từ cửa sổ bay ra ngoài.
Gió ngoài cửa sổ, mang theo mùi máu tươi nồng nặc thổi vào phòng, trong dạ dày Thôi Tây Sinh lập tức bắt đầu không thoải mái.
"Vương bát đản, đi cũng không biết đóng cửa sổ." Thôi Tây Sinh đi đến bên giường, nín thở, không chớp mắt không dám nhìn máu thịt dưới lầu, đóng cửa sổ lập tức chạy trở về bên giường ngồi xuống.
Thời tiết tháng bảy nóng đến mức người ta phát hoảng, chạng vạng càng buồn bực, trong phòng vừa đóng cửa sổ lại, Thôi Tây Sinh nóng đến cả người đầy mồ hôi.
Trong phòng ngủ tìm một vòng, không có thứ gì có thể làm quạt, Thôi Tây Sinh đi tới phòng khách.
Hội trưởng học sinh cùng Tề Thiên Sơn ở trong phòng bếp rửa chén, Mạnh Giang Thiên tuy rằng bảo Tề Thiên Sơn trở về nghỉ ngơi, nhưng hắn cũng không dám bỏ hội trưởng học sinh làm việc một mình, cùng hội trưởng học sinh rửa chén.
Lúc Thôi Tây Sinh ra, vừa lúc Tề Thiên Sơn xách túi rác đi ra ngoài. Nồi chảo đã được rửa xong, hội trưởng học sinh vung tay rời đi, chỉ còn hắn ở lại thu dọn rác.
"Cậu muốn đi đâu?" Tề Thiên Sơn nhìn thấy Thôi Tây Sinh, rất cung kính hỏi.
Vừa rồi Thôi Tây Sinh đã cứu hắn một cái mạng nhỏ.
"Tôi không đi đâu cả." Thôi Tây Sinh trả lời, ánh mắt ở trong phòng tìm kiếm thứ gì đó có thể quạt ra gió.
Tề Thiên Sơn nhìn đôi môi sưng đỏ của Thôi Tây Sinh, trong đầu lại nhớ tới hình ảnh khi nãy.
Một trong những nhân vật chính của hình ảnh ngay trước mắt, Tề Thiên Sơn bất giác đưa mình vào nhân vật