"Anh có thể dọn dẹp zombie dưới lầu hay không? mùi hôi thối quá, trời nóng như vậy, tôi cũng không dám mở cửa sổ, lại khó chịu nữa, tôi sẽ bị say nắng."
Thôi Tây Sinh đẩy Mạnh Giang Thiên ra, mặc áo thun đã bẩn đến không còn hình dạng.
"Mặc vào làm gì, nóng liền cởi ra, tôi cũng không phải chưa từng xem qua. Quần áo này bốc mùi, em có thấy nó bẩn không?" Mạnh Giang Thiên kéo quần áo Thôi Tây Sinh, cảm thấy rất chướng mắt.
"Bẩn thì bẩn, không thể tắm rửa, lại không có quần áo thay. Anh đừng nói nữa, có thời gian liền đi dọn dẹp zombie."
Mạnh Giang Thiên cố ý dùng sức kéo quần áo sắp nát. Thôi Tây Sinh dùng sức cứu quần áo của mình, đẩy Mạnh Giang Thiên đến bên cửa sổ.
"Em đợi lát nữa hãy mở cửa sổ, tôi đi ra ngoài trước." Thôi Tây Sinh không muốn ngửi thấy mùi hôi thối dưới lầu nữa, chạy ra khỏi phòng ngủ đóng cửa lại.
Mạnh Giang Thiên chờ Thôi Tây Sinh đi ra ngoài, mỉm cười, từ cửa sổ bay xuống.
Gió nâng máu thịt zombie, Mạnh Giang Thiên bay ra thật xa, vứt ở một bãi rác trong thành.
Anh tuy rằng là dị năng giả, nhưng trời nóng như vậy, bị ánh hoàng hôn mùa hè phơi nắng trong chốc lát, anh cũng toát mồ hôi.
Quần áo so với thức ăn dễ tìm hơn, Mạnh Giang Thiên chọn cho mình và Thôi Tây Sinh mấy bộ quần áo, nhìn thấy váy liền bên cạnh, Mạnh Giang Thiên do dự một chút, cũng lấy cho Lưu An Na mấy bộ.
Lúc đi ra khỏi trung tâm thương mại, Mạnh Giang Thiên nhìn thấy trong đại sảnh tầng một của trung tâm thương mại có rất nhiều chậu lộn xộn, phỏng chừng lúc tận thế đến, tầng một của trung tâm thương mại này đang quảng bá bán chậu.
Mạnh Giang Thiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy cái chậu nhựa lớn dùng để tắm rửa kia, đủ hai người nằm bên trong tắm rửa.
Ánh mắt Mạnh Giang Thiên trong nháy mắt sáng lên, tâm tình suиɠ sướиɠ, tự tay vác chậu nhựa lớn hưng phấn bay về trường học.
Ở ngoài cửa sổ liền nhìn thấy Thôi Tây Sinh một tay cầm quyển sách nhanh chóng quạt, một tay cầm một quả cà chua gặm. Cả người dính trên sô pha, nhìn bộ dáng rất nóng.
Mạnh Giang Thiên mở cửa sổ phòng bếp vào phòng, Thôi Tây Sinh lại ngửi thấy mùi hôi thối kia, cau mũi nói: "Anh còn chưa dọn sạch zombie sao?"
"Thịt đã vứt hết, máu còn chưa rõ, ngày mai tìm hội trưởng học sinh rửa sạch. Tôi tìm thấy một bồn tắm, em có tắm không?"
"Tắm, phải tắm. Nhưng nước thì sao?" Thôi Tây Sinh sắp bị mùi mồ hôi hôi thối trên người mình hun chết, đã sớm muốn tắm rửa rồi.
Nhưng tắm rửa phải dùng không ít nước, hội trưởng học sinh mới thức tỉnh dị năng, lại làm một bữa cơm, không biết còn có thể ngưng tụ ra nước tắm hay không.
"Tôi đi gọi hội trưởng học sinh." Mạnh Giang Thiên cũng không quản có tiêu hao dị năng của hội trưởng học sinh hay không. Vợ anh phải tắm, không có nước thì không được.
Thôi Tây Sinh không ngăn cản, hôm nay tắm không được, tích góp chút nước ngày mai tắm cũng được.
Mạnh Giang Thiên rất nhanh đã dẫn hội trưởng học sinh xuống. Hội trưởng học sinh vẫn đen mặt như cũ, đi vào liền xông thẳng vào phòng vệ sinh, chỉ chốc lát sau, tiếng nước chảy vào chậu nhựa liền vang lên.
Mạnh Giang Thiên đi theo phía sau hội trưởng học sinh, dựa vào khung cửa phòng vệ sinh, nhìn chằm chằm hội trưởng học sinh.
Hội trưởng học sinh chỉ ngưng tụ được một ít nước vào đáy chậu. Sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy, vẻ mặt rịn mồ hôi, ngồi trên mặt đất phòng vệ sinh thở hổn hển.
"A, Phế vật. Cút đi." Mạnh Giang Thiên khinh thường đuổi hội trưởng học sinh đi.
Hội trưởng học sinh sắc mặt càng tối hơn, vịn vách tường từng chút từng chút đi ra khỏi phòng.
Thôi Tây Sinh nhìn chút nước dưới đáy chậu có chút thất vọng, hôm nay tắm không được.
"Tôi có một bí mật muốn cho em xem, em phải giữ bí mật cho tôi." Mạnh Giang Thiên không muốn nhìn Thôi Tây Sinh thất vọng, sau này muốn sống cả đời, chuyện dị năng của mình cũng không thể giấu diếm cả đời.
"Nếu là bí mật, anh liền tự mình cất giấu, tôi mới không muốn biết." Thôi Tây Sinh cũng không nghĩ đến sống cả đời với Mạnh Giang Thiên.
Cậu không muốn làm người thứ ba, về sau nếu muốn tách ra, vẫn là không nên biết bí mật gì tốt hơn, miễn cho liên lụy không rõ.
Mạnh Giang Thiên cười, thần thái trong mắt tối sầm lại, Thôi Tây Sinh rõ ràng kháng cự, anh nhìn ra được.
Chuyện chia tay là chuyện anh làm sai nhất, tiểu tử này tức giận cũng thật sự lớn, lâu như vậy còn đang tức giận.
Bất quá muốn cùng anh phân rõ giới hạn? đời này nghĩ cũng đừng nghĩ.
"Anh muốn làm gì?" Mạnh Giang Thiên lôi kéo Thôi Tây Sinh đi vào phòng vệ sinh, Thôi Tây Sinh rút không ra cổ tay, bóp thịt trên mu bàn tay Mạnh Giang Thiên.
Mạnh Giang Thiên không để ý chút đau đớn trên mu bàn tay, kéo Thôi Tây Sinh đứng trước bồn tắm nhựa, tay phải duỗi lên bồn tắm.
Không khí đột nhiên ẩm ướt, Thôi Tây Sinh kinh ngạc phát hiện, lòng bàn tay Mạnh Giang Thiên một dòng nước trong dần dần ngưng tụ, dòng nước to bằng ngón tay giống như nước máy rơi vào trong bồn tắm.
"Anh, anh không phải hệ gió sao?" Thôi Tây Sinh hơi lắp bắp hỏi.
"Đúng vậy." Mạnh Giang Thiên buông Thôi Tây Sinh ra, tay trái đặt ở một bên gò má Thôi Tây Sinh, gió nhẹ thổi vào mặt cậu, gió mát thổi qua hai má, so với quyển sách dày cộp kia mát mẻ hơn nhiều.
"Anh thức tỉnh hai dị năng! Một người còn có thể thức tỉnh hai dị năng sao!?" Thôi Tây Sinh trong nháy mắt đã hiểu rõ, càng thêm kinh ngạc nhìn Mạnh Giang Thiên.
"Ai nói không thể." Mạnh Giang Thiên thu hồi gió nhẹ, trên năm ngón tay đột nhiên chui ra năm nhánh chồi non.
Chồi non giống như năm con sâu nhỏ, lắc lư trên đầu ngón tay.
Tròng mắt Thôi Tây Sinh sắp trừng ra khỏi mắt, nhịn không được đưa tay kéo chồi non nho nhỏ kia, xúc cảm giống như chồi non của thực vật.
Dùng móng tay không cắt trong bảy ngày mà bóp một cái. Móng tay rất dễ dàng véo vào, nhưng chồi non lại bao bọc móng tay của cậu, cũng không bị bẻ gãy.
"Đây là dị năng ngưng tụ ra, em bóp không được đâu."
Mạnh Giang Thiên nhìn bộ dáng hiếu kỳ của Thôi Tây Sinh, càng cảm thấy Thôi Tây Sinh giống như một con mèo con cực hiếu kỳ, đang duỗi móng vuốt chơi đùa với chồi non trong tay anh.
Một con mèo đáng yêu như vậy, làm sao anh có thể thả xuống được. Nhất định phải ôm cả đời trong ngực mình, ai cũng không thể cướp đi, Thôi Tây Sinh cũng không được.
"Đây là dị năng hệ cây?" Thôi Tây Sinh trừng mắt to tròn nhìn Mạnh Giang Thiên, nội tâm đã khiếp sợ đến có chút chết lặng.
Người bình thường thức tỉnh một dị năng liền cảm tạ trời đất, ít nhất ở tận thế có vốn liếng sinh tồn. Nhưng Mạnh Giang Thiên thì tốt rồi,