"Giang Thiên ca ca chờ một chút, em có việc..." Lưu An Na giữ chặt cổ tay Mạnh Giang Thiên, hề hề đáng thương nhìn anh.
"Có chuyện gì?" Mạnh Giang Thiên bất vi sở động, anh thích nam nhân, đối với nữ nhân giả bộ đáng thương không có cảm giác.
"Không phải em bị say nắng sao? Vốn đã đau đầu. Phòng nóng đến mức em không thể ngủ được. Anh là một hệ gió, anh có thể giúp em thổi gió không? Cũng sẽ không trì hoãn anh quá lâu, em ngủ thiếp đi rồi anh lại đi được không?"
Lưu An Na càng thêm điềm đạm đáng thương, đôi mắt to ướt sũng nhìn Mạnh Giang Thiên, bộ dáng nhu nhược rất có thể khơi dậy du͙ƈ vọиɠ bảo hộ của đàn ông.
Đáng tiếc Mạnh Giang Thiên không phải hộ này, kéo tay Lưu An Na ra: "Dị năng không thể tùy tiện sử dụng, nếu có zombie xông lên, tôi còn phải bảo vệ các cô. Nóng thì tìm cái gì đó quạt, tất cả mọi người đều như vậy, cô cũng nhịn xuống đi." Sợ Lưu An Na lại dây dưa, Mạnh Giang Thiên bước nhanh rời đi.
Lại bị bỏ lại, Lưu An Na tức giận hít sâu vài hơi. Đóng cửa lại, hai ba cái liền đẩy tủ quần áo lớn cao hơn cô đến bên cửa, sofa chồng lên, đặt lên tủ quần áo.
Ngồi bên trên, Lưu An Na nhớ tới bộ dáng Mạnh Giang Thiên hất cô ra, càng nghĩ càng tức giận.
Móng tay thật dài dễ dàng chọc thủng nhựa bên ngoài nước khoáng, lấy ra một chai nước, ừng ực một hơi uống nửa chai.
Mạnh Giang Thiên từ cửa sổ trở lại phòng Thôi Tây Sinh, Thôi Tây Sinh còn chưa đi ra. Mạnh Giang Thiên ở cửa phòng vệ sinh nghe một lát, bên trong không có động tĩnh gì.
Nhíu nhíu mày, Mạnh Giang Thiên gõ cửa hô: "Thôi Tây Sinh, em vẫn còn ở bên trong sao?"
"Tôi còn chưa tắm xong, anh lại muốn làm gì?" Thôi Tây Sinh đang ngâm mình trong bồn tắm thoải mái nghe được Mạnh Giang Thiên gõ cửa, trong nháy mắt cảnh giác.
"Không có việc gì, nước lạnh thì đừng ngâm nữa." Nghe được thanh âm của Thôi Tây Sinh, anh liền yên tâm.
Rảnh rỗi không có việc gì, Mạnh Giang Thiên trở về phòng ngủ lục lọi cái thùng anh mang về. Trong hộp là một đống máy tính bảng điện thoại di động nhạt nhẽo.
Sợ Thôi Tây Sinh nhàm chán, Mạnh Giang Thiên đi thành phố kỹ thuật số, mang về một hộp sản phẩm kỹ thuật số. Cái thì chơi phải có điện, cái thì sắp hết pin.
Mở một cái điện thoại di động, 70% pin, khá ổn.
Phần mềm trong điện thoại không ít, đáng tiếc không có mạng, không thể chơi bất cứ cái gì.
Trò chơi một cái cũng không có, máy trò chơi cũng vậy. Mạnh Giang Thiên hiện tại hoài niệm điện thoại cục gạch trước kia, ít nhất còn có rắn săn mồi, xếp hình các loại.
Nghĩ đến điện thoại cục gạch, Mạnh Giang Thiên đột nhiên vỗ đầu, thầm mắng mình ngu ngốc.
Điện thoại di động của người già trong thành phố kỹ thuật số cũng không ít, còn có một cái điện thoại hai pin của máy cục gạch, anh như thế nào cứ đi chằm chằm vào máy thông minh, một cái điện thoại cục gạch cũng không lấy.
Mở mấy cái điện thoại di động cũng không có trò chơi gì, Mạnh Giang Thiên không mở điện thoại nữa, mở một cái máy tính bảng.
Hệ thống Android như nhau, (tôi là một người nghèo, không sử dụng hệ thống IOS) máy tính bảng cũng không có trò chơi.
Vứt bỏ máy tính bảng, chỗ thùng không đủ, Mạnh Giang Thiên chỉ cầm ba cái laptop.
Khởi động, máy tính đầu tiên, pin chỉ có 45% cuối cùng cũng có trò chơi, có hẳn 4 cái.
Quốc vương cờ vua, FreeCell, Vua bài bích, Black Lady, Mạnh Giang Thiên một cái cũng chưa từng chơi qua.
Sợ chạy pin, Mạnh Giang Thiên lập tức tắt máy. lấy tất cả máy tính, trò chơi cũng giống nhau, có ba máy tính pin không vượt quá 50%
"Phá máy tính." Mạnh Giang Thiên mắng một câu, tất cả đều tắt máy.
Mặt trời sắp lặn, bên ngoài không có đèn đường và các loại biển báo cửa hàng, mờ mịt đen tối.
Mạnh Giang Thiên kéo rèm cửa sổ lên, mở đèn pin di động ra, trong phòng nhất thời sáng sủa.
Nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh mở ra, Mạnh Giang Thiên vội vàng cầm điện thoại chạy tới.
Thôi Tây Sinh thay quần áo mới, một thân sảng khoái chậm rãi đi ra.
"Anh lấy điện thoại di động ở đâu thế?" Nhìn thấy điện thoại trong tay Mạnh Giang Thiên, Thôi Tây Sinh hỏi.
"Bên ngoài có rất nhiều, tùy tiện lấy là được. Có trò chơi trong ba máy tính, nếu em nhàn rỗi nhàm chán, em có thể chơi gϊếŧ thời gian."
Mạnh Giang