Tề Thiên Sơn di chuyển ra ngoài cửa, cửa còn chưa đóng lại, đột nhiên nghe được thanh âm của Thôi Tây Sinh, thanh âm mềm mại, làm cho Cả người Tề Thiên Sơn chấn động, trong nháy mắt dừng lại.
Trước kia sao lại không cảm thấy thanh âm của Thôi Tây Sinh quyến rũ người khác như vậy.
Cửa còn lưu lại một khe hở chưa đóng, Tề Thiên Sơn từ trong khe cửa nhìn thấy Thôi Tây Sinh đi đến phòng khách chọn quần áo.
Đôi môi đã sưng lên, nhưng vẫn còn ẩm ướt. Đôi môi thiếu máu màu sắc cũng không diễm lệ, lại khiến lòng Tề Thiên Sơn ngứa ngáy, rất muốn cắn đôi môi phấn nộn kia cho sưng đỏ.
Tề Thiên Sơn nhìn Thôi Tây Sinh, hô hấp dần dần nặng nề.
Mạnh Giang Thiên theo sát Thôi Tây Sinh đi vào phòng vệ sinh, lại bị Thôi Tây Sinh rất vô tình đẩy ra, khóa trái cửa phòng vệ sinh.
Mạnh Giang Thiên thiếu chút nữa bị đập vào mũi, sờ mũi mạnh mẽ nhìn về phía cửa. Khí tức Tề Thiên Sơn vẫn nằm sấp bên cửa, không biết che dấu, thập phần rõ ràng.
Tề Thiên Sơn đột nhiên cùng ánh mắt Mạnh Giang Thiên đối diện, hoảng sợ, vội vàng đóng cửa phòng lại, vịn vách tường vội vàng chạy đi.
Mạnh Giang Thiên nhìn cửa phòng đóng chặt, ánh mắt híp lại, không đuổi theo. Thôi Tây Sinh đang tắm rửa, anh vẫn nên canh giữ tốt.
"Có dầu gội đầu hay không? xà phòng cũng được." Thôi Tây Sinh đột nhiên đẩy cửa ra hỏi. Thời gian bảy ngày vừa đổ mồ hôi vừa đổ dầu, chỉ dùng nước sạch căn bản rửa không sạch.
Mạnh Giang Thiên nhìn thôi Tây Sinh tóc ướt sũng, bờ vai phía sau cửa là trần trụi, nếu tắm rửa, hẳn là cởi hết quần áo đi.
Nghĩ đến Thôi Tây Sinh không mặc quần áo, nhiệt độ cơ thể Mạnh Giang Thiên không khống chế được tăng lên, cả người khô nóng.
Bộ dáng Thôi Tây Sinh không mặc quần áo anh nhìn ba năm, hiện tại vẫn như cũ không chán, hơn hai tháng không nhìn thấy, ngẫm lại vẫn có chút không kiềm chế được.
"Biếи ŧɦái." Ánh mắt Mạnh Giang Thiên giống Tề Thiên Sơn như đúc, Thôi Tây Sinh mắng chửi một tiếng, hoảng hốt đóng cửa phòng vệ sinh khóa trái, hiện tại ngay cả qυầи ɭóŧ cũng ném vào thùng rác.
Cửa bị đóng lại mạnh mẽ, ngăn cách tầm mắt của Mạnh Giang Thiên. Bị Thôi Tây Sinh mắng, Mạnh Giang Thiên không tức giận mà cười, cười đến mức còn rất hèn mọn nói: "Em chờ tôi một lát, tôi đi tìm cho em."
Mạnh Giang Thiên hưng phấn xông ra cửa, tùy tiện vào siêu thị, gϊếŧ sạch zombie ẩn nấp bên trong, còn thuận tiện lấy được hai viên tinh hạch hệ cây.
Kem đánh răng bàn chải đánh răng sữa tắm, xà phòng dầu gội đầu, có thể sử dụng, Mạnh Giang Thiên đều dùng nước sạch rửa sạch mang về.
Giống như bàn chải đánh răng kem đánh răng có kích thước nhỏ, Mạnh Giang Thiên bỏ một túi trở về, đủ dùng lâu dài.
Túi lớn bọc nhỏ trở về, Mạnh Giang Thiên cầm một chai sữa tắm, một chai dầu gội đầu, đứng ở cửa phòng vệ sinh, còn có chút khẩn trương.
"Thôi Tây Sinh, tôi tìm về một ít dầu gội đầu và sữa tắm, em mở cửa ra, tôi đưa cho em."
Lỗ tai Mạnh Giang Thiên dán lên cửa, nghe tiếng nước chảy bên trong vang lên, tiếng bước chân dính nước chậm rãi tới gần cửa.
Khóa cửa rầm rầm một tiếng bị mở ra, Mạnh Giang Thiên lập tức lui về phía sau nửa bước, nghiêm trang chờ cửa mở ra.
Cánh cửa mở ra một khe hở, Thôi Tây Sinh một mắt ở trong khe cửa kiểm tra tình huống bên ngoài.
Mạnh Giang Thiên lắc lắc hai chai dầu gội và sữa tắm trong tay.
Thôi Tây Sinh mở cửa một chút, cũng chỉ đủ dang rộng một cánh tay: "Cho tôi."
Mạnh Giang Thiên nhìn chằm chằm cánh tay trắng nõn của Thôi Tây Sinh, ánh mắt đều thẳng tắp.
Mấy ngày nay Thôi Tây Sinh rõ ràng đều mặc áo ngắn tay, cánh tay vẫn lộ ra bên ngoài, nhưng bình thường nhìn cũng không có cảm giác gì.
Nhưng hiện tại nhìn, Mạnh Giang Thiên liền cảm thấy cánh tay kia trắng sáng, mềm mại làm cho người ta chảy nước miếng, cả người đều ngứa ngáy.
Mạnh Giang Thiên đặt dầu gội đầu lên tay Thôi Tây Sinh, nhìn như lơ đãng sờ sờ tay cậu.
Quả nhiên trơn trượt, cảm giác cực kỳ tốt.
Chai có chút lớn, Thôi Tây Sinh tiếp nhận dầu gội đầu, liếc mắt nhìn Mạnh Giang Thiên một cái, lập tức rụt trở về.
Lão lưu manh!
Đóng cửa lại và đặt dầu gội đầu xuống đất, Thôi Tây Sinh mở cửa một lần nữa, vươn cánh tay ra để nhận sữa tắm.
Mạnh Giang Thiên cũng đặt sữa tắm lên tay Thôi Tây Sinh, khi cậu muốn thu hồi cánh tay, Mạnh Giang Thiên nhanh chóng sờ một cánh tay nhỏ nhắn của cậu.
Sờ đến rắn chắc, còn nhéo nhéo thịt trên cánh tay nhỏ bé của Thôi Tây Sinh.
Thôi Tây Sinh hoảng sợ, vội vàng thu hồi cánh tay, hung tợn đóng cửa lại, sợ Mạnh Giang Thiên xúc động xông vào, khóa trái cửa lại.
Ngoài cửa, Mạnh Giang Thiên xoa xoa ngón tay còn lưu lại cảm giác của Thôi Tây Sinh, cười càng giống lão lưu manh.
Tiếng nước trong phòng vệ sinh lại vang lên, Mạnh Giang Thiên nghe tiếng nước, rục rịch.
Sợ mình không kiềm chế được, Mạnh Giang Thiên chuẩn bị đi ra ngoài lấy bình tĩnh. Trên sô pha còn có mấy cái váy, Mạnh Giang Thiên cầm lên, đi ra ngoài.
Trên lầu quá nóng, Lưu An Na cũng ở trong phòng dưới lầu, hơi thở của cô vẫn luôn ở đó.
Mạnh Giang Thiên tìm được phòng của Lưu An Na, gõ cửa.
"Ai?" Trong cửa, giọng nói của Lưu An Na vô cùng cảnh giác.
Cô chọn phòng, cửa xẹp một khối, vừa lúc đè lên mắt mèo trên cửa, từ trong phòng không nhìn thấy tình huống ngoài cửa. Khóa cửa cũng bị phá, không khóa được.
Nhưng trong phòng này rất sạch sẽ, Thôi Tây Sinh ngay từ đầu đã coi trọng căn phòng này, chỉ là cửa hỏng không an toàn mới buông tha.
Mạnh Giang Thiên đẩy cửa không đẩy ra, cửa ở bên trong bị đồ đạc chặn lại.
"Là tôi, Mạnh Giang Thiên." Mạnh Giang Thiên ở ngoài cửa nói.
Trong phòng lập tức có âm thanh kéo đồ đạc, xem ra Lưu An Na dùng đồ đạc chặn cửa.
Mở cửa ra, Lưu An Na đã mệt mỏi thở hổn hển, nhìn thấy Mạnh Giang Thiên, cười đến thập phần sáng lạn: "Giang Thiên ca ca."
Nhìn thấy chiếc váy trên tay Mạnh Giang Thiên, Lưu An Na cười càng thêm vui vẻ: "Đây là quần áo cho tôi sao?"
"Ừm." Mạnh Giang Thiên đưa quần áo cho Lưu An Na, bảy ngày không thay, quần áo của Lưu An Na cũng đã bẩn không còn hình dạng.
Lưu An Na nhận lấy quần áo, nhìn thấy còn có đồ lót, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, lại cười càng thêm ngọt ngào.
Ngẩng đầu, ngọt ngào nói: "Cám ơn Giang Thiên ca ca, Giang Thiên ca ca tiến vào ngồi một chút đi. Phòng này rất sạch sẽ."
"Không được." Mạnh Giang Thiên không muốn Lưu An Na suy nghĩ nhiều, kiên quyết không chịu vào phòng.
Nhấc chân lên xong dừng lại, quay đầu hỏi: "Tối nay cô có ăn gì không?"
Mạnh Giang Thiên đột nhiên quan tâm, làm cho ánh mắt Lưu An Na trong