Mạnh Giang Thiên trở về trước Vương Khôn, lơ lửng giữa không trung, nhìn trên nóc nhà, trong tay mọi người đều cầm đủ loại đồ ăn vặt ăn.
Năm dị năng giả mặc quân phục cùng loại của Vương Khôn đang phân phát những thức ăn này. Hội trưởng học sinh đi theo bên cạnh một dị năng giả mặc quân phục, hưng phấn lại ra vẻ bình tĩnh nói cái gì đó.
Nhìn thấy Mạnh Giang Thiên trở về, những người đang ăn thức ăn đều hoảng sợ nhìn Mạnh Giang Thiên.
Lại không ai dừng nhai thức ăn trong miệng, thậm chí từng miếng nhét vào trong miệng, sợ bị Mạnh Giang Thiên đoạt về.
Mạnh Giang Thiên trầm mặt nhìn chằm chằm mọi người, thức ăn của anh lại bị người tự tiện phân ra, điều này làm cho anh rất tức giận.
Bất quá về nhà làm cho Mạnh Giang Thiên nhịn xuống khẩu khí này.
Những thức ăn này đi vào khu vực an toàn, phỏng chừng cũng không thuộc về anh. Sớm muộn gì cũng phải chia cho những người này, hiện tại ngăn cản cũng không có ý nghĩa gì.
Năm dị năng giả quân phục nhìn thấy Mạnh Giang Thiên trên không trung, khẩn trương một hồi, Vương Khôn khống chế dị năng hệ đất, trên tầng bóng loáng nhô ra từng bậc thềm đất, giẫm lên bậc thang, từng bước đi lên.
Năm dị năng giả quân phục nhìn thấy Vương Khôn, lập tức tiến sát về phía Vương Khôn.
Vương Khôn nhìn Mạnh Giang Thiên giải thích với năm người một phen, năm người mới buông lỏng cảnh giác.
Vương Khôn vẫy tay với Mạnh Giang Thiên, Mạnh Giang Thiên không tìm được Thôi Tây Sinh trong đám người, không để ý tới Vương Khôn, bay xuống dưới tầng.
Thôi Tây Sinh đang ở bên cửa sổ nghe động tĩnh trên lầu, nhường chỗ cho Mạnh Giang Thiên, hỏi: "Trên tầng thế nào rồi? Sao lại ồn ào như vậy vậy?"
"Ai đó đến để cứu chúng ta. Hội trưởng học sinh nói là thật, thật sự có khu an toàn, trên tầng có sáu dị năng giả."
"Sáu dị năng giả!" Vốn tưởng rằng dị năng giả rất hi hữu, lập tức tới sáu người, Thôi Tây Sinh kinh ngạc mở to hai mắt.
Đôi mắt to tròn khiến tim Mạnh Giang Thiên đập thình thịch, thừa dịp Thôi Tây Sinh kinh ngạc, Mạnh Giang Thiên hôn lên trán cậu một cái.
Trước khi Thôi Tây Sinh nổi giận, Mạnh Giang Thiên lui về phía sau một bước: "Chúng ta đi khu an toàn xem một chút. Nó an toàn hơn ở đây."
Thôi Tây Sinh hung dữ lau trán nơi bị hôn, không có phản đối. Tình huống hiện tại của cậu chỉ có thể đi theo Mạnh Giang Thiên.
Mạnh Giang Thiên đi đến phòng Lưu An Na gọi cô ra, Lưu An Na nghe nói trên nóc nhà có sáu dị năng giả, trong nháy mắt liền hưng phấn.
Nếu có thể tìm được một người mạnh hơn Mạnh Giang Thiên, cô cũng không cần treo trên cái cây Mạnh Giang Thiên này nữa.
Sáu dị năng giả rất hào phóng, đem tất cả thức ăn trên nóc nhà chia cho một trăm lẻ tám người.
Bọn họ đói bụng gần ba ngày, ai cũng đều đói, tất cả thức ăn Mạnh Giang Thiên mang về đều bị ăn sạch.
Lưu An Na nhìn thấy sáu dị năng giả mặc quân phục, tư thế oai hùng hiên ngang, không để ý đến Mạnh Giang Thiên, lập tức chạy ra ngoài.
Xuyên qua giữa sáu dị năng giả, cười cười vun đắp tình cảm.
Chỉ là sáu người này khi nói chuyện với cô rất có lệ, ánh mắt không nhìn cô, còn luôn nhìn trộm một phương hướng.
Lưu An Na nhìn theo tầm mắt bọn họ, Mạnh Giang Thiên và Thôi Tây Sinh đứng chung một chỗ, Lưu An Na không biết bọn họ đang nhìn Mạnh Giang Thiên hay Thôi Tây Sinh.
Mặc dù bị cho có lệ, Lưu An Na vẫn dựa vào quyết tâm giữ bản mặt giả tạo cười nói.
Vương Khôn nghe hội trưởng học sinh tự khoe khoang bên tai, kể lại mấy ngày vất vả, một dị năng giả khác giống như chó săn phụ họa.
Cũng là dị năng giả hệ đất, Vương Khôn rất không thích bộ dáng chó săn của Triệu Hoan Thụy.
Tầm mắt của hắn vẫn bị một nam sinh hấp dẫn, vừa mới theo Mạnh Giang Thiên lên, chỉ liếc mắt một cái, hắn liền không dời được tầm mắt.
Ở tận thế, mỗi người đều bẩn thỉu, chỉ có nam sinh kia trắng nõn giống như một con búp bê sứ.
Có chút kinh hoảng trốn ở phía sau Mạnh Giang Thiên, nhu nhược giống như một con thỏ trắng nhỏ, làm cho người ta nhịn không được muốn ôm vào trong ngực che chở.
Tiểu bạch thỏ nhu nhược kia quá hấp dẫn người khác, Vương Khôn bất giác, ánh mắt luôn đi theo cậu.
Hội trưởng học sinh và Triệu Hoan Thụy ở bên tai cằn nhằn không dứt, ầm ĩ đến mức trong lòng Vương Khôn chán ghét, quá chậm trễ hắn nhìn tiểu bạch thỏ.
"Những người chúng tôi, nếu không có hội trưởng, có lẽ cũng không đợi được các ngài đến cứu." Triệu Hoan Thụy nói một câu này lặp đi lặp lại không biết đã nói bao nhiêu lần.
Thôi Tây Sinh dường như bị cái gì đó dọa sợ, di chuyển một bước, trốn ở phía sau Mạnh Giang Thiên, vừa lúc bị anh ngăn trở.
Vương Khôn muốn di chuyển một bước vòng qua Mạnh Giang Thiên nhìn tiểu bạch thỏ, cất bước lại đụng phải Triệu Hoan Thụy vẫn quấn lấy hắn, không hề có điểm dừng khen ngợi hội trưởng học sinh.
Vương Khôn nhướng mày, kiên nhẫn với Triệu Hoan Thụy và hội trưởng học sinh đã đến cực hạn, lạnh lùng nói: "Hai bạn học, công lao của các cậu tôi sẽ báo cáo. Chúng tôi sẽ không cướp công lao của các cậu, xin các cậu yên tâm. Nếu bây giờ vẫn còn năng lượng, xin vui lòng giúp tôi xác minh danh tính của những người trên mái nhà. Chúng tôi báo cáo với khu an toàn, trong một thời gian ngắn sẽ có người đến đưa bọn họ đi."
"Mấy người chúng tôi còn muốn tiếp tục đi tìm kiếm người sống sót, người đăng ký công lao của các cậu cũng không phải chúng tôi, hai người các cậu nói với tôi những thứ này để làm gì, mấy cái này không nằm trong quản lý của tôi."
"Chúng tôi không có ý tứ kia, ngài hiểu lầm rồi." Triệu Hoan Thụy có chút xấu hổ cười trừ.
Hội trưởng học sinh vẫn giả bộ cao nhân không nói gì, nhưng sắc mặt cũng thoáng cái không đẹp.
"Hai vị bạn học đi hỗ trợ đi, đừng đi theo tôi." Vương Khôn vòng qua Triệu Hoan Thụy, đi về phía Mạnh Giang Thiên.
Hội trưởng học sinh nhìn hướng Vương Khôn đi tới, phát hiện Mạnh Giang Thiên đứng đó, sắc mặt vốn đã đen càng đen.
"Mạnh Giang Thiên, cậu đã quyết định chưa? Cậu có muốn tham gia khu an toàn không?" Vương Khôn tìm một đề tài, đứng bên cạnh Mạnh Giang Thiên.
Ánh mắt cố gắng đặt trên người Mạnh Giang Thiên, khống chế mình không cần nhìn cậu bé phía sau Mạnh Giang Thiên.
"Vốn muốn gia nhập, bất quá hiện tại có chút do dự." Bị người ta phân chia thức ăn của mình, Mạnh Giang Thiên vẫn nuốt không trôi khẩu khí này, chuẩn bị nói với Vương Khôn.
"Tại sao?" Vương Khôn ngẩn người, hỏi.
"Tôi sợ đi, tôi sẽ chết