Tề Thiên Sơn nhảy xuống lầu ba, độ cao mười thước đối với dị năng giả mà nói còn không đủ để cho bọn họ bị thương.
Rơi xuống mặt đất, Tề Thiên Sơn lăn một chút dỡ bỏ lực đạo, thuận thế cũng né tránh dao gió Mạnh Giang Thiên ném tới.
Mặt đất bị lưỡi dao gió cắt xuyên qua, dao gió ẩn vào mặt đất biến mất không thấy, Tề Thiên Sơn trong lòng cả kinh, lực đạo này, Mạnh Giang Thiên đây là nổi lên sát tâm.
Không dám dừng lại chút nào, tia lửa dưới chân Tề Thiên Sơn bắn ra bốn phía, giống như Na Tra giẫm lên Phong Hỏa Luân nhanh chóng chạy trốn.
Mạnh Giang Thiên phiêu lãng giữa không trung, nhìn chằm chằm bóng lưng Tề Thiên Sơn chạy trốn, trên bàn tay, hơn mười đạo lưỡi dao gió nhỏ sắc bén quấn quanh, một lưỡi này rơi xuống, Tề Thiên Sơn tuyệt đối không có không gian chạy trốn.
Vung tay lên, lưỡi dao gió như ngựa tuột vó, đuổi thẳng Tề Thiên Sơn mà đi.
Tề Thiên Sơn nhìn dao gió đầy trời, da đầu tê dại, dao gió giống như một tấm lưới lớn, phong bế tất cả con đường chạy trốn của hắn.
Trong lòng không khỏi tuyệt vọng, lúc này thật sự sắp xong đời. Nhắm mắt lại chờ chết, trong đầu xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hoảng loạn của Thôi Tây Sinh.
Nhớ tới cảm giác vừa rồi khi ngã xuống đè ép Thôi Tây Sinh, Tề Thiên Sơn cười thảm thiết, nhớ tới một câu thơ cổ, hoa mẫu đơn chết, làm quỷ cũng phong lưu.
"Dừng tay, không thể sát hại dị năng giả." Ngay khi lưỡi dao gió sắp cắt nát Tề Thiên Sơn, một tiếng giận dữ đột nhiên từ cửa bên cạnh truyền ra.
Một bức tường đất thật dày trong nháy mắt bao vây Tề Thiên Sơn, Mạnh Giang Thiên dùng lưỡi dao gió năm phần dị năng va chạm vào tường đất, cư nhiên đinh đinh đang đang bị tường đất ngăn cản.
Nhưng tường đất cũng không tốt đến mức đó, bị dao gió va chạm ra từng đường nứt.
Miễn cưỡng ngăn cản lưỡi dao gió cuối cùng, tường đất cũng theo phân mảnh vỡ vụn, tan rã.
Tề Thiên Sơn ngồi xổm trên mặt đất, mờ mịt lại kinh hỉ nhìn khối đất vỡ vụn bốn phía.
Một nam nhân một thân quân phục từ trong cửa bên cạnh chạy ra, đứng trước người Tề Thiên Sơn, sắc mặt ngưng trọng nhìn Mạnh Giang Thiên giữa không trung.
Hắn đã là dị năng giả hệ đất trung kỳ cấp hai, không nghĩ tới tường đất hắn toàn lực dựng lên lại bị dao gió của Mạnh Giang Thiên cắt nát.
Những dao gió kia cùng đẳng cấp với tường đất của hắn. Nhưng chỉ sợ, Mạnh Giang Thiên giữ lại lực đạo, nếu Mạnh Giang Thiên đẳng cấp cao hơn hắn, vậy hôm nay sẽ nguy hiểm.
Hắn đi tìm dị năng giả, gặp qua rất nhiều dị năng giả đột nhiên thức tỉnh dị năng, không kiềm chế được đạo hạnh đi làm xấu. Trong tận thế không có trật tự, bản chất xấu của con người bị phóng đại vô hạn.
Sau khi trải qua zombie gϊếŧ người ban đầu, hiện tại nguyên nhân con người tử vong, phần lớn là đến từ đồng loại.
Nhưng thời gian hắn thức tỉnh dị năng sớm, lại có phương pháp thăng cấp đặc thù phụ trợ trong khu an toàn, hắn hiện tại đã là cấp hai trung kỳ, so với 90% dị năng giả thành phố đẳng cấp còn cao hơn.
Hắn có thể dựa vào đẳng cấp áp chế, mạnh mẽ áp chế dị năng giả không nghe lời. Hôm nay là lần đầu tiên hắn gặp được dị năng giả có đẳng cấp không sai biệt lắm.
"Cậu đừng xúc động, tôi là dị năng giả ở khu an toàn thủ đô, tôi là Vương Khôn. Có một số đồng đội gần tôi, chúng tôi đến để tìm kiếm và giải cứu những người còn sống đến khu vực an toàn." Thấy lòng bàn tay Mạnh Giang Thiên lại ngưng tụ dao gió, Vương Khôn vội vàng giải thích.
Nghe được ba chữ khu an toàn, Mạnh Giang Thiên ngẩn người, dừng lại dao gió trong tay. Hội trưởng học sinh cũng nói với anh về khu an toàn.
Thấy Mạnh Giang Thiên có hứng thú nghe lời hắn nói, Vương Khôn thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục giải thích: "Khu an toàn của chúng tôi chân thành mời dị năng giả tham gia. Tôi thấy hai người đều là dị năng giả, nếu như gia nhập khu an toàn, chúng ta chính là chiến hữu. Có mâu thuẫn gì, chúng ta có thể ngồi xuống, bình tĩnh thương lượng giải quyết. Khu an toàn của chúng tôi trước kia là quân khu thủ đô, không biết hai người có từng nghe qua tướng quân Ngụy Thượng Đông hay không?"
"Nếu hai người có thói quen xem tin tức phát sóng, hẳn biết tướng quân Ngụy Thượng Đông trước kia là tổng tham mưu trưởng quân khu Hoa Quốc chúng ta. Ông bây giờ cũng là lãnh đạo của khu vực an ninh thủ đô, và các nhà lãnh đạo Trung Quốc trước đây bây giờ ở trong khu an toàn. Tận thế tuy rằng đã đến, nhưng không có nghĩa là tất cả pháp luật đều bị hủy bỏ. Chúng tôi đã sớm chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón tận thế."
"Khu vực an toàn cũng có luật pháp và quy định nghiêm ngặt. Cho dù là tận thế, cũng không thể thích làm gì thì làm. Chúng ta vẫn là một xã hội pháp quyền. Nhưng đối đãi với dị năng giả chúng tôi vẫn có rất nhiều chính sách đặc thù, hai người chỉ cần gia nhập khu an toàn, có thể sinh hoạt giống như trước tận thế. Thậm chí bởi vì thân phận là dị năng giả, so với trước kia sống tốt hơn. Cậu bạn trẻ, cậu và cậu trai này có mâu thuẫn gì? chúng tôi có thể giúp cậu điều chỉnh. Nhưng dị năng giả quá mức trân quý, cho dù dốc hết toàn lực, tôi cũng sẽ không cho cậu gϊếŧ hắn."
Nam nhân quân phục bày ra tư thế phòng ngự, thái độ thập phần kiên quyết.
Mạnh Giang Thiên phiêu phiêu ở giữa không trung, mặt không chút thay đổi, nội tâm lại không bình tĩnh.
Hội trưởng học sinh nói rõ ràng là thật, thật đúng có cái gọi là khu an toàn, người cũng đã tìm được nơi này.
Dị năng của người này hẳn là không cao bằng anh, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Nghe hắn nói, phụ cận còn có đồng đội, đánh nhau anh chắc chắn sẽ thiệt.
Liếc mắt nhìn Tề Thiên Sơn trốn sau lưng nam nhân quân phục, Mạnh Giang Thiên đầy một bụng lửa.
Anh vẫn cảm thấy vận khí của mình không tệ lắm, hiện tại xem ra, người này vận khí càng tốt hơn. Nếu nam nhân quân phục đến trễ mười giây, anh có thể thu lấy mạng nhỏ của tên này. Thật đáng tiếc.
Tình thế không hợp, Mạnh Giang Thiên không phải là người lỗ mãng, chậm rãi dừng lại trước mặt Vương Khôn. Mạnh Giang Thiên đánh giá Vương Khôn, cơ bắp vững chắc, sinh lực so với bất luận kẻ nào anh từng gặp đều tràn đầy hơn, trước kia hẳn là một người lính.
"Tiểu tử, tôi thấy đẳng cấp dị năng của cậu không thấp, hẳn là cấp hai rồi. Tôi cũng cấp hai, nếu cậu gia nhập khu an toàn của chúng