"Một tiếng thầy này tôi cũng không dám làm. Tôi không có gì để dạy cho cậu." Hách Nhân cười lắc đầu.
"Ở phương diện chữa bệnh cứu người, ngài vẫn là thầy của tôi, tôi còn muốn học rất nhiều."
"Cậu có dị năng có thể trị bệnh cứu người, nào còn cần học trị bệnh cứu người?"
"Cứu người có thể dựa vào dị năng, nhưng chế tạo thuốc tôi còn phải học theo ngài mới được."
"Cậu có muốn học dược phẩm không?" Hách Nhân đột nhiên nhìn Mạnh Giang Thiên rất nghiêm túc hỏi.
Mạnh Giang Thiên chỉ là khách khí thuận miệng nói, Hách Nhân đột nhiên hỏi nghiêm túc như vậy, Mạnh Giang Thiên nhất thời bị hỏi khó.
Nếu Hách Nhân thật sự chịu dạy anh chế tạo loại thuốc tinh lọc này, sau này cắn nuốt tinh hạch một lần có thể nuốt thêm vài viên, đẳng cấp tăng lên cũng sẽ nhanh hơn một chút, Mạnh Giang Thiên suy nghĩ rồi gật đầu: "Muốn học."
"Muốn học thì mang theo tôi a. Điều này không phải là ngày một ngày hai có thể tìm hiểu." Hách Nhân mặt mày hớn hở, cười như lão hồ ly ranh ma.
"..." Mạnh Giang Thiên đột nhiên cảm thấy mình bị lừa gạt.
"Vì sao ông nhất định phải đi theo tôi?"
"Cậu đẳng cấp cao có thể bảo vệ tôi. Tôi có thể thanh lọc virus zombie, lại có thể chế tạo thuốc thanh lọc. Cho cậu có thể thức tỉnh thêm vài loại dị năng, cậu sao lại không muốn mang theo tôi?"
Hách Nhân cũng rất nghi hoặc, đột nhiên nghĩ đến cái gì, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Cậu là sợ tôi đem chuyện cậu có thể ăn tinh hạch nói ra sao?
Chuyện này người trong phòng thí nghiệm hẳn là đều biết đi, cậu không muốn tiết lộ tin tức, chỉ sợ phải gϊếŧ tất cả mấy người đó mới được. Nhưng cậu yên tâm, chỉ cần cậu mang tôi ở bên người, cái mạng già này của tôi ở trong tay cậu. Cậu muốn gϊếŧ tôi chính là chỉ cần giơ tay lên, tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật của cậu."
"Những thứ này sau này nói sau đi. Thôi Tây Sinh mang thai, sức khỏe rất không tốt. Tạm thời tôi sẽ mang theo ông, giúp Thôi Tây Sinh điều trị thân thể một chút." Mạnh Giang Thiên vì Thôi Tây Sinh mà tạm thời thỏa hiệp.
"Cậu biết Thôi Tây Sinh mang thai rồi à? Làm sao biết được? lúc trước cậu ấy sống chết không cho tôi nói cho cậu biết."
"Chuyện mang thai muốn giấu diếm cũng không giấu được, chúng ta đi ra ngoài trước đi." Hành lang ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, những người đó đã lục soát tới nơi này.
Hách Nhân từ trong két sắt lấy ra mấy bình thuốc nhỏ bỏ vào túi. Mạnh Giang Thiên lôi kéo Hách Nhân mấy cái lóe lên, liền từ trong phòng đi ra ngoài cửa.
Bên ngoài rất ồn ào, dị năng giả và dị năng giả đánh nhau không thể giải quyết, Lưu Thắng Huy và Trương Triết Phong xem như hoàn toàn khai chiến.
Toàn bộ khu an toàn hỗn loạn một mảng, có người nhân cơ hội cướp nhà, có người đã thu thập hành lý bắt đầu chạy trốn.
Mạnh Giang Thiên lo lắng cho Thôi Tây Sinh, lôi kéo Hách Nhân nhìn đông nhìn tây bay lên bầu trời
"Cậu còn có hệ gió a, cậu rốt cuộc ăn bao nhiêu loại tinh hạch? Bay chậm lại, cậu kéo vết thương của tôi." Hác Nhân ở giữa không trung thì thầm.
Mạnh Giang Thiên nóng lòng Thôi Tây Sinh, nhìn vết thương của Hách Nhân, không chết người được. Không có bất kỳ sự chậm lại, nhanh chóng đến siêu thị nhu yếu phẩm hàng ngày.
Đường phố nơi này cũng hỗn loạn, cửa siêu thị đóng chặt, trên cổng cuốn có nhiều vết hỏng, hiển nhiên bị người đánh đập. Nhưng vẫn kiên cường như cũ, không bị đập vỡ.
Mạnh Giang Thiên mang theo Hách Nhân đột nhiên xuất hiện trong phòng Trịnh Ngẫu ở lầu hai, trong phòng chen chúc sáu người đều hoảng sợ.
Lòng bàn tay Trịnh Ngẫu đã xuất hiện ngọn lửa nhỏ, thấy rõ là Mạnh Giang Thiên, lúc này đây hắn không có nổi giận nữa, ngược lại là thở phào nhẹ nhõm thật sâu.
Có Mạnh Giang Thiên là dị năng giả cao cấp, an toàn của bọn họ cuối cùng cũng được bảo đảm.
Ngụy Linh Linh buông cổ tay Thôi Tây Sinh ra, vừa rồi quá khẩn trương, cổ tay Thôi Tây Sinh đều bị cô bóp có chút đỏ lên.
Vừa rồi có người muốn vào cửa hàng cướp bóc, ông chủ kịp thời đóng cửa lại. Sợ hãi cùng hai nhân viên bán hàng ở tầng dưới chạy lên.
Trịnh Ngẫu và Ngụy Linh Linh hai dị năng giả chắn trước mấy người bình thường.
Ngụy Linh Linh sợ Thôi Tây Sinh có va chạm, Mạnh Giang Thiên trở về sẽ nổi giận, vẫn gắt gao bảo vệ Thôi Tây Sinh ở phía sau mình.
Mạnh Giang Thiên cũng nhìn thấy động tác của Ngụy Linh Linh, rất hài lòng.
"Hách viện trưởng!" Mấy người thả lỏng mới nhìn thấy Hách Nhân phía sau Mạnh Giang Thiên, Trịnh Ngẫu cùng Ngụy Linh Linh đồng loạt thán phục thành tiếng.
Thôi Tây Sinh kinh ngạc nghe thấy, cũng phát hiện Hách Nhân. Lần thứ hai nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Hách Nhân, Thôi Tây Sinh cảm thấy thân thiết.
"Chào mọi người." Hách Nhân tìm một cái ghế ngồi xuống, vết thương trên bụng hình như bị Mạnh Giang Thiên kéo ra, đau đớn.
Nhe răng trợn mắt đánh giá Trịnh Ngẫu và Thôi Tây Sinh, Thôi Tây Sinh rõ ràng sắc mặt tái nhợt hơn nhiều. Tuy rằng đều là mang thai, dị năng giả vẫn có thể chống đỡ hơn người bình thường một chút.
Nhưng tiểu tử này sao lại biến thành đẹp mắt, liếc mắt một cái liền không dời được tầm mắt. Con người vẫn là người kia, sao lại càng nhìn càng thuận mắt, quá kỳ quái.
"Hách viện trưởng, ông bị thương." Ngụy Linh Linh nhìn thấy vết máu trên quần áo Hách Nhân, khẩn trương đi tới bên cạnh Hách Nhân hỏi thăm.
Trịnh Ngẫu cũng đi tới. Thôi Tây Sinh lại đi tới bên cạnh Mạnh Giang Thiên, dựa sát vào anh.
Vừa rồi cậu sợ hãi, hiện tại chỉ có ở bên cạnh Mạnh Giang Thiên, mới có thể làm cho cậu có cảm giác an toàn.
Thôi Tây Sinh chủ động ôm ấp là khó có được, Mạnh Giang Thiên cao hứng trở tay ôm eo Thôi Tây Sinh. Thôi Tây Sinh không giãy dụa, ở trong lòng Mạnh Giang Thiên, trái tim đập thình thịch dần dần bình ổn.
"Hách viện trưởng sao lại bị thương?" Thôi Tây Sinh nhìn Ngụy Linh Linh và Trịnh Ngẫu luống cuống tay chân băng bó vết thương cho Hách Nhân. Vết thương dường như rất sâu và vẫn còn chảy máu.
"Bị người trong phòng thí nghiệm đâm."
"Anh không phải có dị năng có thể chữa trị sao?" Sợ bị người nghe được, Thôi Tây Sinh nhỏ giọng nói bên tai Mạnh Giang Thiên.
"Anh dùng rồi, dị năng đều dùng hết. Bằng không em hiện tại sẽ không gặp được Hách viện trưởng."
"Bên ngoài bây giờ thế nào rồi? Tôi nghe rất ồn ào, vừa rồi có người đập cửa, thiếu chút nữa xông vào. Lưu Thắng Huy và Trương Triết Phong ai thắng?"
"Không biết, còn đang đánh nhau. Yên tâm đi, có anh ở đây, anh sẽ không để người nào làm tổn thương em."
"Anh ba ngày hai đầu chạy ra ngoài, mỗi lần anh đi ra ngoài, tôi đều sinh ra chút chuyện, lời của anh tôi mới không tin."
"Cái này cũng không có biện pháp, về sau anh tận lực không ra ngoài, mỗi ngày đều canh giữ cạnh em."
"Vẫn là quên đi, mỗi ngày nhìn anh tôi sẽ phiền chết."
"Vô tình."
Hai người nói thì thầm, dưới lầu đột nhiên lại truyền đến tiếng đập