Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Một bàn tay nắm chặt lấy eo cậu.


trước sau

Ngày hôm sau Lâm Dữ Hạc tỉnh dậy khá muộn, kiệt cả thể chất lẫn tinh thần khiến cậu ngủ thẳng một mạch đến chín giờ sáng. Lúc Lục Nan đi làm đã tới hôn một hồi để đánh thức cậu, có điều lúc sau người đàn ông lại vươn tay tới bao phủ đôi mắt cậu, một lần nữa dỗ cậu đi vào giấc ngủ. (editor: mật ngọt này khiến em vừa yêu vừa hận huhu)

Sau khi tỉnh dậy, Lâm Dữ Hạc phát hiện ra đùi trong của mình đau nhức vô cùng, tuy rằng đêm qua không làm tới bước cuối cùng nhưng động tác cũng có chút quá trớn. Mặc dù sau đó Lục Nan còn quan tâm, săn sóc dùng tay giúp cậu, nhưng anh cũng không thể nào che giấu được những động tác trước mặt mình. Lâm Dữ Hạc vừa đứng dậy thì liền phát hiện ra bên trong đùi của mình bị sưng lên rõ ràng, khi nhìn kỹ vào còn có thể thấy vết ngón tay.

...Và dấu răng.

Răng của Lục Nan rất tốt, vừa đều vừa nhiều vừa đẹp. Lúc Lâm Dữ Hạc học về tai mũi họng đã từng nghe thấy bạn bè tán dóc với nhau, nói rằng người có kiểu hình răng như vậy có du͙ƈ vọиɠ khống chế rất mạnh. Cậu không biết cách nói này có cơ sở khoa học hay không, có điều đã tự mình trải nhiệm bằng thân thể nhiều lần, thế nên mỗi lần nhìn thấy răng của Lục Nan, Lâm Dữ Hạc đều không nhịn được mà liên tưởng đến một con mãnh thú có hàm răng sắc nhọn.

Có lẽ chính Lục Nan mới là sự mâu thuẫn ảnh hưởng tới Lâm Dữ Hạc.

Tại sao lại có người có thể vừa ôn nhu vừa bá đạo như vậy cơ chứ.

Khi Lâm Dữ Hạc xuống giường thì có chút khó khăn, phần đùi trong không thể chịu được ma sát, vì vậy mà tư thế đi của cậu trông cứ không được tự nhiên. Cậu vệ sinh cá nhân xong thì ngồi lên sofa đọc sách, vừa mới đọc được một lúc thì nhận được một tin nhắn.

(Cảnh Lực Lượng: Mấy hôm nữa anh chuẩn bị về nước rồi, bé chim, em có còn ở Yến Thành không?)

Cảnh Lực Lượng là nick wechat của Cảnh Chi, anh ta là đối tác của Lâm Dữ Hạc, cũng là người mà Lâm Dữ Hạc chơi cùng từ nhỏ đến lớn. Cảnh Chi lớn hơn Lâm Dữ Hạc tám tuổi, được thừa hưởng tài năng của ba mẹ nên rất có mắt nhìn trong lĩnh vực kinh doanh. Những hợp đồng Lâm Dữ Hạc nhận phần lớn đều là của Cảnh Chi tìm cho, các loại triển lãm nghệ thuật cũng là anh ta giúp cậu giới thiệu, hai người đã hợp tác với nhau được sáu, bảy năm rồi.

Lâm Dữ Hạc trả lời anh ta: (Có, ngày bao nhiêu anh về?)

(Cảnh Lực Lượng: Hẳn là hôm nay hoặc ngày mai thôi, anh vẫn chưa quyết định, khi nào làm việc xong sẽ nói cho em)

Cảnh Chi gõ chữ rất nhanh, tính cách anh ta có chút nóng vội.

Lâm Dữ Hạc còn chưa kịp trả lời lại thì anh ta đã gửi tin nhắn mới đến.

(Em với cái gã lớn tuổi mà Ngô Hân tìm đã ly hôn chưa?)

Lâm Dữ Hạc dừng lại một chút: (Vẫn chưa)

Cảnh Chi đã ra nước ngoài từ nửa năm trước, khi đó vì bận đưa công ty lên sàn chứng khoán ở US mà anh ta bận tối mắt tối mũi suốt ba bốn tháng liền, thế nên Lâm Dữ Hạc cũng không nói chuyện của mình với anh. Sau này vất vả lắm Cảnh Chi mới hoàn thành xong việc niêm yết công ty, sau khi biết được những sắp xếp của Ngô Hân thì suýt chút nữa là đập luôn cả điện thoại.

Lúc đó anh ta muốn bay về ngay lập tức, nhưng Lâm Dữ Hạc biết người ba định cư ở nước ngoài của Cảnh Chi đang bị bệnh, khi ấy đang trong thời điểm điều trị quan trọng, Cảnh Chi đang phải bận tìm phương án chữa trị thích hợp nhất trong các phòng thí nhiệm y tế lớn, nếu như về nước thì sẽ tạo ra ảnh hưởng rất lớn, vậy nên Lâm Dữ Hạc liền khuyên anh ta, nói rằng mình không sao, sẽ ly hôn nhanh thôi.

Sau đó lúc Lâm Dữ Hạc kết hôn cũng không mời Cảnh Chi về, chỉ bảo Cảnh Chi tập trung chăm sóc ba mình. Mãi đến khi ba của Cảnh Chi phẫu thuật thành công rồi, tình trạng hồi phục sau phẫu thuật cũng rất khá rồi Cảnh Chi mới có thời gian rảnh, dự định về nước.

Lâm Dữ Hạc không nói tình trạng sau khi kết hôn của mình cho Cảnh Chi, huống hồ chính cậu còn chưa hiểu rõ bản thân mình. Lần này Cảnh Chi nhắc đến chuyện ly hôn, cậu cũng chỉ định đợi anh ta quay về rồi nói chuyện cụ thể, thế nên liền quay sang chủ đề khác.

(Sức khoẻ của bác gần đây thế nào rồi ạ?)

(Cảnh Lực Lượng: Đã không sao nữa rồi, ông ấy nhàn rỗi đến mức bắt đầu buồn bã tay chân rồi đây. Trước khi phẫu thuật mới chỉ là trồng hoa nuôi chim các kiểu, bây giờ đã bắt đầu đào đất trồng trọt rồi, hôm qua còn vừa mới cùng mẹ anh ra ngoài mua hạt giống đây nè, thật sự là phục hai người bọn họ luôn.)

Lâm Dữ Hạc nghe thế thì yên tâm rồi.

(Sức khoẻ tốt là ổn rồi, vận động nhiều cũng là chuyện tốt)

Cậu lại nói với Cảnh Chi: (Anh đặt vé xong thì nói với em một tiếng, em tới sân bay đón anh)

Cảnh Chi dùng giọng điệu rất thiếu kiên nhẫn trả lời cậu.

(Không cần, anh có tài xế rồi, trời lạnh như này em ra ngoài làm gì? Ở nhà phải mặc dày vào một chút, bớt ra ngoài chạy loạn đi)

Lâm Dữ Hạc biết rất khó lay động được anh ta nên chỉ đành từ bỏ ý định.

Hai người lại nói chuyện vài câu, sau đó thì Cảnh Chi bị gọi đi chuyển hạt giống, lúc chuẩn bị đi anh ta còn nói với Lâm Dữ Hạc.

(Chờ anh về nước tìm em)

(Lâm Dữ Hạc: Được)

Ban ngày Lâm Dữ Hạc không có ra ngoài, cũng là vì biết hôm nay cậu không ra ngoài nên Lục Nan mới làm mạnh hơn một chút. Đến buổi trưa Lục Nan còn gọi điện về, lúc đó Lâm Dữ Hạc đang làm bài, sau khi bị anh nhắc nhở cậu mới nhớ ra phải ăn cơm.

Thật ra vết tích trên đùi cũng không tính là quá nghiêm trọng, bôi một lần thuốc mỡ xong cũng đã không còn giác gì nữa rồi. Chỉ là Lâm Dữ Hạc vẫn luôn có chút lơ đễnh không tập trung, không thể làm gì khác là đọc sách chuyên ngành cả ngày.

Tối nay Thái Bình có buổi họp thường niên, mười một giờ Lục Nan mới về nhà. Anh có uống chút rượu nhưng không nhiều, khi tắm rửa xong bước ra ngoài, chút hương rượu nhàn nhạt hoà lẫn cùng hương bạc hà của nước hoa sau cạo râu lại thật sự khiến người ta có chút say.

Lâm Dữ Hạc đã bị anh giục lên giường từ sớm rồi, Lục Nan đi tới, lục lọi tìm hòm thuốc để trên đầu giường.

"Em bôi thuốc chưa?" Lục Nan hỏi.

Lâm Dữ Hạc gật đầu.

Lục Nan cúi người hôn cậu một cái.

Mùi gỗ mun thoang thoảng trên người anh xen lẫn cùng mùi rượu, cô đọng lại tạo thành một mùi hương riêng biệt, khiến người ta khó lòng trốn chạy.

"Bé ngoan."

Vành tai Lâm Dữ Hạc bị giọng nói trầm thấp của anh nhiễm cho ửng đỏ cả lên.

Lục Nan chỉ là hôn Lâm Dữ Hạc, không có làm gì khác. Sau khi lên giường anh liền tắt đèn, có lẽ là vì tối qua đã làm hơi quá trớn rồi nên Lục Nan chỉ cách một lớp chăn ôm chặt cậu hơn một chút, không ức hiếp cậu nữa.

Thế nhưng anh muốn để cậu nghỉ ngơi, nhưng Lâm Dữ Hạc được bỏ qua một lần lại không chịu yên tĩnh ngủ.

Trong phòng là một mảnh tối tăm yên tĩnh, Lâm Dữ Hạc nhẹ giọng cất tiếng: "Ca ca, em muốn nói chuyện với anh."

Lục Nan cụng vào trán cậu, hỏi: "Làm sao vậy?"

Lâm Dữ Hạc nhẹ nhàng hít vào một hơi.

Lâm Dữ Hạc vẫn rất khó để hiểu rõ về chủ đề liên quan đến tình cảm, đây cũng là trở ngại mà cậu rất khó có thể vượt qua cho dù có chăm chỉ vất vả học tâm lý học đến đâu đi chăng nữa.

Cả ngày hôm nay cậu đều đọc sách, thế nhưng vẫn thường không nhịn được mà nghĩ, nếu như có "nếu như" thì sẽ thành dạng gì.

Cậu nhẹ giọng nói: "Trước đây em nói, tình yêu chỉ là nhiệm vụ của hai người. Sau

đó em lại nghĩ..."

"Nếu như quả thật là một nhiệm vụ, vậy thì đổi thành người khác có lẽ sẽ làm càng tốt hơn nhỉ."

Cánh tay ôm lấy cậu của Lục Nan thắt chặt lại.

Anh chậm rãi lặp lại một lần nữa: "Đổi người khác?"

Lâm Dữ Hạc giải thích: "Không phải em nói về chuyện thoả thuận, em chỉ là nghĩ rằng, ở trên cái vị trí này, em thật sự làm không tốt, như vậy không công bằng với ca ca."

Ngày hôm nay khi Cảnh Chi hỏi cậu đã ly hôn chưa, cậu thật sự đã nghiêm túc suy xét chuyện này.

"Chí ít đổi thành người khác thì sẽ... ưm!"

Lâm Dữ Hạc còn chưa nói hết thì Lục Nan đã đổi ý rồi.

Vốn dĩ anh muốn để cho Lâm Dữ Hạc nghỉ ngơi một đêm, nhưng bây giờ lại đổi ý rồi. Eo Lâm Dữ Hạc rất thon, vừa thon vừa mềm mại, Lục Nan chỉ cần dùng một tay đã có thể nắm chặt được xương hông của cậu, anh nắm chặt cậu ấn vào trong lòng mình.

Trong lúc hôn, Lâm Dữ Hạc luôn không thể chú ý đến bản thân, càng huống chi bây giờ cậu còn đang không một chút phòng bị. Trên chân cậu vẫn còn vết thương, người đàn ông chỉ cần không chú ý dùng đốt ngón tay chạm nhẹ lên vết thương vẫn còn sưng của cậu một cái là đã có thể khiến eo cậu mềm nhũn, càng khó chống lại được hơi thở như đang cướp giật ấy.

Mãi đến khi cậu gần như là ngạt thở, bắt đầu phản kháng một cách yếu ớt thì rốt cuộc Lục Nan mới tha cho cậu chút không gian để thở. Nhưng Lâm Dữ Hạc vừa mới thở gấp được một hơi thì môi lại một lần nữa bị lấp kín, đầu lưỡi bị người nọ ngậm lấy, không nặng không nhẹ cắn một cái.

"Ưʍ...!"

Lâm Dữ Hạc bị đau, trong phút chốc vành mắt trở nên ướŧ áŧ.

Cậu có thể đại khái đoán được ý tứ trừng phạt trong động tác của đối phương: "Ca ca... Em đang nghiêm túc nói về chuyện này!"

Rốt cuộc động tác của Lục Nan cũng dừng lại.

Trong bóng tối, Lâm Dữ Hạc không thấy rõ được vẻ mặt của anh, chỉ có thể dựa vào âm thanh mà phán đoán, nhưng thế thôi cậu cũng đoán được vẻ mặt của đối phương lạnh lẽo đến nhường nào. Lục Nan rất ít khi dùng loại giọng điệu này nói chuyện với Lâm Dữ Hạc: "Em muốn nghiêm túc thảo luận đúng không? Được, vậy tôi nói cho em biết, không có khả năng đổi người đâu!"

"Chúng ta không công chứng tài sản trước khi kết hôn, ba ngày trước lại vừa thay đổi thông tin hộ khẩu mới, nếu như ly hôn thì toàn bộ tiền vốn, quyền sở hữu cổ phần, bảo hiểm, bất động sản... tất cả tài sản của tôi đều sẽ có một nửa thuộc về em."

Lâm Dữ Hạc ngây ngẩn.

Nếu như cậu đủ bình tĩnh thì có lẽ có thể nghe ra được ngữ khí lạnh lẽo đáng sợ của Lục Nan khi nói ra hai chữ "ly hôn", nhưng lòng Lâm Dữ Hạc không yên, thế nên cậu chỉ hỏi một câu.

"Nhưng không phải là trước khi kết hôn chúng ta đã ký một thoả thuận về tài sản rồi sao ạ?"

"Đó là ký trước khi đính hôn." Lục Nan lạnh lùng nói: "Trước khi kết hôn đã ký thoả thuận lại một lần nữa, xoá bỏ công chứng rồi."

Tất cả những thoả thuận được ký trước khi kết hôn đều là do luật sư mà Ngô Hân mời về cùng với luật sư của Lục Nan cùng nhau ký tên, sau nhiều lần đàm phán thì hợp đồng đã được chỉnh sửa, bàn bạc tương đối cẩn thận. Thế nhưng sau đó Ngô gia lại xảy ra chuyện, Ngô Hân và Lâm ba rời khỏi Yến Thành, lúc ký lại thì chỉ còn mỗi hai người Lâm Dữ Hạc và Lục Nan.

Lâm Dữ Hạc học y, cậu mới chỉ hai mươi mốt tuổi, cứ coi như là cậu học luật đi chăng nữa thì cũng không thể nào so được với Lục Nan – người sở hữu một tập đoàn khổng lồ ở độ tuổi 31.

Trước giờ Lâm Dữ Hạc cũng chưa từng nghe qua về chuyện này, chỉ từng thấy người trẻ tuổi tham tiền tài gả vào nhà giàu bị lừa chụp cho cái mũ nợ nần phải vào tù, làm gì có chuyện người giàu làm chuyện tốt, chủ động phân chia tài sản?

Cậu lắc đầu: "Em không muốn tiền của anh..."

Lục Nan lại bóp chặt cằm của cậu, rất hung hăng mà hôn lên.

Có điều cho dù cử chỉ của người đàn ông có ôn nhu đến đâu thì sự cường thế từ trong xương cốt của anh vẫn khí thế truy người đến vậy.

Lâm Dữ Hạc bị anh hôn đến mức có chút đau đớn, thế nhưng cậu lại chỉ thấy buồn.

Trên thực tế, thủ đoạn động tay chân vào thoả thuận trước khi kết hôn này của Lục Nan cũng chẳng hề vẻ vang gì, phần lớn người sau khi biết được sự thật sẽ chỉ thấy sợ hãi, cảm thấy tâm tư của người bên gối mình quá thâm hiểm, ngay từ khi bắt đầu đã thiết kế ra cái bẫy dụ dỗ người bước vào tròng.

Nhưng Lâm Dữ Hạc lại không nghĩ như vậy.

Cậu còn đang nghĩ xem bản thân mình đã phạm phải những lỗi gì.

Tiếng nói của cậu bị nụ hôn làm cho đứt đoạn, ngôn từ rời rạc, chỉ còn lại sự áy náy là vẫn rõ ràng.

"Thế nhưng như vậy... thật sự không công bằng."

"Em không biết, nên đáp lại anh như thế nào... ca ca, em sợ..."

"Em sợ em không đủ yêu anh."

Rốt cuộc Lục Nan cũng tha cho bờ môi của cậu, tha cho cậu chút không gian để hô hấp.

Tay phải Lục Nan đỡ sau gáy Lâm Dữ Hạc, giờ khắc này lại chậm rãi trượt xuống, bao phủ lên cần cổ trắng muốt lành lạnh của cậu.

Nơi đó là bộ phận mẫn cảm của Lâm Dữ Hạc, chỉ cần ngón tay hơi dùng lực vân vê nơi đó là đã có thể khiến cho Lâm Dữ Hạc cứng người, khiến cậu không thể động đậy được nữa.

Người đàn ông cúi đầu xuống, ở trên cần cổ thon dài bị buộc phải ngẩng lên của Lâm Dữ Hạc mà hôn xuống, vừa vặn hôn vào phần yết hầu yếu ớt.

Ở nơi chỉ cần vừa có suy nghĩ là đã có thể khống chế sống chết ấy, thả xuống một nụ hôn rất khẽ khàng.

Rốt cuộc Lục Nan cũng khôi phục lại giọng điệu bình tĩnh, giọng anh khàn khàn:

"Ninh Ninh, không phải là em không đủ yêu tôi."

Anh vẫn luôn có thể một lời nói trúng tim đen.

"Em là không yêu bản thân mình, nên mới nói những lời như vậy."

_______________________________

Editor: bật mode tưởng tượng đi mọi người, tối đa trí tưởng tượng luôn đi, chương này mlem quá hihi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện