Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Chiêu Dương tông tọa lạc trên một tiên sơn bên ngoài tòa thành lớn đầy phồn hoa của đất Thục, Thiên Tàm đô.
Vô vàn đỉnh núi trùng điệp, sừng sững chọc trời, cùng những mảng rừng xanh ngắt.
Xen lẫn bên trong là những mái ngói xanh, hiên đỏ cùng đình đài lầu các, được biển mây mù mênh mông bao phủ.
Dưới chân núi là dòng sông Miên Túc chảy về hướng đông, nước sông xanh biếc, chảy xiết không thôi.
Mấy ngàn bậc thang hướng lên cao, nối liền không dứt đến tận cánh cổng lớn đầy khí thế của tông môn.
Ngày thường nơi này không cần ai canh gác, mọi người ra vào đều dùng Huyền minh lệnh xem như giấy thông hành.
Trong tông, người có địa vị cao nhất là tông chủ Tinh Dao chân nhân.
Ông ấy là kiếm tu, thu nhận mười đồ đệ, Tạ Trì Phong chính là một trong số đó.
Chỉ mười người này mới có thể gọi ông là sư tôn.
Những đệ tử khác không phải đệ tử thân truyền thì phải gọi ông một tiếng tông chủ.
Sư phụ của Tang Nhị chính là sư đệ của Tinh Dao chân nhân, Liên Sơn chân nhân.
Vừa về đến Chiêu Dương tông, năm người lập tức giải tán, ai nấy tự đi tìm sư phụ mình báo cáo kết quả.
Tang Nhị trước quay về Thanh Trúc phong tìm Liên Sơn chân nhân.
Liên Sơn chân nhân tuổi gần bảy mươi, là một ông lão béo múp với mái đầu bạc, gương mặt phúc hậu và tấm lòng độ lượng.
Bình thường ông luôn là bộ dáng biếng nhác như ngủ chưa tỉnh, cũng không mấy quản thúc các đệ tử của mình.
Nhưng Tang Nhị lại rất thích theo Liên Sơn chân nhân tu luyện, còn bất giác cảm thấy ông rất xem trọng mình.
Có lẽ là vì tư chất của thân thể này cũng không tệ lắm.
Đáng tiếc, nguyên chủ là một người luyến ái não, đầu óc chỉ nghĩ mấy thứ tà môn ngoại đại như song tu, cho nên dù còn trẻ đã phải sớm bán muối.
Theo kịch bản nhân sinh của người này, Tang Nhị nhiều nhất chỉ sống được đến sang năm.
Ngẫm lại, như vậy thật đúng là có chút cô phụ sự bồi dưỡng của sư phụ.
Trên Thanh Trúc phong, trời rộng nhiều mây.
Liên Sơn chân nhân nằm dựa trên một chiếc ghế mây hóng gió, trên chiếc bàn gỗ nhỏ có đặt một bàn cờ chưa đánh xong.
Khói trầm theo lư hương lượn lờ bay.
Ông thong thả cầm một miếng vải lụa, lau chùi ấm tử sa* mà mình yêu nhất.
Ông khẽ liếc nhìn Tang Nhị, người ngồi ở đối diện đang nghiêm túc báo cáo nhiệm vụ, thình lình hỏi, "Lần này có bị thương không?"
(*Ấm đất sét Nghi Hưng, còn được gọi là ấm tử sa dùng chỉ dòng ấm gốm, cụ thể là ấm pha trà được làm từ đất sét tím Nghi Hưng)
Tang Nhị khẽ sờ mũi, "Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng ngại ạ"
Hệ thống tăng mức trừng phạt, hiệu quả chẳng khác gì nội thương.
Trên đường quay về, Tang Nhị từng trộm soi gương, nhìn thấy trên phần lưng là một mảng xanh tím, việc lưu chuyển linh lực cũng khô kiệt như dòng nước cạn, có chút trì trệ.
Bệnh trạng do trừng phạt tạo ra, kỳ thật có thể dùng lối tắt xóa bỏ.
Chỉ cần tốn 80JJ tệ, từ thương thành của hệ thống mua một tấm 【 thẻ giảm miễn trừng phạt 】 là được.
Nhưng Tang Nhị cảm thấy chuyện này chỉ là chuyện vặt, không cần phải lãng phí tiền đi mua.
Dù sao bị nội thương nàng có thể chịu đựng, cũng có thể tự làm nó biến mất.
JJ tệ thật sự không phải thứ dễ dàng kiếm được.
Cốt truyện sau này hẳn sẽ càng ngày càng khó.
Những pháp khí càng hiếm, giá cả sẽ càng cao.
Hiện tại tiết kiệm JJ tệ kiếm được, sau này đợi đến thời khắc mấu chốt, nói không chừng có thể mua được thứ cứu mạng.
Cho nên, trên đường quay về, Tang Nhị vẫn luôn chịu đựng, không dùng lối tắt.
Thấy trạng thái của Tang Nhị không tốt lắm, Liên Sơn chân nhân cũng không giữ nàng lại lâu, hỏi một ít việc trên đường xong liền phất tay nói, "Được rồi, ngươi về đi, nán lại chỉ quấy rầy ta lau chùi ấm tử sa"
Tang Nhị khẽ cười, lui ra ngoài.
Vì thời gian còn sớm, tiếp theo nàng quay về động phủ của mình chữa thương vậy.
Bước chân của Tang Nhị nhanh hơn, nhưng lúc vừa ra khỏi nội điện, nàng khẽ liếc thấy phía trước có bóng người.
Đó là một thiếu niên xấp xỉ tuổi nàng, phát quan màu tím ánh vàng, eo mang ngọc bội, mày liễu mắt hạnh, cực kì anh tuấn.
Nhưng thái độ lại khó chịu, hậm hực, nhìn qua không dễ sống chung.
Lúc này, gã đang khoanh tay, ánh mắt không chút thiện ý nhìn nàng.
Thiếu niên này tên Đan Hoằng Thâm, cũng là đệ tử của Liên Sơn chân nhân.
Nếu tính theo bối phận, gã chính là sư đệ của Tang Nhị.
Nhưng khác với Tang Nhị, sau khi kết đan mới trở thành đệ tử của Liên Sơn chân nhân, Đan Hoằng Thâm là người từ nhỏ đã được Liên Sơn chân nhân nuôi nấng, quan hệ giữa họ thân thiết như ông cháu.
Tính cách gã cao ngạo, thích kẻ mạnh lại bênh vực người mình.
Bất quá, gã xác thật cũng có tư cách để kiêu ngạo.
Trong Chiêu Dương tông, ngoại trừ Tạ Trì Phong, tu vi của tên tiểu tử này trong đám người trẻ tuổi được xếp vào top 3.
Vừa trông thấy vị huynh đệ này, huyệt thái dương của Tang Nhị liền theo phản xạ có điều kiện hơi nhói lên một chút.
Không vì điều gì khác, chỉ vì Đan Hoằng Thâm là mối tình đầu của nguyên chủ.
Chính xác hơn, gã là mối tình đầu thất bại của nguyên chủ.
Đó là chuyện xảy ra vào hai năm trước.
Lúc ấy, nguyên chủ còn theo con đường ngây thơ, chưa lộ ra thuộc tính bá vương hoa như hiện tại.
Đan Hoằng Thâm là thanh mai trúc mã của nàng.
Hai người từ nhỏ giống như hoan hỉ oan gia, gặp mặt liền cãi nhau.
Bước vào tuổi dậy thì, Đan Hoằng Thâm cao lên, lột xác thành người cực kì lóa mắt.
Nguyên chủ bất tri bất giác động tâm với gã, yêu thầm một khoảng thời gian, sau đó lấy hết can đảm đi tỏ tình.
Chỉ là đạo lý "ai cũng ngại pháo hôi" áp dụng ở đâu cũng đúng.
Lần tỏ tình này của nguyên chủ không chỉ thất bại, còn bị mấy người bạn chơi thân của Đan Hoằng Thâm trào phúng một phen.
Nguyên chủ tức đến nỗi ngay tại chỗ đánh Đan Hoằng Thâm một trận, sau đó, quan hệ của họ hoàn toàn tan vỡ.
Họ trở thành kẻ thù của nhau, đã hơn một năm, chưa ai nói với ai một lời.
Sau khi mối tình đầu thất bại, nguyên chủ dành hết tâm tư vào việc luyện đan, trầm mê nghiên cứu thuật song tu, bắt đầu thả bay phong cách.
Rất nhanh, nàng đã thay đổi mục tiêu, xem trọng đóa hoa cao lãnh so với Đan Hoằng Thâm càng khó "hái" được, Tạ Trì Phong.
Cũng kể từ khi nàng bắt đầu theo đuôi Tạ Trì Phong, không hao phí sức lực chú ý Đan Hoằng Thâm, thái độ của Đan Hoằng Thâm dành cho nàng lại thay đổi, từ thờ ơ, hờ hững biến thành âm dương quái khí.
Hiện tại, mỗi lần nhìn thấy nàng, gã đều phải châm chọc, nói móc vài câu, như thể một con nhím, nếu không đâm nàng vài cái liền chịu không nổi.
Từ khi xuyên vào thân thể này, Tang Nhị cũng kế thừa mọi ký ức về yêu hận tình thù của nguyên chủ, không ít lần phải ứng phó với tiểu tử này.
Nàng nhớ mang máng, trong nguyên văn, vị huynh đệ này tuy không nằm trong bốn vị nam chính có thể lựa chọn nhưng trong tương lai, cũng sẽ trở thành một kẻ nâng váy cho nữ chính.
Nói cách khác, nguyên chủ đang liên tiếp coi trọng hậu cung của nữ chính.
[ tự châm nến ]
Cũng khó trách con đường tình duyên của nguyên chủ lại nhấp nhô đến vậy, thậm chí có thể xuất bản thành sách mang tên "một đời pháo hôi bị ghét bỏ".
Muốn rời đi không tránh khỏi việc bước qua chỗ của Đan Hoằng Thâm đang đứng hiện tại, Tang Nhị định xem như không nhìn thấy gã.
Ai ngờ Đan Hoằng Thâm bỗng dịch người, đứng chắn trước mặt nàng.
Gã cúi đầu nhìn nàng, nhẹ giọng trào phúng, "Sương mù chỉ hơi nhiều một chút, ngươi lại bị lạc đường cả đêm.
Chẳng lẽ bản lĩnh sư phụ dạy ngươi đều cho chó ăn hết rồi?"
Tang Nhị chợt dừng bước, "Ban nãy ngươi nghe lén ta và sư phụ nói chuyện?"
Bằng không sao gã có thể biết nàng lạc đường trên núi Đại Vũ cả đêm?
Đan Hoằng Thâm hơi hất cằm, không chút hổ thẹn mà ngạo mạn nói, "Nơi này là Thanh Trúc phong, ta cần gì nghe lén.
Muốn nghe ta liền quang minh chính đại mà nghe"
Ngày xưa, vào những lúc thế này, nếu hai người không cãi nhau một trận sẽ không thể xong việc.
Nghiêm trọng hơn có lẽ còn muốn ngay tại chỗ so mấy chiêu.
Nhưng hôm nay Tang Nhị thật sự không khỏe, muốn sớm được về nghỉ ngơi, không hơi sức