Bị đối phương giữ chặt, Hàn Y Nhân hoàn toàn không thể động đậy, nhưng cô ta vẫn vùng vẫy: "Tôi không có gì để nói với cô."
"Không sao cả, chỉ cần tôi có chuyện muốn nói với cô là được."
Ân Gia Hà có một đôi mắt hoa đào hấp dẫn, bị nhìn như vậy, Hàn Y Nhân trong nháy mắt có chút hoảng hốt, ngay sau đó, một chút hoảng hốt này liền biến mất, bởi vì Ân Gia Hà đã kéo cô ta đến bên cạnh mình.
Bước chân loạng choạng, Hàn Y Nhân chợt nhận ra mình đang ở quá gần Ân Gia Hà, lập tức nhớ đến những lời đe dọa Ân Gia Hà đã nói, đôi chân mang giày cao gót dây buộc La Mã đang lùi về phía sau, nhưng cánh tay của cô ta vẫn bị bàn tay như gông cùm của Ân Gia Hà giữ lấy, một lần nữa bị Ân Gia Hà kéo lại, nếu như Hàn Y Nhân không có chuẩn bị cô ta sẽ nhào lên người đối phương.
Hàn Y Nhân ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn Ân Gia Hà.
Người sau khẽ mỉm cười: "Tôi đã nói, sau khi cô trả lời câu hỏi của tôi, thì sẽ để cho cô đi."
Bị vây lại như vậy, Hàn Y Nhân cũng không dám nhúc nhích nữa, Ân Gia Hà mới lộ ra một chút vừa lòng: "Ngoan, hiện tại nói cho tôi biết, kim chủ đứng sau cô là ai?"
Diệp Minh Tâm có nhiều mối quan hệ, phía dưới có vô số người giúp cô làm việc, đó là lý do tại sao cô có thể lần ra mọi manh mối, phá vỡ tường lửa để cuối cùng tìm thấy Thường Hạo.
Ân Gia Hà chỉ có một mình, cô ấy chưa bao giờ nói với Dư Thính Tuyết về vấn đề này, cũng như chưa bao giờ yêu cầu sự giúp đỡ, có thể phát hiện sự liên quan giữa Hàn Y Nhân và Hàn Phi Nhứ, toàn bộ đều dựa vào sự nhạy bén trong tin tức của cô ấy.
Vì vậy, mặc dù cô ấy chắc chắn rằng người kéo mình xuống nước là Hàn Y Nhân, nhưng cô ấy không biết người đứng sau lưng Hàn Y Nhân là ai.
Hàn Y Nhân nhìn Ân Gia Hà khoảng ba giây, rồi đột nhiên cười rộ lên: "Kim chủ? Ân Gia Hà, cô rằng tất cả mọi người đều giống như cô sao?"
Người Hàn Y Nhân đang mỉa mai, không phải muốn chế nhạo Ân Gia Hà, mà là muốn chọc tức cô ấy, để cô ấy đừng bình tĩnh như vậy nữa, người bình tĩnh hầu như không có sơ hở, mà đó lại chính là người mà cô ta sợ nhất.
Những gì Ân Gia Hà hỏi cho thấy cô ấy không biết mối quan hệ giữa Hàn Y Nhân và Thường Hạo, Hàn Y Nhân không khỏi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cô ấy không biết là tốt rồi, như vậy cô ta mới có thể tìm ra đường sống.
Chỉ là Ân Gia Hà không có vẻ gì là tức giận, ngược lại có vẻ tâm trạng tốt: "Tôi cũng không cho là như vậy, chẳng qua, làm t ình nhân của người khác nhiều năm như vậy, cũng đã bồi dưỡng cho tôi một kỹ năng đặc biệt.
Người xưa đã nói, cá tìm cá, tôm tìm tôm, rùa tìm rùa, vì tôi là người được người khác bao dưỡng, nên chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được kẻ khác có phải được bao dưỡng hay không, ừm, cô cứ cho rằng đây là trực giác của tình nhân đi."
Vừa nói xong, Ân Gia Hà xoa xoa trán: "Thực xin lỗi là tôi sai rồi.
Tôi là tình nhân, nhưng cô không phải, cô là tiểu tam, đúng không?"
Từ "Tiểu tam" này ngay lập tức đập vào bàn chân đau của Hàn Y Nhân.
Mặc dù Ân Gia Hà cũng được bao dưỡng nhưng Dư Thính Tuyết thực sự thích cô ấy, nhiều năm như vậy, Dư Thính Tuyết chưa bao giờ liếc mắt nhìn một người phụ nữ nào khác, theo một khía cạnh nào đó, họ giống như những người yêu nhau thực sự.
Lại nhìn tới Hàn Y Nhân, Thường Hạo thường xuyên cặp kè với người khác sau lưng vợ, lâu lâu mới vỡ lẽ ra rằng những nữ minh tinh hay những người nổi tiếng trên mạng có quan hệ thân thiết với ai, đây cũng là lý do vì sao Hàn Y Nhân kiên quyết không muốn người khác để biết chuyện này.
Cô ta không muốn bị người khác đội lên đầu một thân phận khó nghe như vậy.
Ân Gia Hà cười mỉa mai: "Làm đ ĩ còn muốn lập đền thờ, chuyện xấu xa của cô là việc của cô, tôi cũng không thể xen vào được, nhưng cô còn muốn kéo theo cả tôi xuống nước, chuyện này có chút không tốt.
Tôi hỏi lại một lần nữa, kim chủ của cô là ai?"
Ngập ngừng một chút, thấy Hàn Y Nhân vẫn không muốn trả lời, cô ấy đẩy mạnh một cái, đẩy Hàn Y Nhân ra khỏi người mình, Hàn Y Nhân đi giày cao gót 10 phân, đương nhiên cũng suýt bị trẹo chân, Ân Gia Hà vẫn lạnh lùng như trước, tiếp tục nói: "Đoán xem bây giờ Diệp Minh Tâm đang làm gì.
Cô ấy và Hàn Phi Nhứ là bạn rất thân, điểm này hẳn cô đã biết.
Những lời tôi nói đúng là dành cho Diệp Minh Tâm nghe, cô ấy so với cô thông minh hơn nhiều, ngay câu nói đầu tiên đã có thể hiểu ra.
Ước chừng sau một thời gian dài như vậy, cô ấy đã đoán ra được mánh khóe của cô.
Đây là món quà đầu tiên tôi tặng cô, nếu cô còn không nói ra, tôi sẽ tặng cho cô món quá đáp lễ thứ hai."
Nói xong, Ân Gia Hà giơ tay phải lên, xoay chiếc nhẫn ở đốt ngón tay trỏ đầu tiên của tay phải hai lần, lúc này Hàn Y Nhân mới phát hiện ra, cô ta lại không phát hiện ra có người cầm mất nhẫn của mình.
Hơn nữa, cô ấy còn đưa chiếc nhẫn trên tay mình từ từ tới trước mặt Hàn Y Nhân, sau đó ưu nhã giơ lòng bàn tay cho cô ta xem chiếc nhẫn: "Nhìn có đẹp không?"
Hàn Y Nhân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, Dư Thính Tuyết đang ở trong rạp hát, vừa mới đến buổi tối, nói không chừng hiện tại đang ở trong phòng của Ân Gia Hà, mà nơi này cách phòng của Ân Gia Hà không quá 50 mét...
Cuối cùng, Ân Gia Hà vẫn có được câu trả lời mà mình muốn biết, cô ấy cũng vui vẻ tháo chiếc nhẫn ra ném một vòng parabol lên không trung, Hàn Y Nhân đã nhanh chóng bắt lấy không nói một lời ngay lập tức rời khỏi nơi này.
Mài đầu ngón tay, Ân Gia Hà cúi đầu cười nói với chính mình: "Dư Thính Tuyết thực sự là vũ khí lợi hại nhất mà mình từng sở hữu, khiến cho những kẻ khác nghe thấy mặt đều biến sắc."
Giọng cô ấy rất thấp, cả hành lang im ắng trong khoảng hai phút, Ân Gia Hà nhìn lên lớn tiếng nói với hành lang trống: "Ra ngoài đi, vở kịch đã kết thúc rồi, đến giờ đi ra và vỗ tay khen ngợi đạo diễn rồi."
"..."
Hàn Phi Nhứ cùng Trương Hạo không biết xấu hổ đi ra ngoài, Hàn Phi Nhứ cười gượng hai tiếng: "Hóa ra cô cũng biết."
Ân Gia Hà chế nhạo: "Các người đang trốn sau bức tường, mà nhìn vào gương chỗ kia vừa lúc có thể thấy được toàn bộ.
Nếu Hàn Y Nhân đứng ở góc độ của tôi chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể phát hiện ra các người."
Trương Hạo im lặng, sau đó nhanh chóng giải thích nói: "Tôi chỉ muốn giải thích là tôi đói bụng, muốn đi ra ngoài tìm đồ ăn, chỉ là trùng hợp mà thôi! Cũng không phải là tôi cố ý muốn tới nghe lén!"
Hàn Phi Nhứ cũng phụ họa theo: "Tôi cũng vậy! Tôi cũng chỉ tình cờ xuất hiện ở đây!"
"Chà" Ân Gia Hà lạnh nhạt nhìn hai người bọn họ: "Trước khi Hàn Y Nhân tới, tôi đã đứng ở đây mười phút rồi, sao tôi không thấy hai người cho tới khi chúng tôi bắt đầu nói chuyện, hai người mới xuất hiện ở phía sau vách tường, tại sao tôi cảm giác giống như hai người đang nghe lén?"
Hàn Phi Nhứ và Trương Hạo: "..." Cô ấy thực sự rất sắc sảo, TAT
Đây là phòng trà nước, trong đó có rất nhiều đồ ăn nhẹ và đồ uống, lần đầu tiên họ đến thực sự không phải cố ý, sau khi hai người gặp nhau, coi như anh em hoạn nạn có nhau, họ cùng nhau khóc lóc một hồi, than thở Đoạn Vị Ương có bao nhiêu đáng sợ thì Ân Gia Hà đến.
Từ khi scandal xảy ra, Ân Gia Hà trở nên kỳ quái, lời nói của cô ấy luôn khiến người ta cảm thấy có hàm ý khác, ngoài việc quay phim cũng rất ít khi giao tiếp với các ứng cử viên khác, Trương Hạo và Hàn Phi Nhứ cảm thấy xấu hổ nên lặng lẽ đợi bên trong phòng trà nước, đợi tới khi Ân Gia Hà đi rồi mới đi ra ngoài nhưng càng không ngờ lại xảy ra một màn xấu hổ hơn.
Kết quả là đợi mười phút đồng hồ, Ân Gia Hà không có rời đi, lại chờ đến cảnh tượng xấu hổ nhất.
Nghĩ đến những gì vừa nghe, Trương Hạo cảm thấy được tương lai của mình chính là mặt trời hai giờ sáng, mịt mù tăm tối
Anh ta tìm cớ rồi nhanh chóng chuồn đi, Hàn Phi Nhứ cũng muốn chuồn đi nhưng sau khi bước được nửa bước lại thu chân về.
Ân Gia Hà vẫn không lên tiếng nhìn hai người bọn họ, mặc kệ họ có làm gì, cô ấy không nói gì, thấy Hàn Phi Nhứ vẫn chưa rời đi, cô ấy mới đột nhiên nhíu mày.
Hàn Phi Nhứ cũng đang nhìn cô ấy, hai người nhìn nhau một lúc lâu, sau đó, Hàn Phi Nhứ hơi cong eo, tay phải hơi nâng lên, bốn ngón khép lại, cuối cùng thu tay lại chỉ: "Đến đây."
"Đến đây!"
Ân Gia Hà: "..."
Ân Gia Hà nhìn nàng một lời khó nói hết, cuối cùng vẫn bước tới ngồi xuống bàn cà phê trong phòng trà nước, Hàn Phi Nhứ rất có kinh nghiệm nói với cô ấy: "Bên ngoài có rất nhiều người, rất dễ bị nghe trộm, nơi này vừa tốt, đóng cửa lại sẽ rất an toàn."
Đúng vậy, ba phút trước, cô ấy chính là người nghe lén ==
Đối với Hàn Phi Nhứ, Ân Gia Hà vẫn trầm mặc ít lời như lúc trước, Hàn Phi Nhứ đã quen với điều đó, nàng chủ động hỏi: "Cô biết đó là cô ấy từ khi nào?"
Ân Gia Hà quay lại rót cho mình một tách cà phê, cô ấy nhìn chằm chằm vào độ cao của cà phê trong cốc: "Cô muốn nói chuyện Hàn Y Nhân tạo scandal cho chúng ta?"
"Ừm."
"Ngày hôm đó đã biết."
"..."
Thực sự sắc nét như vàng nguyên chất 24K = =
Quay đầu lại, nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Hàn Phi Nhứ, Ân Gia Hà nâng ly cà phê lên: "Cho nên mới nói trực giác của tôi rất lợi hại."
Hàn Phi Nhứ thẹn đỏ mặt nói: "Chúng tôi đã tìm hơn một tháng nhưng không rõ là ai đã làm.
Người đại diện của tôi vẫn luôn điều tra.
Hơn một tháng nay, cô ấy nhìn mọi người đều cho là gián điệp, thậm chí có lúc ngay cả cô cũng bị cô ấy cho là gián điệp."
Ân Gia Hà cười nhạt: "Giữa đồng loại có radar thu hút lẫn nhau, không thể phát hiện ra là chuyện bình thường.
Tuy rằng mọi người đều cho rằng vòng tròn này là bẩn, nhưng không thể nghĩ rằng 20 tuổi, một cô gái vẫn còn đang học đại học có thể làm một điều như vậy."
Hàn Phi Nhứ im lặng, lát sau mới hỏi lại: "Ngoại trừ vụ scandal, trên mạng cũng có rất nhiều bình luận xấu về tôi, có phải cũng đều là do cô ấy tung ra?"
"Tôi không biết, có thể có, cũng có thể không, tôi nghĩ trong lòng cô đã có đáp án."
Hàn Phi Nhứ lại im lặng, nhìn không ra gì dường như đang suy nghĩ gì, Ân Gia Hà nghĩ như vậy rất tốt, ít nhất trên mặt nàng cũng không có biểu hiện gì buồn bã, nếu nàng lộ ra vẻ mặt như vậy, Ân Gia Hà nhất định sẽ cho nàng một ánh mắt khinh thường rõ ràng.
Dù không biết rõ người, nhưng khi thấy mình đã tính toán kỹ lưỡng mà vẫn thấy ân hận, đau lòng cho thủ phạm thì đó là điều mà chỉ thánh mẫu mới có thể làm được.
Tất nhiên Hàn Phi Nhứ không phải là thánh mẫu, nàng chỉ có quá ít kinh nghiệm chứ không phải quá ít lòng dạ khác.
Ân Gia Hà nghĩ câu hỏi tiếp theo của đối phương là tại sao Hàn Y Nhân lại làm điều đó với nàng nhưng Hàn Phi Nhứ không hỏi điều này, nàng nhìn qua, quan tâm hỏi một câu: "Tại sao cô lại muốn biết người bao dưỡng cô ấy là ai? Cô muốn trả đũa lại sao?"
Ân Gia Hà ngẩn người, sau đó cô ấy cười một tiếng.
Hàn Phi Nhứ buồn bực, chuyện này có gì buồn cười vậy?
Ân Gia Hà chỉ là cảm thấy, một người 26 tuổi làm sao có thể ngây thơ như vậy.
Nếu đối với người trưởng thành thì cụm từ này dùng để châm biếm, nhưng ở đây, Ân Gia Hà không có ý chế giễu Hàn Phi Nhứ, có chút ghen tị.
Cô ấy hơn Hàn Phi Nhứ một tuổi nhưng bây giờ cô ấy cũng không cón ngây thơ được như vậy nữa.
"Tôi không muốn trả đũa, hơn nữa sau khi nghe người đó là ai tôi cũng không có cách nào để trả đũa."
Thường Hạo và cô ấy là người không cùng tầng lớp.
Nếu ai đó khen cô ấy một câu, họ sẽ nói rằng cô ấy là bạn gái của Dư Thính Tuyết, nếu không có gì cần phải chau chuốt thì sẽ là tình nhân của Dư Thính Tuyết, nếu như dùng lời lẽ xúc phạm một chút thì cô ấy chính là đồ chơi của Dư Thính Tuyết.
Một món đồ chơi làm cách nào có thể chống lại được đây?
Hàn Phi Nhứ có thể nghe thấy giọng điệu của Ân Gia Hà có chút tự giễu, nàng hỏi lại: "Nhưng cô vẫn chưa nói, rốt cuộc tại sao lại muốn biết ai là người bao dưỡng cô ấy."
Đối mặt với ánh mắt tò mò của Hàn Phi Nhứ,