"Tôi làm người a... cả đời không cảm thấy vận khí của mình tốt, không nghĩ tới sau tận thế ngược lại vận khí bạo liệt, mấy lần đều mạng lớn không chết. Lúc tận thế vừa tới tôi cũng không biết mình thành dị năng giả, trốn đông trốn tây vẫn bị zombie cắn, vốn tưởng rằng sắp chết, không nghĩ tới căn bản là không bị lây nhiễm."
"Sau đó được người trong khu an toàn cứu, tôi còn tưởng rằng lần này thật sự được cứu, ai ngờ lại bị người ta nhốt lại, mỗi ngày đều bị ép buộc không còn một mảnh. Tôi nhìn thấy những dị năng giả trẻ tuổi kia chỉ có thể chờ chết, cảm thấy bọn họ không thể giống như tôi, nhất thời động tâm liền cứu bọn họ. Kết quả lại được bọn họ tìm tới cậu cứu. Vừa rồi tôi cho rằng mình phải chết không thể nghi ngờ, cậu vừa rồi là dị năng gì thế? Có thể dị năng chữa bệnh cứu người sao?"
Hách Nhân bị nhốt ở phòng thí nghiệm trong thời gian dài, mấy ngày không nói chuyện với người khác, hiện giờ gặp được một người coi như quen thuộc, bụng bị thương cũng không cách nào ngăn cản xúc động muốn nói chuyện của ông.
"Quả thật có thể trị bệnh cứu người, chính là đẳng cấp quá thấp, chỉ có cấp một, miệng vết thương này của ông, phỏng chừng cần hai ba lần mới có thể khôi phục."
"Cấp một cũng đủ rồi, bằng không tôi hiện tại đã đi gặp Thượng Đế. Giúp tôi dậy đến phòng thí nghiệm của tôi, nơi đó có thuốc. Tôi sử dụng một ít thuốc, quá đau đớn."
"Không cần đứng lên, tôi mang ông qua." Mạnh Giang Thiên ngăn lại Hách Nhân, kéo cánh tay Hách Nhân, thuấn di đi tới phòng Hách Nhân mà Vương Thụy nói.
"Cậu đây là dị năng gì vậy? Cậu thức tỉnh hai dị năng! Không đúng, cậu còn gϊếŧ ba dị năng giả kia, cậu thức tỉnh ba dị năng giả?!"
Hách Nhân chỉ cảm thấy hoa mắt, chính mình đã trở về gian phòng quen thuộc. Kinh ngạc nhìn Mạnh Giang Thiên, vết thương đau đớn đều quên mất.
"Cái này sau này lại nói, thuốc của ông ở đâu?" Mạnh Giang Thiên không muốn nói nhiều về dị năng của mình.
"Ở bên kia có một hộp y tế, cậu mang tới đây." Hách Nhân không ngừng đánh giá Mạnh Giang Thiên, ánh mắt vẫn đi theo Mạnh Giang Thiên đi lấy hòm thuốc, ánh mắt không ngừng lóe lên, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mạnh Giang Thiên tìm được hòm thuốc, tiêm thuốc cho Hách Nhân, Hách Nhân nhìn Mạnh Giang Thiên đột nhiên hỏi: "Có phải cậu đã ăn tinh hạch không?"
"Tôi mang ông ra ngoài." Mạnh Giang Thiên không muốn nói nhiều chuyện của mình, lảng tránh vấn đề của Hách Nhân, kéo cánh tay Hách Nhân, muốn dẫn ông trở về điều trị thân thể cho Thôi Tây Sinh.
Hách Nhân lại nắm lấy cánh tay Mạnh Giang Thiên nói: "Trên người cậu có mùi máu tươi rất nồng, tôi vốn tưởng rằng cậu dính máu của ba dị năng giả kia. Nhưng tôi vừa quan sát cậu trong một thời gian, phát hiện trong cơ thể cậu có một luồng năng lượng rất nóng nảy, làm cho máu của cậu sôi trào. Hơn nữa trên người cậu còn có một tia mùi virus zombie.'
"Cái này giống hệt với các triệu chứng của những người bình thường ăn tinh hạch. Chẳng qua cậu có thể ngăn chặn cỗ năng lượng cuồng bạo này, hơn nữa đang chậm rãi tiêu hóa. Chút virus zombie kia mặc dù sẽ không biến cậu thành zombie, nhưng cậu hẳn là sẽ bị một ít ảnh hưởng. Cậu bây giờ có ý nghĩ điên cuồng muốn gϊếŧ người hay không? có muốn ăn thịt tươi có máu hay không?"
"Không có, những người đó sắp lục soát tới nơi này, chúng ta nên nhanh chóng rời đi." Mạnh Giang Thiên muốn dẫn Hách Nhân đi.
Hách Nhân lại rất cố chấp với câu trả lời của Mạnh Giang Thiên, lui về phía sau một bước tiếp tục nói: "Nếu như cậu có loại ý niệm này, vẫn là không nên tùy tiện chạy loạn thì tốt hơn. Một dị năng giả như cậu nếu phát điên, cũng không biết có bao nhiêu người vô tội gặp phải."
"Tôi thật sự không có." Mạnh Giang Thiên không nói gì thở dài, rất chân thành nói.
Anh lần này cũng không có tham lam, số lượng tinh hạch cắn nuốt cũng nằm trong phạm vi mình có thể thừa nhận. Tuy rằng sẽ nóng nảy hơn bình thường một chút, nhưng tuyệt đối có thể khống chế chính mình.
Bất quá Hách Nhân nói tình huống anh đều trải qua, anh tựa hồ đã bại lộ. Mạnh Giang Thiên đang rối rắm có nên tiếp tục giấu diếm dị năng của mình hay không.
Thôi Tây Sinh còn bảy tám tháng mới có thể sinh, ở lại lâu với lão đầu này, về sau ông khẳng định có thể phát hiện dị năng chân chính của anh là gì.
Mạnh Giang Thiên không sợ Hách Nhân đem chuyện của anh tiết lộ ra ngoài, chỉ là cảm thấy nếu tiết lộ, về sau nhất định sẽ rất phiền toái.
Mạnh Giang Thiên liên tiếp phủ nhận, khiến Hách Nhân càng thêm ý vị thâm trường nhìn anh.
Không truy vấn Mạnh Giang Thiên nữa, Hách Nhân đỡ bàn, từng bước di động.
"Ông đi đâu vậy?" Mạnh Giang Thiên vội vàng đỡ lấy Hác Nhân, lão đầu này bị thương cũng không yên.
"Lưu Thắng Huy vẫn muốn chế tạo một đội quân dị năng giả, ngay từ đầu hắn chỉ cấy tinh hạch zombie vào thân thể người thường. Khi đó tôi không tới, những người bình thường kia sau khi bị năng lượng tinh hạch làm nổ tung thân thể, lại bị nhiễm virus zombie, thi thể biến thành zombie."
Hách Nhân đi vài bước, kéo đến vết thương trên bụng từng trận phát đau, dựa vào một kệ dụng cụ thở hổn hển nghỉ ngơi.
"Ông muốn lấy gì? Tôi sẽ lấy nó cho ông." Mạnh Giang Thiên tìm cho Hách Nhân một cái ghế, muốn ông ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Không có đồng tử và dấu vân tay của tôi, cậu không lấy được." Hách Nhân lắc đầu, nghỉ ngơi một lát, tiếp tục đi.
Vừa đi vừa nói: "Sau đó tôi đến khu an toàn, Lưu Thắng Huy biết tôi có thể thanh lọc virus zombie, liền nhốt tôi vào phòng thí nghiệm dưới lòng đất. Nhiệm vụ mỗi ngày của tôi chính là trợ giúp hắn thanh lọc virus zombie mang theo trên tinh hạch"
"Ngay từ đầu tôi còn có thời gian rảnh rỗi, về sau theo dị năng giả gia nhập khu an toàn càng ngày càng nhiều, tinh hạch mỗi ngày đưa tới cũng càng ngày càng nhiều. Dị năng tinh lọc của tôi mới cấp một, mỗi ngày tiêu hao hết dị năng cũng không có cách nào đem tinh hạch bọn họ đưa tới đều tinh lọc hết."
Hách Nhân rốt cục đi tới trước một cái tủ, dựa vào tủ nghỉ ngơi một lát, ở khóa điện tử cửa tủ ấn một chút.
Khóa điện tử quét đồng tử và dấu vân tay của Hách Nhân, cửa tủ mở ra.
Trong tủ là một két sắt cao nửa người, Hách Nhân chỉ vào két sắt nói: "Lấy nó ra."
Mạnh Giang Thiên đưa tay muốn lấy, Hách Nhân lại giữ chặt anh nói: "Chờ một chút, đi lấy cho tôi một cái ghế, đứng không vững, bụng quá đau."
Mạnh Giang Thiên lại đi lấy ghế bảo Hách Nhân ngồi xuống, lấy két sắt ra.
Hách Nhân ngồi trên ghế thử vài lần, muốn ấn mã và dấu vân tay trên két sắt, nhưng vết thương trên bụng khiến ông không có cách nào khom