Lâm Dữ Hạc mờ mịt khẽ thở gấp một cái, không biết phải làm sao.
"... Em?"
Lục Nan cúi đầu thở dài.
Anh biết đây là điểm mù của Lâm Dữ Hạc, cho dù dùng cách nói uyển chuyển hay trực tiếp thì đối với Lâm Dữ Hạc mà nói đây đều là một chủ đề rất khó nghĩ thông suốt.
Cũng giống như một đứa trẻ chưa từng có kẹo ngọt, bạn không thể trách nó rằng "Em ăn quá ít kẹo rồi, phải ăn nhiều chút mới có thể bổ sung năng lượng". Bởi vì cậu không biết nên làm thế nào, mà còn cảm thấy không có được kẹo là lỗi của mình.
Lục Nan giơ tay lên khẽ vén tóc mái rơi loạn xạ trên trán Lâm Dữ Hạc ra đằng sau tai, từ động tác vừa rồi đến bây giờ mới chỉ trong một thời gian rất ngắn, thế nhưng chàng trai đã ra một tầng mồ hôi, vừa căng thẳng lại vừa nhạy cảm.
Thuận theo chiếc cằm nhẵn bóng, chóp mũi xinh đẹp cùng với ấn đường hơi nhăn lại của cậu, Lục Nan một đường hôn thẳng từ đó đến vầng trán nhẵn nhụi, động tác rất nhẹ nhàng, giống như an ủi cậu.
Anh dỗ vợ đang cứng nhắc của mình đến khi cậu mềm xuống một chút rồi mới hỏi.
"Em cũng muốn khiến tôi vui vẻ sao?"
Hầu kết Lâm Dữ Hạc lăn một cái, khi cất tiếng vẫn còn mang theo chút giọng mũi.
"Dạ."
Tất cả những hổ thẹn, bất an, tự cho rằng không công bằng của cậu đều là vì bản thân không làm được gì cho Lục Nan.
Cậu vẫn luôn bình tĩnh phân tích nhiệm vụ của hai người, thế nhưng bất tri bất giác đã âm thầm trộn lẫn với sự thay đổi của cảm xúc.
Lục Nan hướng dẫn theo trình tự: "Vậy em nên làm thế nào?"
Nhất thời Lâm Dữ Hạc có chút không biết phải làm sao.
Có điều thầy giáo Lục rất hiểu rõ cậu, anh đưa ra cho cậu lời chỉ dẫn, Lục Nan trầm giọng, hỏi cậu.
"Có còn nhớ lần trước lúc học cách xin lỗi tôi đã dạy em gì không?"
Lục Nan đã cách cậu rất gần rồi, gần đến mức không cần Lâm Dữ Hạc làm công tác chuẩn bị tâm lý quá nhiều đã có thể cổ vũ cậu lấy dũng khí tiến lên một bước.
Một lần rất nhẹ, bờ môi xinh đẹp cẩn thận từng ly từng tý chạm vào nhau.
Là Lâm Dữ Hạc chủ động.
Giọng Lục Nan hơi khàn, khen cậu.
"Bé ngoan."
Có lẽ là bởi vì không được người lớn quan tâm chăm sóc nhiều, thế nên khi nghe thấy người đàn ông nói như vậy thì vành tai Lâm Dữ Hạc hơi nóng lên.
"Như vậy... được chứ ạ?" Cậu nhẹ giọng hỏi.
Thầy Lục giao vấn đề lại cho cậu tự suy nghĩ.
"Em thấy sao?"
Lâm Dữ Hạc suy nghĩ trong phút chốc, lại ngẩng đầu lên hôn anh.
Bờ môi Lục Nan lành lạnh cứng rắn, mùi hương nam tính thuộc về riêng anh làm cho khí thế toàn thân anh càng trở nên mạnh mẽ, khiến người ta sợ hãi, thế nhưng chỉ có Lâm Dữ Hạc đã từng đích thân trải nghiệm mới biết được nhiệt độ cơ thể anh nóng ấm đến nhường nào.
Vốn dĩ mùi rượu trên thân người đàn ông đã tiêu tán hơn nửa rồi, nhưng trong phút chốc lại như thể quay lại một cách đột ngột, mùi cồn xộc vào mũi rồi bao trùm lên, khiến người ta say đắm.
Vành tai Lâm Dữ Hạc đỏ ửng lên một mảnh.
Cậu làm rất nghiêm túc, thế nhưng thầy Lục lại còn yêu cầu cậu tiến xa hơn.
"Hôn môi là chỉ chạm vào một cái là xong sao?"
Lục Nan nói.
"Đại khái là kinh nghiệm của em vẫn chưa đủ rồi."
Thật ra cũng đã đủ nhiều rồi, hơn nữa gần như mỗi lần đều hôn sâu đến độ khiến cho vành mắt cậu ướt đẫm. Chỉ có điều bây giờ Lục Nan mới là người quyết định, vì để khiến cho anh vui vẻ mà Lâm Dữ Hạc chỉ có thể cố gắng nhớ lại những bước anh đã từng làm.
Đầu tiên làm ướt bên ngoài trước, sau đó tách môi ra, thâm nhập sâu vào bên trong, cẩn thận chăm sóc cho mỗi một ngóc ngách một—— kinh nghiệm tích luỹ được đã nói cho Lâm Dữ Hạc biết nên làm thế nào, thế nhưng động tác của cậu lại không lưu loát, trúc trắc lại vụng về.
Những lần Lục Nan hôn cậu thường rất sâu, như thể muốn nhốt cậu vào trong lồng ngực, muốn khảm cậu vào trong xương máu mình vậy. Lâm Dữ Hạc luôn luôn bị người đàn ông cướp hết hô hấp, bây giờ nhớ lại, cho dù là đối phương không làm ra động tác gì thì cổ họng nhỏ hẹp cậu vẫn theo phản xạ có điều kiện cảm giác như bị người nọ chạm vào.
Nhưng động tác của Lâm Dữ Hạc lại vẫn hoàn toàn không thể đạt đến tác dụng tương tự như vậy, ngay cả bản thân cậu còn có thể cảm nhận được lưỡi mình quá cứng ngắc, động tác thì vụng về, mãi cho đến khi đầu lưỡi cũng bắt đầu se lại rồi nhưng Lâm Dữ Hạc vẫn chưa thể đạt đến được dù chỉ là một phần trăm tiến độ.
Thậm chí cậu còn cảm nhận được lồng ngực người đàn ông đang truyền tới từng trận run rẩy——
Lục Nan đang cười.
Lâm Dữ Hạc xấu hổ đến mức muốn trực tiếp chôn đầu mình vào trong gối.
Cậu cứng ngắc dừng lại động tác, muốn lùi lại về sau, ít nhất cũng không làm phiền vô ích đối phương nữa—— nhưng Lâm Dữ Hạc vừa mới lui người lại một chút đã bị người nọ kìm chặt cằm lại rồi ấn vào trong lòng anh.
Lòng bàn tay đang bao phủ trên gáy trắng nõn của cậu lại thu về, nắm chặt lấy cậu, khiến cậu muốn động đậy cũng không được.
Thầy Lục đã cho cậu đủ không gian để phát huy rốt cuộc cũng nắm lại quyền chủ động, chỉ trong