Hàn Phi Nhứ ngồi trong xe trầm tư, Vi Tầm đứng không xa ở bên ngoài chờ bà chủ trong xe hết tức giận, Diệp Minh Tâm từ KTV đi ra, nhìn đầu tiên thấy chính là Vi Tầm giống như cọc gỗ đứng đó, cô vừa nhìn qua, Vi Tầm liền dùng ánh mắt ý bảo cô đi về phía xe.
Diệp Minh Tâm vội vàng đi qua, lần này Hàn Phi Nhứ không khóa cửa xe, thấy cô tiến vào, cũng không giận dữ mà nhìn.
Cô hơi cúi đầu, tầm nhìn rơi vào đầu gối của mình, nhưng vì cô ấy quá yên tĩnh, thay vào đó làm cho trái tim Diệp Minh Tâm căng thẳng hơn.
Không đợi Hàn Phi Nhứ hỏi, Diệp Minh Tâm lập tức nói: "Chị chưa từng chạm vào cô ta, cô ta cũng không chạm vào chị, một sợi tóc cũng không có."
"Đó là vấn đề góc độ, cô ta đã để cho paparazzi phục kích bên ngoài cửa sổ nhà cô ta trước, chỗ ngồi được cô ta sắp xếp, rèm cửa cũng là cô ta cố tình không kéo, chị chỉ ngồi bên cạnh cái bàn đó, không chạm vào cô ta."
Hàn Phi Nhứ nghe xong, nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn cô.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Hàn Phi Nhứ mới hỏi cô: "Hồi đấy khi chị giải thích với em, cũng là nói những lời này sao?"
*Này ý nói đến khoảng thời gian trước khi Tiểu Nhứ mất trí nhớ và khi đó đã nghe Diệp Minh Tâm giải thích giống như vậy
Diệp Minh Tâm gật đầu.
"Vậy khi đó em tin tưởng chị sao?"
Câu hỏi này khá sắc bén, Diệp Minh vẻ mặt trì trệ, một lúc lâu sau, cô mới cười khổ một tiếng: "Không, lần trước khi chị nói vậy em hầu như không tin chị."
Hàn Phi Nhứ lúc này mới ném ra câu hỏi thứ ba của mình: "Vậy chị dựa vào cái gì mà cảm thấy, lần này em sẽ tin tưởng chị?"
Biểu hiện của Diệp Minh Tâm có chút cứng ngắc, cô một mình đi tìm Khổng Thi, lúc ấy trong nhà cũng chỉ có cô ta và cô, không có người thứ ba có thể làm chứng cho cô.
Liên quan đến vấn đề cần giải thích này, tất cả đều là cô miệng hồng răng trắng giải thích.
Nếu Hàn Phi Nhứ tin tưởng cô, tất cả đều vui mừng, không tin tưởng cô, cô cũng không thể làm gì được.
Diệp Minh tâm mím môi, giọng nói thấp xuống: "Xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?"
"Xin lỗi, chị đã không thể để cho em hết lòng tin tưởng."
Hàn Phi Nhứ không nói gì nữa, cô quay đầu về phía trước, nhìn vào khung cảnh rộng lớn bên ngoài kính phía trước xe, sau khoảng một phút, cô mới mở miệng một lần nữa: "Nếu chị thực hiểu em như chị nói, chị nên biết rằng em có vấn đề nghiêm trọng về sự tin tưởng, và đó không phải là lỗi của chị."
Hàn Phi Nhứ nhìn rất tùy tiện, vô cùng thân thiết, đối với ai cũng đối đãi bình đẳng, trên thực tế, cô không tin tưởng bất cứ ai, cho đến bây giờ, Thẩm Tang Lạc là người mà cô có thể tin tưởng nhất, nhưng một số chuyện ẩn nấp sâu trong lòng, cô cũng sẽ không nói với Thẩm Tang Lạc.
"Nếu chị không muốn em nghi ngờ, liền đem sự thật tất cả đầu đuôi nói cho em biết."
Sau khi cô nói những lời này, trong một thời gian dài, cô đã không nghe thấy câu trả lời của Diệp Minh Tâm, sau đó quay đầu nhìn, ánh mắt của Diệp Minh Tâm đang giãy dụa nhìn cô.
Hàn Phi Nhứ cảm thấy không thể tin được: "Đến loại thời điểm này, chị còn không muốn nói cho em biết, bây giờ em biết tại sao trước đây chúng ta lại ầm ĩ rồi dẫn đến ly hôn, đã bảo em có vấn đề nghiêm trọng về tin tưởng, mà chị, căn bản không nghĩ tới làm cách nào để em tin tưởng chị!"
Hàn Phi Nhứ quyết đoán xoay người, mở cửa xe muốn đi, Diệp Minh Tâm bấp chấp đi qua, đóng sầm cửa xe lại, tiếng động thật lớn dẫn tới rất nhiều tầm mắt ở cửa KTV, hai người bọn họ ngồi ở phía trước, rất dễ bị người khác nhận ra, Vi Tầm lập tức chuyên nghiệp đi tới, không dấu vết giúp các nàng che khuất.
"Chị đã bị Khổng Thi đe dọa, cô ta muốn tự chị đi đến và đàm phán với cô ta, chị quá lo lắng liền lên xe của cô ta, không nghĩ rằng cô ta sẽ đưa chị trở lại nhà cô ta, chị chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề này nên không suy nghĩ mà đi vào cái bẫy của cô ta."
Diệp Minh Tâm nhanh chóng nói ra đoạn này, Hàn Phi Nhứ nhíu mày: "Cô ta uy hiếp chị cái gì?"
Diệp Minh Tâm nhắm mắt lại, mặc dù rất khó khăn, nhưng vẫn nói: "Mười sáu năm trước, chị bị bắt cóc, chú của Khổng Thi là cảnh sát ở gần đó, cô ta biết được chuyện này từ chú cô ta, chị nghĩ cô ta sẽ dùng chuyện này để tống tiền chị, sau đó chị phát hiện ra, cô ta vừa muốn tống tiền chị, vừa dùng chị để tạo xào cp."
Trên mặt Hàn Phi Nhứ hiện lên một phần kinh ngạc, hiển nhiên, cô hoàn toàn không biết chuyện này, hơn nữa cô càng nghi hoặc hơn: "Tại sao cô ta lại dùng chuyện này tống tiền chị, bị bắt cóc, có cái gì không thể để người khác biết?"
Trong ánh sáng trên xe, cô nhớ lại lần cuối cùng Diệp Minh Tâm say rượu rồi nói "Các người, cút đi", cô đột nhiên mở rộng đôi mắt của mình, hối hận mãnh liệt dâng lên trái tim, cô đột nhiên không muốn nghe, cô sợ những gì cô nghe thấy tiếp theo.
Lần cuối cùng loại đối thoại này xảy ra, thái độ của Hàn Phi Nhứ đối với cô kém xa so với bây giờ, khi đó cô ấy cũng chưa từng hỏi Diệp Minh Tâm vì sao chuyện này lại xảy ra, cô ấy chỉ luôn kích động trách cứ cô, Diệp Minh Tâm thử giải thích, Hàn Phi Nhứ căn bản không muốn nghe, cho dù nghe được, cô ấy cũng không cảm thấy là thật.
Lúc đấy Diệp Minh Tâm không có cơ hội nhắc tới nguyên nhân Khổng Thi uy hiếp cô, đây vốn là chuyện cô vô cùng không muốn nhắc tới, đặc biệt, cô không muốn Hàn Phi Nhứ biết.
"Lúc đó chị 14 tuổi và đi chơi với các bạn cùng lớp, cha mẹ không cho phép chúng chị đi xa như vậy để chơi, nhưng không ai trong bọn chị lắng nghe người lớn, Bọn chị...!Tổng cộng có ba người, trên đường trở về khách sạn, một trong số ba đứa đi mua kem, bọn chị chờ cô ấy bên cạnh siêu thị, chờ nửa ngày không thấy cô ấy trở lại, vì vậy bọn chị đi tìm người kia, ở trong ngõ hẻm cạnh siêu thị sau khi đi qua, bọn chị không thấy cô ấy, chỉ thấy một người đàn ông."
Diệp Minh tâm dừng một chút: "Hắn ta nói với bọn chị, thấy bạn học của bọn chị đi theo hướng khác, bọn chị không nghi ngờ gì đã đi theo hướng mà hắn ta chỉ, có một chiếc xe tải trên con đường đó, khi đó trời quá tối và không có ai trên đường phố, cả hai bọn chị đều trực tiếp bị bắt vào xe tải, bạn học kia của bọn chị cũng trên xe tải, nhưng đã ngất xỉu."
Đây là chuyện đã xảy ra rất lâu trước đây, Hàn Phi Nhứ sững sờ nhìn cô, không dám lên tiếng cắt ngang, tựa hồ nhớ lại hình ảnh quá khứ, Diệp Minh Tâm sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt.
"Họ nhốt bọn chị ở một nơi đặc biệt hoang vắng, yêu cầu bọn chị nói số của cha mẹ, sau đó bọn chị cũng không thấy cảnh sát đến, ba người bọn chị cùng với những kẻ bắt cóc đã đợi hai ngày và hai đêm, chúng cảm thấy rằng chỉ có giọng nói là không đủ để cha mẹ của bọn chị trả tiền chuộc như vậy, vì vậy họ cắt một nửa ngón tay của một bạn học của chị và gửi nó đến cổng của đồn cảnh sát địa phương."
Hàn Phi Nhứ theo bản năng che miệng, Diệp Minh Tâm ngẩng đầu lên, cười cười với cô: "Đây chính là cảm hứng mà em luôn muốn biết.
Nhân vật Thích Hàn Tuyết trong tiểu truyền, cô ấy bởi vì anh trai chết mà áy náy, thậm chí tự kỷ bảy năm, nhưng nguyên nhân thật sự áy náy của cô ấy không phải đến từ việc người chết là anh trai, mà là, khi sát thủ mang dao mà chọn đi về phía anh trai, phản ứng đầu tiên trong lòng nàng là may mắn không phải mình."
Hàn Phi Nhứ mở miệng: "Cho nên chị cũng..."
"Có một chút cảm nhận như thế.
Ánh mắt của tên bắt cóc kia đảo liên tục giữa ba người bọn chị, hắn đi tới phía sau bọn chị, lật xem tay bọn chị như chọn hàng hóa, chị đến bây giờ vẫn còn nhớ cảm giác khi hắn chạm vào chị, lạnh lẽo, thô ráp, ghê tởm, đương nhiên, nhiều nhất vẫn là sợ hãi đến chết."
Cái chết không phải là khủng khiếp, khủng khiếp là quá trình chờ đợi cái chết, trải qua như vậy, Diệp Minh Tâm không bao giờ muốn trải nghiệm một lần nữa.
Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Minh Tâm vì giải thích mà dần dần tràn ngập ký ức, hốc mắt Hàn Phi Nhứ lập tức đỏ lên, cô uể oải: "Xin lỗi, em không biết..."
Diệp Minh Tâm khẽ lắc đầu: "Đây không phải là nguyên nhân chị bị uy hiếp, cũng không phải nguyên nhân chị không muốn nói cho em biết, chị sẽ vì suy nghĩ ích kỷ bên trong mà áy náy, nhưng sẽ không vì chuyện này mà giấu em."
"Lý do chị thực sự che giấu em là...!Chị là một kẻ hèn nhát."
Sau 48 giờ bị giam cầm, cuối cùng họ đã tìm thấy một cơ hội để trốn thoát, nhưng ba người rời đi cùng một lúc thì là quá lộ liễu, ngay cả khi họ đã rất cẩn thận thì vẫn bị những tên bắt cóc phát hiện, cuối cùng họ cũng trốn được, nhưng nơi những kẻ bắt cóc giam giữ họ là một ngọn núi, con đường xuống núi rất khó khăn, và một trong số họ nhanh chóng rớt khỏi đội, Diệp Minh Tâm cùng người bạn học còn lại liền chạy tản ra.
Nếu như một người trốn thoát thành công, chờ cô ấy tìm cứu viện, tất cả những kẻ bắt cóc đều sẽ xong đời, nhưng kẻ bắt cóc bắt được người bạn học chạy chậm nhất, trói tay cô ấy một lần nữa, kéo cô ấy trong rừng để tìm kiếm hai người còn lại.
Ngọn núi này quá xa, gần đó không có thôn xóm, không có kiểm lâm viên, gần nhất thì cũng là một viện dưỡng lão và một khu biệt thự, nhưng cách chân núi một cây số.
Thêm vào đó, trời đã tối, không ai đến ngọn đồi này, giọng nói của những kẻ bắt cóc, tiếng khóc của các bạn học, đã ám ảnh trái tim của Diệp Minh Tâm, may mắn là những kẻ bắt cóc đã không tìm thấy cô, họ đã đi qua cô.
Cô nghe rõ ràng những kẻ bắt cóc nói, nếu cô không đi ra, họ sẽ cắt một bàn tay của bạn học, nhưng sau cùng cô đã quá sợ hãi nên không đi ra ngoài.
Tuy nhiên bọn họ đã không cắt tay của bạn học, mà đem đánh ngất xỉu, tùy tiện ném cô gái ấy trên núi, còn hai cô gái còn lại không tìm thấy, lưu lại nữa họ sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy họ rời đi.
Trong khi đó Diệp Minh Tâm vẫn duy trì một tư thế suốt đêm, ngồi xổm ẩn giữa những bụi cây, cho đến khi trời sáng, cô mới dám xuống núi.
Diệp Minh tâm tự giễu cười cười: "Mười sáu năm, lúc đó chị có cảm giác thế nào, thì bây giờ chị vẫn cảm thấy thế đấy.
Mặc dù cô gái ấy không có gì xảy ra, và bây giờ cũng đã đi ra khỏi bóng tối của năm đó và sống một cuộc sống bình thường, nhưng chị sẽ luôn luôn nghĩ rằng nó sẽ như thế nào nếu cô ấy gặp chuyện gì thì sao, nếu kẻ bắt cóc tra tấn cô ấy, nếu kẻ bắt cóc mang cô ấy đi, nếu kẻ bắt cóc giết cô ấy."
Nhìn Hàn Phi Nhứ định nói gì đó, cô đưa tay ra chặn cô ấy: "Chị biết những gì em muốn nói, các bác sĩ tâm lý cũng đã nói với chị, không cần cảm thấy tội lỗi về những gì đã không xảy ra.
Nhưng mà, chị không thể không cảm thấy tội lỗi, khả năng kẻ bắt cóc sẽ làm tổn thương cô ấy là 99%, chỉ là cô ấy may mắn, có thể có được 1% không bị tổn thương còn lại đó, và may mắn này là của cô ấy, không phải của chị, phần còn lại của cuộc đời chị, chỉ có thể vượt qua trong tội lỗi không bao giờ có thể được giảm bớt."
Hàn Phi Nhứ không nói nên lời, cô không thể an ủi Diệp Minh Tâm, bởi vì nếu chuyện này xảy ra với cô, cô cũng sẽ rơi vào tình huống như vậy.
Chúng ta không thể bởi vì khi mình làm sai chuyện gì đó mà nếu chuyện đó không phát sinh bất kỳ tình huống xấu nào thì liền cho rằng mình không làm sai, nhưng thực chất, sai chính là sai rồi.
Cũng như vậy, cô không thể trách Diệp Minh Tâm, khi sống chết trước mắt, rất khó để nghĩ đến sự an toàn tánh mạng của người khác trừ bản thân, phàm là người thì đều ích kỷ, chỉ là ích kỷ cao hay thấp thôi.
Hàn Phi Nhứ trầm mặc vài giây, nghiêng người lại, ôm chặt lấy Diệp Minh Tâm, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô: "Em với chuyện này không có bất kỳ đánh giá nào, nhưng em rất vui vì trong chuyện này chị không bị thương."
Thân thể Diệp Minh Tâm có chút cứng ngắc, dưới sự vuốt v e nhẹ nhàng của cô, đang chậm rãi thả lỏng, cảm giác cô đã thả lỏng không sai biệt lắm, Hàn Phi Nhứ buông cô ra, hai