Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Hệ thống, "Nguyên văn dám miêu tả, ngươi dám làm sao?"
Tang Nhị, "..."
Lại không thể nào phản bác được.
Hệ thống, "Đinh! Xin ký chủ trong vòng một tiếng bổ sung đoạn cốt truyện chủ tuyến"
Mấy đoạn cốt truyện sau này, đoạn nào đoạn nấy đọc xong chỉ thấy thẹn, đoạn nào đoạn nấy đều không liêm sỉ.
Nếu nàng không hiểu sai, ý của hai đoạn trước hẳn là nguyên chủ nằm trên giường tự vuốt ve mình, cũng tự làm ra một đống vết đỏ trên da.
Tang Nhị yên lặng che mắt, "..."
Khó xử trong chốc lát, Tang Nhị linh quang chợt lóe, như được tiêm máu gà nghĩ, đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, phàm những nơi kịch bản không viết rõ đều là sơ hở có thể lợi dụng.
Tác giả lại không quy định nhéo ở đâu, nhéo nhiều ít.
Nếu nàng chọn một vài chỗ ẩn nấp, chỉ bản thân có thể nhìn đến xuống tay, không phải xong rồi?
Việc này không nên chậm trễ, Tang Nhị vén quần áo lên, chuẩn bị nhéo xuống bụng...
Hệ thống, "Ký chủ, xin đọc cho kỹ.
Nguyên văn viết chính là khiến đầy người vết đỏ.
Cho nên hiệu quả trong mắt người đọc cần phải đạt đến yêu cầu này"
Tang Nhị khựng lại, "Hửm?"
Chẳng lẽ là...!bên dưới quần áo thế nào cũng được, nhưng những nơi lộ ra ngoài, nhất định phải để người đọc nhìn đến vết đỏ?
Hệ thống, "Chính xác"
Tang Nhị, "...", xem ra một màn không liêm sỉ này là không thể tránh khỏi.
Nhưng việc này cũng có nghĩa là những nơi bị quần áo che khuất hoàn toàn có thể lười biếng, chỉ cần nhéo nơi gần cổ, làm được hiệu quả thoạt nhìn có "cả người dấu vết" là được rồi.
Tang Nhị để sát vào gương, quyết tâm, dùng móng tay nhéo da trên cổ.
Rất nhanh, trên làn da trắng nõn, nơi xiêm y nửa che nửa lộ liền để lại loang lổ vệt đỏ.
Loại giả tạo dấu vết này, nhìn rất thật, nhưng nếu so với dấu hôn thật sự, tốc độ biến mất sẽ nhanh hơn nhiều, cho nên nàng cần phải tốc chiến tốc thắng.
Sau khi nhéo một lát, thấy hiệu quả đủ rồi, Tang Nhị liền thổi tắt nến, thừa dịp bóng đêm yểm hộ, lắc mình ra khỏi cửa.
Chiêu Dương tông tính luôn cả tông chủ, tổng cộng có năm đại trưởng lão, mỗi người sống trên một ngọn núi.
Sau giờ Hợi, trong tông cấm đi lại vào ban đêm, môn sinh không thể tùy ý ra ngoài.
Một khi bắt được ai vi phạm lệnh cấm, người đó sẽ bị phạt.
Chưa nói đến việc nàng còn từ Thanh Trúc phong lẻn vào Xích Hà phong, nơi chỉ toàn đệ tử nam.
Cũng may, đêm nay vận khí của Tang Nhị không tồi, một đường thuận lợi, căn bản không gặp phải đệ tử tuần tra, rất nhanh nàng đã đến cửa vào Huyền cơ tuyền.
Xưa nay, tiên sơn vốn có nhiều địa phương trân quý.
Huyền cơ tuyền là một dòng suối lạnh trên Xích Hà phong, bên suối có rất nhiều cây bông gòn, đài hoa đỏ tươi.
Trên mặt nước là màn sương trong suốt, lượn lờ không dứt, nhìn như suối nước nóng.
Lặn xuống càng sâu, nhiệt độ của nước càng thêm lạnh thấu xương, hà hơi ra khói.
Người thường ngâm trong chốc lát, thân thể sẽ bị đông lạnh đến tê rần.
Mà đối với người tu tiên, đặc biệt là thân thể Thuần dương, Huyền cơ tuyền lại là một thánh địa chữa thương khả ngộ bất khả cầu.
Trên Xích Hà phong, dưới mái hiên treo đèn lưu li, bấc đèn cháy vang lên những tiếng lách tách.
Ngoài lối vào Huyền cơ tuyền không một bóng người.
Cũng đúng, có lẽ không ai ngờ đến, vào thời gian cấm đi lại ban đêm sẽ có một cuồng đồ dám xông vào đây, muốn làm chuyện bậy bạ với Tạ Trì Phong.
[ châm ngọn nến ]
Trên con đường lát sỏi đi vào Huyền cơ tuyền, hai bên đường đóng đầy hơi nước, kết hợp với ánh đèn chiếu xuống lan rộng khiến khung cảnh một mảng mờ nhạt, ẩm ướt.
Cây bông gòn thấp thoáng tỏa ra hương thơm, sau tấm bình phong nửa trong suốt là một chiếc ao được tạo ra không theo bất kì hình dạng gì.
Sương khói mông lung, trên những tảng đá lát bên cạnh ao là một ít đài hoa từ trên cây rơi xuống, nhưng trong ao lại không có bất kì ai.
Người đâu rồi?
Tang Nhị lén lút, nhìn trái phải một vòng liền thấy sau bình phong, có một tảng đá sạch sẽ nhô cao hơn những tảng đá khác.
Bên trên có đặt một bộ quần áo được gấp chỉnh tề.
Y phục trắng như tuyết, nếu nhìn kỹ sẽ thấy bên trên có hoa văn hoa diên vĩ, hẳn là quần áo của Tạ Trì Phong.
Mặc kệ, cầm được quần áo lại nói sau.
Tang Nhị rón ra rón rén, khom lưng đi hai bước, suýt chút nữa trượt chân.
Để tránh việc ngoài ý muốn, nàng dứt khoát cởi giày sau đó trốn trong bụi cỏ.
Đang định duỗi tay qua cầm lấy quần áo, từ phía Huyền cơ tuyền vang lên tiếng nước "rào rào".
Tang Nhị, "!!!"
Nàng giống một con chồn đêm khuya trộm dưa, chột dạ vì bị bắt tại trận, sợ hãi lại hoảng loạn quay đầu nhìn sang.
Tạ Trì Phong đứng dậy khỏi Huyền cơ tuyền, những giọt nước chảy không dứt trên cơ thể trắng nõn, mà đôi môi lại hồng hào, no đủ.
Bờ vai rộng lớn nhưng không quá cơ bắp, các khối cơ cực kì rõ ràng, vòng eo săn chắc tạo thành một đường cong rắn rỏi.
Bọt nước dọc theo ngực và bụng, trượt thẳng xuống những khối cơ bắp lồi lõm, lăn vào rốn.
Dưới chút nữa, đều bị che khuất phía sau lớp sương mù.
Nghe thấy trên bờ truyền đến âm thanh lạ, đôi lông mày đã đóng hơi nước của Tạ Trì Phong hơi nhếch, vừa mở mắt lại nhìn thấy một người không thể nào xuất hiện ở đây.
"Là ngươi?!"
Tang Nhị ngồi xổm trong bụi hoa, tay cầm quần áo của hắn.
Vì sắp đến giờ ngủ, quần áo của nàng mỏng hơn bình thường một chút, chúng hơi bị thấm nước, trên chân nàng còn không mang giày.
Dưới làn váy, những đầu ngón chân phớt hồng vì khẩn trương mà hơi cuộn tròn.
Như thể cũng không ngờ hắn lại đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt nàng không giấu được vẻ kinh ngạc, hai mắt trợn to, từ đó khiến diện mạo vốn dĩ xinh đẹp cao lãnh nhiễm thêm sương mù, toát ra vẻ vũ mị sau khi bị chấn động.
Đột nhiên đối diện với tầm mắt của nàng, không hiểu vì sao, Tạ Trì Phong có chút luống cuống một chút.
Nhưng khi thấy quần áo nàng đang cầm trong tay, hắn mới hồi thần, lập tức ngụp người xuống nước, vành tai đỏ lên, kiềm nén sự tức giận, lạnh giọng nói, "Bỏ quần áo xuống, cút đi!"
Hoa bông gòn bị gió đêm thổi qua không ngừng lay động.
Một đóa hoa phất phơ bay xuống, nhẹ nhàng dừng trên xương quai xanh của hắn.
"Hoa? Thú vị, ta thừa nhận cái chiêu hoa lá này thành công quyến rũ được ta", Tang Nhị đứng lên, tay vuốt khẽ vuốt đai lưng, chịu đựng cảm giác thẹn, nâng cao giọng nói, "Nam nhân, trò chơi truy bắt ta đã chơi chán rồi, đêm nay, đệ có mà chạy đằng trời."
Tạ Trì Phong phòng bị lại chán ghét lui về sau một bước.
Nhưng tiếp đến, hắn liền nhìn thấy Tang Nhị từ đai lưng rút ra...!Một cọng thước dây dùng để đo may.
Tạ Trì Phong, "...?"
"Không, không sai, từ ngày đó giật hư hai chiếc cúc trên cổ áo đệ, ta vẫn luôn thấy áy náy.
Cho nên, đêm nay ta nhất định phải lấy được kích thước quần áo của đệ để bồi thường một bộ mới!", Tang Nhị có chút nói lắp, hai tay căng thước dây, dùng biểu tình bá đạo che giấu chột dạ, "Ta muốn, liền nhất định phải đo được.
Đệ trốn không thoát đâu, hoặc là đưa quần áo cho ta, hoặc là tự mình tới để ta đo!"
Tạ Trì Phong, "..."
Không biết có phải nàng nhìn lầm không, khóe mắt hắn, giống như hơi giật giật.
Nói xong lời thoại nóng bỏng kia, Tang Nhị khẽ thở phào.
Vì cốt truyện diễn đến đây nên kết thúc.
Tác giả đương nhiên sẽ không để pháo hôi thành công sơ múi được nam chính.
Ở nguyên văn, nguyên chủ nói xong mấy lời tàn nhẫn trên, chuẩn bị dùng vũ lực cưỡng ép, đúng lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân của đội đệ tử tuần tra truyền đến từ sau hàng cây.
Vì lúc đó là thời gian cấm đi lại ban đêm, đêm khuya nàng lẻn vào đây còn không chiếm được lợi ích gì, nguyên chủ sợ vạn nhất làm lớn chuyện đến chỗ tông chủ, sau này việc canh phòng sẽ nghiêm ngặt hơn.
sẽ không có cơ hội tiếp cận Tạ Trì Phong nữa.
Chính vì thế, nàng với tâm trạng sợ hãi bị bắt tại trận, cầm quần áo của hắn chạy mất.
Tiếng bước chân hẳn rất nhanh sẽ xuất hiện.
Tang Nhị đã chuẩn bị sẵn sàng để "vọt" đi bất kì lúc nào.
Ai ngờ, vào lúc này, biến cố đột nhiên xảy ra...!Từ bụi cỏ truyền đến tiếng sột soạt, một con thú cực nhỏ nhìn như chồn, thình lình từ chỗ tối bay vụt qua.
Nó như một tia chớp, nhắm thẳng về phía bàn chân nàng.
"Đệt, thứ gì vậy!"
Bị một phen hù dọa, Tang Nhị nhảy cẩng lên tránh sang bên cạnh nhưng lại dẫm phải một vũng nước tích trên đá.
Vì mất thăng bằng, nàng cứ thế ngã thẳng xuống Huyền cơ tuyền, mặt nước lập tức bắn lên một cột nước cao vút.
Nước trong ao trong suốt, tuy không quá sâu nhưng từ trên bờ ấm áp đột ngột ngã xuống nơi lạnh lẽo thế này, cảm giác đột ngột giảm nhiệt độ kia mới là thứ tra tấn người khác nhất.
Bọt khí ùng ục nổi lên, Tang Nhị hai tay quơ quào, trong lúc hỗn loạn bắt được một thứ gì đó làm điểm tựa.
Nàng ngoi lên mặt nước, thở dốc vài lần, khớp hàm đánh lập cập, "Nước ở đây sao lại...!sao lại lạnh như vậy!"
Lúc nhìn kỹ lại, thứ nàng nắm lấy để giữ thăng bằng lại là cánh tay của Tạ Trì Phong.
Ban nãy một người trên bờ một người dưới nước, hiện tại khoảng cách đã rút lại thành chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm đến được.
Tạ Trì Phong mím chặt môi, như thể phải chịu một nỗi sỉ nhục cực lớn, hắn rút tay về, cũng lui về sau vài bước.
Quần áo của Tang Nhị ướt sũng, dán sát vào khuôn ngực không ngừng lên xuống phập phồng.
Đuôi mắt, gò má, đóng đầy bọt nước, như một ánh trăng đã được gột rửa.
Bởi vì khoảng cách bị kéo gần, Tạ Trì Phong rất nhanh đã phát hiện những vệt đỏ kì quái trên cổ nàng.
Tuy chưa trải sự đời, nhưng hắn lại không phải đứa trẻ vô tri, hắn biết những dấu vết kia có nghĩa gì.
Tang Nhị lần đầu tiên gặp mặt đã muốn song tu với hắn.
Chỉ với điều đó thôi hắn đã nhìn ra, trong phương diện kia, nàng không phải là dạng người ngại ngùng, e thẹn.
Nhưng không ngờ, chỉ mới về tông được nửa ngày, người này đã không chịu nổi cô đơn mà...
Tạ Trì Phong trong lòng càng thêm chán ghét, như thể tránh rắn rết mà lui về sau thêm một bước.
Bên kia, Tang Nhị vốn không biết mình bị những dấu vết kia bôi xấu một phen, nàng đang không ngừng hít hà, xoa hai cánh tay, trong lòng không ngừng mắng mấy chục câu thô tục.
Nàng biết nước ao lạnh, nhưng không ngờ lại lạnh quá đáng như vậy, nếu tiếp tục đứng thế này, bàn chân nàng chắc phải đóng băng mất.
Tạ Trì Phong thế nhưng có thể ngồi trong phao lâu như vậy, đây là thể chất gì vậy?
Họa vô đơn chí chính là, lúc này, tình tiết trong cốt truyện lại bắt đầu.
Bên ngoài truyền đến một chuỗi tiếng bước chân dồn dập.
Một giọng nói trẻ tuổi mang theo vẻ hoảng loạn vang lên, "Tạ sư huynh, huynh có ở bên trong không? Thật ngại quá, ban nãy khi đi tuần tra, con linh sủng của một đệ tử không được cột kĩ nên chạy vào trong.
Con thú nhỏ kia cực kì quậy phá, hiếu động, bọn đệ lập tức vào mang nó đi ạ"
Vừa dứt lời, vài bóng người đã đến sau cây bông gòn, khoảng cách giữa bọn họ đã không phải là bức tường kín kẽ nữa.
Nếu lên tiếng ngăn cản, khiến đám đông nhìn sang, ngược lại sẽ khiến họ càng nhanh phát hiện ra Tang Nhị.
Làm sao bây giờ?
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Tạ Trì Phong hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Trong Tu Tiên giới hiện tại, tuy tư duy mọi người khá thoáng, nhưng trai đơn gái chiếc cùng ngâm trong một chiếc ao, vẫn là chuyện không thể giải thích được.
Lỡ như bị người khác nhìn thấy, quan hệ giữa hắn và Tang Nhị, đừng hòng có được hai từ sạch sẽ.
Tang Nhị vốn trăm phương nghìn kế muốn có được hắn, nếu một màn này bị người khác nhìn thấy liền vừa hay xác nhận sự "ái muội" giữa bọn họ, nàng có lẽ sẽ vì vậy mà vui mừng khôn xiết.
Trong nháy mắt, Tạ Trì Phong đã dự đoán nàng có lẽ sẽ la lên, còn chuẩn bị đánh ngất nàng.
Vừa ngẩng đầu, Tang Nhị đã đứng dậy, khẩn trương nhìn hắn nói, "Ta không kịp bò lên bờ nên trước sẽ tránh dưới nước, đệ nhớ che ta lại nha!"
Nói xong, không đợi Tạ Trì Phong đồng ý, Tang Nhị liền bóp mũi, ngụp người ngồi xuống đáy ao.
Rất nhanh, mấy đệ tử kia đã bước đến sau bình phong.
Cách một màn sương mù, các thiếu niên nhìn không rõ thân thể người đứng trong ao, chỉ có thể nhìn thấy cổ Tạ Trì Phong.
Con chồn trắng kia đang ngồi trên một tảng đá bên ao.
Chủ nhân nó vội vàng chạy đến, nhét con linh sủng không nghe lời kia lại vào tay áo.
Thiếu niên dẫn đầu đội tuần tra quan tâm hỏi, "Tạ sư huynh, nó không cào huynh bị thương chứ?"
"Không có", Tạ Trì Phong khẽ liếc nhìn thiếu nữ bóp mũi ngồi dưới đáy ao, ngữ khí vẫn cực kì bình tĩnh, "Các ngươi ra ngoài đi"
Mọi người biết hắn thích yên tĩnh, không thích bị người khác quấy rầy, lập tức đồng ý, trật tự đi ra ngoài.
Đợi đến khi xung quanh yên tĩnh lại, Tang Nhị gian nan nhịn thở nửa ngày