Nam diễn viên chính đóng vai hoàng đế là Hồ Chước Tuyên, anh ta có một thói quen tốt mà người bình thường không biết, đó là thức dậy sớm.
Về cơ bản thì chưa tới sáu giờ sáng đã mở mắt, nhưng sau đó anh ta sẽ đọc một cuốn sách trong phòng, hoặc tập thể dục một lúc, chậm chạp đến bảy giờ mới có thể đi ra khỏi cửa.
Buổi sáng hôm nay anh ta vừa mở mắt thì liền nhìn vào điện thoại di động, phát hiện mới có 2 giờ 50 phút sáng, ngay cả 3 giờ cũng chưa đến, thời tiết đặc biệt buồn thảm khi trời tối đi.
Hồ Chước Tuyên quyết định đi dạo trong hành lang của khách sạn coi như giải sầu.
Ra ngoài cửa thì tình cờ gặp được lão Kim nhà sản xuất, hai người cùng nhau nói chuyện, đi dạo quanh khách sạn một vòng, sau đó trở về phòng khách bên này.
Cả hai đều vừa nói vừa cười, vừa định rẽ vào hướng phòng khách, chỉ thấy một thân ảnh ở phía xa, một bóng người màu vàng rực rỡ chạy ra ngoài.
Hồ Chước Tuyên mờ mịt ngẩng đầu, sửng sốt hai giây, hắn mới nhìn về phía lão Kim: "Người vừa rồi là Hàn Phi Nhứ phải không?"
Lão Kim vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ừ, cô ấy vừa ra khỏi phòng Diệp Minh Tâm."
Hồ Chước Tuyên im lặng: "Hiện tại toàn bộ đoàn làm phim, còn có ai khác biết quan hệ giữa hai người không?"
"Không" Lão Kim suy nghĩ một chút: "Đến người đưa cơm hộp cũng không biết."
Hồ Chước Tuyên: "..."
Hộp cơm trưa thường sẽ được gửi đến đoàn đội của các diễn viên, không thì các diễn viên chính ăn bữa trưa do đầu bếp của đoàn làm phim chuẩn bị, hoặc mang theo đầu bếp và nguyên liệu của chính mình để nấu ăn.
Người đưa cơm căn bản không có cơ hội tiếp xúc với diễn viên chính, tự nhiên sẽ không biết.
Hầu như tất cả các diễn viên chính và người trong đoàn đều biết chuyện của hai người, nhưng Hàn Phi Nhứ hoàn toàn không có cảm giác về điểm này, vẫn đang tận tụy che giấu gian tình giữa mình và Diệp Minh Tâm, người khác nhìn cô cố gắng như vậy cũng ngượng ngùng đi chọc thủng cô.
Được rồi, giấu nó đi, dù sao chúng tôi cũng biết tất cả mọi thứ = =
Các diễn viên chính trong đoàn làm phim bên này thì đều biết hết, nhưng đoàn làm phim bên cạnh vẫn chưa biết.
Ví dụ như Lục Dung, cô chính là người không biết.
Cho đến bây giờ, Lục Dung vẫn thỉnh thoảng đến đoàn làm phim 《 Phượng trở về》 đi dạo một vòng, đến kẻ ngốc thì đều có thể nhìn ra mục đích thực sự của cô ta là gì, Hàn Phi Nhứ tự nhiên cũng nhìn ra, mỗi lần cô ta đến, Hàn Phi Nhứ đều mũi không phải mũi, mặt không phải mặt, không vui vẻ ba chữ lớn trực tiếp viết trên mặt, thấy Lục Dung đi tìm Diệp Minh Tâm, cô không thể ngăn cản ánh mắt không chớp mà nhìn hai người.
Lục Dung bị cô nhìn chằm chằm đến mức trong lòng sắp phiền chết rồi, mỗi lần đều như vậy, ban đầu cô đi qua, thái độ của Diệp Minh Tâm đối với cô vẫn rất tốt, chỉ cần Hàn Phi Nhứ ngồi một bên bắt đầu nhìn chằm chằm các cô, Diệp Minh Tâm sẽ nhanh chóng chấm dứt đề tài, sau đó đi thẳng đến Hàn Phi Nhứ.
Giữa bạn bè nào có như vậy? Nếu là người khác, chắc chắn đã sớm nhìn ra, nhưng chỉ số IQ của Lục Dung gần như bằng với chỉ số IQ thấp nhất so với bình thường, mà nói theo lời tương đối khó nghe thì chính là chỉ cao hơn một chút so với ngu đần = =
Đại diện cho "ngực lớn nhưng không có đầu óc, chính là Lục Dung.
Cô ta còn ngốc nghếch cho rằng Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm là quan hệ thân mật hơn bạn bè một chút thôi, cô ta đột nhiên xuất hiện, khiến Hàn Phi Nhứ sinh ra cảm giác nguy cơ cho nên mới luôn làm ra nhiều hành vi hờ hững như vậy, mà Diệp Minh Tâm thì sao, cô ấy và Hàn Phi Nhứ có quan hệ tốt, không muốn Hàn Phi Nhứ tức giận, mới không thể không dời cô ta qua một bên.
Lục Dung cảm thấy như vậy cũng không được, cô ta muốn tìm một cơ hội, để nói với Hàn Phi Nhứ, để cho cô biết khó khăn mà lui.
Đang suy nghĩ, có lẽ cơ hội đã tới.
Hôm nay cảnh của Ân Gia Hà kết thúc, Dư Thính Tuyết muốn tổ chức cho cô ấy một bữa tiệc nhỏ, liền mời các diễn viên chính và chủ đoàn qua ăn cơm, ca hát, chúc mừng, Diệp Minh Tâm và Hàn Phi Nhứ đều trong danh sách được mời, Lục Dung cảm thấy, đây chính là một cơ hội đặc biệt tốt.
Nhà hàng đặt phòng VIP cao cấp, cô không thể trộn lẫn vào, nhưng qua KTV thì đơn giản hơn nhiều, thế nên khi đoàn phim bên đây chuẩn bị qua KTV thì cô giả vờ vừa mới ở đây tham gia một bữa tiệc, sắp rời đi, lúc ra ngoài vừa vặn đụng phải Diệp Minh Tâm, Điền Thành Hiền vừa nhìn cô liền nói to: "Lục Dung, hôm nay cô rất bận rộn đi, nếu không..."
Còn chưa nói xong, Lục Dung liền cười như hoa nói: "Không bận không bận, ai nha, hôm nay là Ân tiểu thư kết thúc cảnh quay sao, chúc mừng chúc mừng, nếu đã gặp, vậy tôi cũng vì Ân tiểu thư chúc mừng một phen, thế nào? Đạo diễn Điền hẳn là sẽ không ghét bỏ nhiều thêm một cô gái như tôi chứ?"
Cô là một cô gái sao, cô là mẫu dạ xoa thì có!
Đạo diễn Điền càng nhức đầu, hắn nhìn chính chủ Ân Gia Hà và Dư Thính Tuyết, hai người đều không có biểu tình gì, nhìn không giống bộ dáng phản cảm, hắn liền làm chủ giúp đỡ đáp ứng.
Những người ở đây nếu đã có thể nhìn thấy mối quan hệ tình nhân giữa Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm, tự nhiên cũng có thể nhìn ra mục đích thực sự của Lục Dung đến đây, nhưng, gần đây mọi người quay phim rất mệt mỏi, hầu như không có thời gian giải trí, đêm thì dài, cũng không có lòng dạ nào để ngủ...
Điều duy nhất có thể thêm ánh sáng cho đêm dài cô đơn này là để xem sự náo nhiệt của người khác!
Vào phòng KTV, điều đầu tiên mọi người làm là đi chiếm một vị trí tốt để xem trò vui, ngay cả Ân Gia Hà cũng không nhịn được, với lợi thế chân dài, chỉ với một bước liền chiếm được cái ghế sofa gần nhất với cái micro, thuận tiện, cô cũng chiếm cho Dư Thính Tuyết một vị trí bên cạnh.
Dư Thính Tuyết mím môi đi qua, lúc ngồi xuống, khóe miệng nhếch lên đều có thể hoạt động như giá treo giày.
Mọi người đang bận rộn cướp vị trí, Lục Dung là người đầu tiên đi qua, bật micro thẳng đứng và nói vào micro: "Vậy tôi xin hát trước đi, xin lỗi, tôi không phải là ca sĩ, chỉ có thể hát một ít bài thôi, ừmm...Tôi sẽ chọn một bài hát tiếng Quảng Đông cũ, tên là《 Tự biết mình 》, dành cho một người nào đó mà tôi đặc biệt ngưỡng mộ ở đây."
Nội tâm những người khác: "Wow...Đi lên sân khấu liền công khai tình cảm nha!"
Nội tâm Diệp Minh Tâm: "Thật là một điều sỉ nhục mình mà."
Nội Tâm Hàn Phi Như: "Cô ta đây là đang khiêu khích mình, phải không?! Cô là đang khiêu khích tôi chứ gì!!"
Lục Dung không khiêm tốn nhưng cô ta quả thật không biết hát.
Với lại, dàn âm thanh ở KTV đều có thể làm cho giọng của người hát như nâng lên một tầm cao mới, thế vậy mà Lục Dung hát ở KTV cũng rất bình thường.
Hát kém cũng được, dù sao tất cả mọi người đều là diễn viên, có thể hợp xướng hai bài hát cũng là không tệ rồi, hát tốt thì còn quá ít.
Vấn đề là Lục Dung kia, cô ta không thể nói tiếng Quảng Đông a, hát một hồi tiếng Quảng Đông lại biến thành tiếng Quan Thoại, đôi khi một câu còn lẫn hai phương ngữ trộn với nhau, nghe cực kỳ khó chịu.
Thật vất vả chờ cô ta hát xong, Hàn Phi Nhứ đứng dậy, đi đến bên cạnh micro, phong tình vạn chủng cười với mọi người: "Tôi hát cũng không nhiều, tôi xin hát một bài trước, 《 Đừng đến làm người thứ ba》"
...
Ồ, cởi mở.
Thật ra Hàn Phi Nhứ chưa bao giờ nghe bài hát này, đây là cô vừa tìm kiếm danh sách âm nhạc trên mạng mà thôi, vừa rồi ôm điện thoại lắng nghe tiết tấu một hồi, để bên tai nghe nhịp điệu, bây giờ ngay cả lời bài hát cũng chưa nghe đầy đủ.
Dù là như vậy, cũng đủ để đánh bại Lục Dung, sức cảm thụ âm nhạc của Hàn Phi Nhứ là cực mạnh, chỉ nghe khúc dạo đầu là có thể thuận theo nhịp điệu chung của bài hát sau này, bình thường mọi người chỉ nghe giọng nói của cô, chẳng qua cũng không có cảm giác gì mấy, chính là giọng nói của cô gái rất bình thường, nhưng khi nghe cô mở miệng hát, mọi người nhất thời bị choáng váng.
Cái gì gọi là có thể để cho lỗ tai mang thai thì đây chính là đại diện cho có thể để cho lỗ tai mang thai a!
Diệp Minh Tâm mở điện thoại di động, cô bật chế độ quay video, lúc đầu là chỉ muốn ghi lại âm thanh thôi nên cô chỉ quay phần chân của Hàn Phi Nhứ, nhưng một lát sau, cô lại di chuyển ống kính lên phía trên, một khuôn mặt yên tĩnh lại say sưa hát đều bị cô ghi lại.
Sau khi hát xong một bài hát, Hàn Phi Nhứ nghênh ngang kiêu ngạo quay lại chỗ ngồi, muốn so ca hát với cô à, ha ha, quá là không biết tự lượng sức mình đi, có biết cô khi đi học trong những năm đó đóng góp duy nhất cho trường học và lớp học là gì không?
Chính là để che giấu thân phận sinh viên nghệ thuật, ở các cuộc thi tranh giải ca hát và tranh giải văn nghệ đánh bại học sinh bình thường của các trường khác!
...
Hàn Phi Nhứ hát trên màn ảnh duy nhất một lần, là một bài hát được hát trong《 Phồn hoa kinh mộng 》, bài hát đó là một bài hát mơ mộng, nhưng chỉ phát đúng một lần trong toàn bộ phim, cũng không nhiều lắm chỉ có vài câu, ban đầu Độc Cô Việt Hoa muốn đưa bài hát đó vào album âm nhạc của bộ phim, nhưng vì bản quyền bài hát đã xảy ra một vấn đề nên không thể đặt vào.
Rất nhiều người đều cho rằng vài câu đó không phải là Hàn Phi Nhứ hát, là Độc Cô Việt Hoa mời các ca sĩ khác, kỳ thật không phải.
Hầu hết các bài hát trong thời kỳ Trung Hoa Dân Quốc phần lớn là cao âm, cùng hí khúc có một chút giống nhau, không thể nghe thấy âm thanh nên mới tạo ra ảo giác này cho khán giả.
Fan cũng không nghe ra đó là Hàn Phi Nhứ tự mình hát, người khác càng nghe không ra, nếu như mọi người biết Hàn Phi Nhứ có thể hát hay như thế, tự nhiên có thể so sánh cô với phượng mao lân giác*.
Khi các nghệ sĩ khác có chút tài năng, hận không thể tuyên truyền, còn Hàn Phi Nhứ thì ngược lại, muốn giấu diếm gắt gao, nếu không phải Lục Dung hôm nay khiêu khích cô, phỏng chừng người khác còn không biết cô hát hay đến thế.
*Phượng mao lân giác: dùng để ví nhân tài hoặc sự vật trân quý ít có.
Điền Thành Hiền vội vàng vỗ đùi: "Hát hay như vậy sao không nói sớm! Sớm nói thì tôi liền đem nhạc phim giao cho cô hát!"
Hàn Phi Nhứ ngượng ngùng cười cười: "Chính là hát cho vui thôi, tôi hát rất bình thường, đây không phải là lĩnh vực tôi giỏi."
Điền Thành Hiền: "..." Cô hát là bình thường, vậy chúng tôi là gì?
Quá khiếm tốn, chính là nữ nhân khiêm tốn a.
Hàn Phi Nhứ không phải là một nữ nhân khiêm tốn, cô thực sự cảm thấy như vậy, giáo viên của cô nói rằng cô hát như vậy là bình thường, âm vực có hạn, học hát chuyên sâu chắc chắn không có tương lai, cứ thành thật mà học kéo đàn như bình thường đi.
Cố gắng để kéo đàn không chừng có thể xông một mảnh thiên địa, còn ca hát, thành tựu cao nhất cũng chỉ trở thành một ca sĩ phổ biến.
...
Hàn Phi Nhứ đặt tay lên đùi, ngồi vô cùng ngoan ngoãn, Diệp Minh Tâm mỉm cười với cô một chút.
Khuôn mặt Lục Dung càng ngày càng đen, cô ta đứng dậy, lại muốn đi lên hát một bài nữa, Diệp Minh Tâm lại thản nhiên đứng lên, vị trí của cô gần micro hơn.
Bị cô ấy cướp trước một bước, Lục Dung chỉ có thể ngồi xuống, Diệp Minh Tâm đi lên sân khấu, lấy micro xuống, mỉm cười nói: "Tiểu Nhứ, giúp chị bấm bài 《 Chỉ cần có em bên cạnh tôi 》đi."
Ân Gia Hà nhìn Diệp Minh Tâm, sau đó lại nhìn Lục Dung đang ngồi ở xa xa, cô chân thành cảm khái: "Đây thật sự là lần kết thúc phim thú vị nhất mà em từng tham gia."
Dư Thính Tuyết nghe xong, lập tức tiếp nhận: "Vậy lần kết thúc phim kế tiếp, tôi lại gọi hai người bọn họ tới."
Ân Gia Hà quay đầu, đối mặt với ánh mắt tha thiết của Dư Thính Tuyết, cô thản nhiên cười một chút: "Lần sau lại nói."
Bị đoạt tình thế, Lục Dung thập phần không cam lòng, thừa dịp Hàn Phi Nhứ đi ra ngoài, cô cũng đi theo, Hàn Phi Nhứ vừa từ trong phòng vệ sinh đi ra, liền thấy Lục Dung khoanh tay đứng trước mặt mình.
...
Hình ảnh này, dường như khá quen thuộc.
Cô tổng cộng có hai lần đến KTV, và lần lượt đều bị người phụ nữ khác chặn ngoài phòng vệ sinh, lần trước cô bị hoài nghi là tình địch, mà lần này là tình địch thật.
Hàn Phi Nhứ vốn cao hơn Lục Dung, cô lại đứng trên bậc thềm, cứ như vậy, Lục Dung muốn nhìn cô phải ngẩng đầu lên, nhưng điều này cũng không chậm trễ biểu tình cười nhạo của Lục Dung, cười