Là một cô con gái chính thống, khi Chung Nhã phát hiện mình có thêm một em gái cùng cha khác mẹ, hơn nữa vị em gái này chỉ lớn hơn con gái của mình năm tuổi thì Chung Nhã càng thêm ghê tởm.
Là một cô con gái ngoài giá thú, Khắc Lạc Y – Chloe được nuôi dưỡng theo kiểu chăn thả từ khi còn nhỏ, mẹ cô không quan tâm đ ến cô, từ khi còn nhỏ cô đã tự nuôi bản thân, tự nấu ăn, tự giặt quần áo, tự dạy kèm bài tập về nhà cho mình.
Mỗi ngày mẹ cô đều uống say đến không còn biết gì, lúc không tỉnh táo thì lên giường nằm ngủ, khi tỉnh táo thì ăn mặc gọn gàng, đi ra ngoài để tìm niềm vui.
Ở nhà, bà thậm chí còn không nói chuyện với Khắc Lạc Y – Chloe, cho dù bà ấy nói chuyện cũng là yêu cầu cô nấu ăn.
Ấn tượng của Khắc Lạc Y – Chloe về thời thơ ấu của cô và mẹ là bất cứ khi nào cha cô đến, mẹ sẽ thay cho cô với một chiếc váy mới, sau đó cùng bà đứng ở cửa, lo lắng mà chờ đợi cha cô đến.
Người cha kia đến nhà, như thường lệ quan tâm đ ến cô mấy câu, nhưng ông chưa kịp nói xong thì mẹ liền quấn lấy ông ta, hoặc khóc, hoặc nói một cái gì đó mập mờ.
Cho dù Khắc Lạc Y – Chloe có mặt hay không thì họ luôn nghĩ Khắc Lạc Y – Chloe còn nhỏ, cái gì cũng sẽ không nhớ.
Lớn lên trong một môi trường như vậy, Khắc Lạc Y – Chloe cũng chẳng khác gì nhiều so với chứng tự kỷ, cái mác "con gái ngoài giá thú" này được đội trên đầu của cô, người ta đều nhìn cô với ánh mắt mắt kỳ lạ.
Ngay cả khi những người đó không biết cô là đứa con gái ngoài giá thú thì khi nhìn thấy ngoại hình và chiều cao của cô khác người bình thường, họ cũng không nguyện ý đến gần cô.
Cho dù lúc trước thảm hại như vậy nhưng bây giờ, khi Khắc Lạc Y – Chloe một lần nữa nhớ lại khoảng thời gian lúc đó thì lại cảm thấy có một chút hoài niệm, bởi vì đó là quãng thời gian yên tĩnh ít ỏi nhất trong 30 năm cuộc đời của cô.
Mặc dù từ lúc ghi nhớ được thì cô cũng mơ hồ nghe người khác nói rằng cô là con gái ngoài giá thú, nhưng lúc đấy cô lại không có khái niệm về thân phận của con gái ngoài giá thú, cho đến hôm cô bị mẹ cường thế kiên quyết mà kéo vào ngôi nhà đó.
Nhìn thấy một người phụ nữ gầy yếu và thanh lịch, còn có một đứa trẻ chưa trưởng thành khác, cùng một gia đình khác, cô đột nhiên hiểu mình là dạng tồn tại gì.
Tắc Nhĩ Cát – Sergi và mẹ cô muốn lấy cương đối cương, dùng Khắc Lạc Y – Chloe để chứng minh với Chung Mạn Vi, đó là bà ngoại của Hàn Phi Nhứ.
Chung Mạn Vi là một người phụ nữ không có chủ kiến, tính tình yếu đuối, Tắc Nhĩ Cát – Sergi ngoại tình không phải là ngày một ngày hai mà là ròng rã vài chục năm.
Hơn mười năm bà im hơi lặng tiếng, có gãy răng cũng nuốt vào bụng.
Nhưng ngày hôm đó, sự im hơi lặng tiếng của bà đã kết thúc, bởi vì Tắc Nhĩ Cát – Sergi đã làm những chuyện mà bà không bao giờ có thể chịu đựng được, ông ta lại kéo đứa trẻ kia dính líu đến chuyện này.
Sau ngày hôm đó, Chung Mạn Vi không muốn chịu đựng nữa, bà và Tắc Nhĩ Cáp – Sergi ly dị, để ông ta mang theo tiền rời đi như mong muốn, nhưng sau khi ly hôn không lâu, ông ta đã xảy ra tai nạn, mẹ của Khắc Lạc Y – Chloe có tật giật mình, nghĩ rằng ai đó đang trả thù họ, vì vậy bà mang theo tất cả tiền bạc và Khắc Lạc Y – Chloe trở về Pháp.
Sau khi trở về Pháp, Khắc Lạc Y – Chloe giống như thay đổi thành một người khác, trước đây tính cách của cô hơi giống với Chung Mạn Vi, người khác không tốt với chính mình, điều cô làm chỉ là chịu đựng.
Sau đó, cô trở nên hơi giống mẹ, cô trở nên sắc bén, tàn nhẫn, rất hung hăng, cô ghét chính mình, và cũng ghét cả mẹ mình.
Nơi mẹ cô đưa cô đến là Hertel, đó là quê hương của cô, vừa tới không lâu thì Khắc Lạc Y – Chloe và bà đã có một cuộc cãi vã rất nghiêm trọng, sau đó cô rời nhà đi, vừa đi thì chính là hơn 10 năm, chưa từng trở về lần nào.
Lúc cô đi, cô chỉ có 200 franc* và hơn 30 euro* trong người, vào năm 2002 thì số tiền này chỉ đủ cho cô sống từ 3 đến 5 ngày.
Cô phải tìm việc làm ngay lập tức, nếu không cô chỉ có thể sống lang thang trên đường phố.
Năm đầu tiên cô đã làm tất cả mọi thứ, chịu mọi cay đắng, nếu không ai phát hiện ra rằng cô trông đẹp và có thể diễn xuất thì sợ rằng bây giờ cô vẫn còn ở những nhà hàng ở Paris để làm việc bất hợp pháp.
Sẽ không có cơ hội để đạt được như ngày hôm nay.
*200 franc: ~5 triệu tiền Việt
*30 euro: 800.000 tiền Việt
Thật không dễ dàng cho một cô gái để sống sót ở thủ đô nước Pháp mà chẳng có gì.
Không biết cô đã làm việc chăm chỉ bao lâu, đã vật lộn bao lâu, ngay khi cô nghĩ cuộc sống cô có thể yên ổn thì mẹ cô lại tìm tới, hóa ra tài sản thừa kế đã tiêu gần hết nên bà muốn dùng tài sản thừa kế của Khắc Lạc Y – Chloe, nhưng lại phát hiện ra cô đã trưởng thành, nếu không phải của chính chủ thì bà không thể lấy tiền ra.
Bà muốn tiêu số tiền đó nhưng Khắc Lạc Y – Chloe kiên quyết không cho bà động vào, bà mắng cô, đánh đập cô, đến nơi làm việc của cô khóc lóc om sòm, và thậm chí còn kiện cô, bất cứ cách nào cũng đã sử dụng qua, nhưng Khắc Lạc Y – Chloe vẫn không để cho bà động đến số tiền này.
Mặc dù số tiền đó không giảm đi, nhưng cô luôn luôn phải chặn miệng của mẹ mình, nếu không cô sẽ không cách nào tiếp tục ở đây nữa.
Bao nhiêu năm qua, mẹ cô giống như ma cà rồng, bám lấy cốt nhục của mình, tham lam đòi tiền của cô mỗi ngày.
Thành thật mà nói, sau khi phát hiện ra bà bị ung thư, phản ứng đầu tiên của Khắc Lạc Y – Chloe không phải là bị sốc, mà là thở phào nhẹ nhõm.
Thật mỉa mai, mẹ cô sắp chết và phản ứng đầu tiên của cô lại là ngày này cuối cùng cũng đã đến rồi.
Trở về Trung Quốc, cô chỉ đơn giản là muốn trở về, với cô Paris không có gì đáng để lưu luyến, đó chỉ là một nơi làm việc, mà cô thì có thể làm việc ở bất kì chỗ nào.
Trả lại tiền bằng cách đấu giá từ thiện, về cơ bản không phải để chuộc tội, đã nhiều năm trôi qua nhưng Khắc Lạc Y – Chloe vẫn cảm thấy hổ thẹn, nhưng không có quá sâu sắc.
Bởi vì cô đã hiểu, người làm điều gì đó sai trái không phải là cô, cô cũng chỉ là một trong những nạn nhân mà thôi.
Trả lại số tiền đó, cô liền có thể nói lời tạm biệt hoàn toàn với quá khứ, một chút hổ thẹn trong lòng cô cũng có thể nhẹ nhõm hơn.
Vì tài sản chuyển sang nhân dân tệ không đủ 100 triệu, nên cô đã dùng tiền của mình để bù vào phần thiếu.
Những người khác nghe xong sẽ rất sốc, thật ra cô không có ý định gì cả, chỉ là một số tiền thôi, hết rồi thì cô vẫn có thể kiếm thêm.
Cô có nhà riêng và xe hơi riêng của mình, cuộc sống hàng ngày cũng giàu có, số tiền này giữ lại cơ bản là vô ích, cho nên dù có tiêu xài như thế nào cô cũng sẽ không đau lòng.
Về phần Hàn Phi Nhứ, cô là muốn làm quen với Hàn Phi Nhứ, mặc kệ đối phương có nguyện ý thừa nhận hay không thì hai người đều là người thân có quan hệ huyết thống, mà đời này của cô, sẽ không có một người thân bình thường nào khác cả.
Cô muốn biết Hàn Phi Nhứ là dạng người gì, nếu có thể, có lẽ họ sẽ trở thành bạn bè của nhau.
Diệp Minh Tâm nghe cô ấy nói xong, một hồi lâu không nói gì, cô mím chặt môi, một lúc sau, nói: "Tôi sẽ trả lại phần bù vào cho cô.
Đừng từ chối, cô không nợ chúng tôi, chúng tôi cũng không muốn nợ cô."
Khắc Lạc Y – Chloe định mở miệng, còn chưa kịp nói gì đã bị Diệp Minh Tâm cắt đứt, nghe cô nói vậy, Khắc Lạc Y – Chloe im lặng.
Diệp Minh Tâm nghiêng đầu, thở dài một hơi, cô tiếp tục: "Về phần cô nói muốn trở thành bạn bè với Tiểu Nhứ.
Xin lỗi, điều đó sẽ không thể thực hiện được."
Khắc Lạc y – Chloe sửng sốt, cô vội vàng giải thích, "Tôi không có ý nhận người thân với cô ấy, chỉ muốn làm bạn bình thường mà thôi, là loại thỉnh thoảng mới gặp nhau, cô ấy sẽ không bao giờ biết tôi là ai."
"Vậy cũng không được" Diệp Minh Tâm từ chối rất dứt khoát: "Cô bước ra được khỏi bóng tối của mình, chuyện này rất lợi hại, tôi rất ngưỡng mộ cô, nhưng Tiểu Nhứ vẫn chưa ra khỏi bóng tối của em ấy, nếu cô luôn xuất hiện trước mặt em ấy, nói không chừng một lúc nào đó sẽ khiến em ấy nhớ lại chuyện trong quá khứ."
Diệp Minh Tâm nhìn cô ấy: "Ám ảnh tâm lý từ năm này qua năm kia cùng với thời gian mài mòn mới làm cho cô dần dần trở nên bình thản hơn và có thể đối mặt với quá khứ của chính mình.
Nhưng nếu Tiểu Nhứ nhớ ra, cô nghĩ sẽ mất bao lâu để em ấy trở thành như cô? Tố chất tâm lý của em ấy hoàn toàn không thể so sánh với cô, tâm lý của em ấy so với người bình thường còn kém hơn."
Khắc Lạc Y – Chloe muốn nói gì nữa: "Nhưng mà..."
"Tôi thay Tiểu Nhứ, cảm ơn lòng tốt của cô" Diệp Minh Tâm mỉm cười, "Cũng thay em ấy nói xin lỗi cô.
Xin lỗi, sợ rằng em ấy không thể chấp nhận được cô xuất hiện trong cuộc sống của em ấy."
Diệp Minh Tâm rời đi, Khắc Lạc Y – Chloe đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô rời đi rồi từ từ rũ mắt xuống, thở dài thầm lặng.
Ra khỏi Marie Claire, Diệp Minh Tâm trực tiếp lái xe về nhà, lúc này đây trong nhà không có một người nào, ngay cả dì Lý cũng đã ra ngoài mua đồ ăn.
Đến chiều Hàn Phi Nhứ mới trở lại, cô cầm một ly nước trái cây trong tay, đang cúi đầu cố gắng hút lấy dừa và trân châu bên trong.
Nhìn thấy Diệp Minh Tâm ngồi trong phòng khách, cô ngẩng đầu lên, "Chị đi đâu vậy? Cam tổng tìm chị đó."
Diệp Minh Tâm không trả lời mà hỏi ngược lại, "Ông ấy tìm chị làm gì."
"Không nói, chỉ hỏi một câu, chắc không phải là vấn đề gì quan trọng, nhưng chị vẫn nên gọi lại cho ông ấy đi."
Ừm một tiếng rồi Diệp Minh Tâm lại quay đầu trở về, Hàn Phi Nhứ cắn ống hút, đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô ấy, "Nghĩ cái gì mà nhập tâm như thế?"
Hàn Phi Nhứ ngồi xuống quá mạnh, Diệp Minh Tâm bị sô pha làm tâng lên hai cái, cô nhìn sang người bên cạnh, Hàn Phi Nhứ mở to hai mắt, đang tò mò nhìn cô, dưới đôi mắt linh động đó, Diệp Minh tâm mở miệng: "Chị muốn ra ngoài uống rượu, không biết nên tìm ai cùng đi."
Hàn Phi Nhứ rất cao hứng vỗ vai cô, "Tìm em đi, em uống với chị!"
Trầm mặc một lát, Diệp Minh Tâm đứng lên, "Chị vẫn nên đi tìm Lâm Y đi."
Hàn Phi Nhứ: "..."
Thà tìm kẻ đối đầu cũng không muốn tìm cô, tửu lượng của cô kém như vậy sao?
Nhận được điện thoại của Diệp Minh Tâm, Lâm Y vô cùng kinh ngạc, vốn buổi chiều cô ấy có chuyện khác, nhưng suy nghĩ một chút, cô ấy lùi lịch trình của cả buổi chiều lại.
Hai người bọn họ cùng nhau đến quán rượu, đối với hai người mà nói đây là nơi an toàn nhất để uống rượu, sau khi vào thì Lâm Y cười cảm thán, "Thì ra đây chính là quán rượu huyền thoại, nhờ phúc của cậu cuối cùng tôi cũng nhìn thấy bên trong trông như thế nào."
Diệp Minh Tâm không nói gì, cô đi thẳng đến bên cạnh quầy bar, sau khi ngồi lên, cô nói với người pha rượu: "Một ly Long Island."
Lâm Y ngồi bên cạnh cô, ngay sau đó, "Làm phiền cô, hai ly."
Người pha rượu này trông rất đáng yêu, mái tóc xoăn bồng, áo khoác phối tua rua, bên dưới là một chiếc váy dệt kim màu đen không bao giờ lỗi thời.
Ánh mắt Diệp Minh Tâm chợt lướt qua trên người của pha chế, cô còn đang buồn bực, sao lại đổi người pha chế rồi, chỉ thấy người pha chế này cầm một chai rượu vang, nghiêm mặt xoay người.
Giang Linh Diên vỗ bình rượu trong lòng bàn tay, nhìn giống như muốn đánh người, cô đem âm điệu cuối cùng kéo thật dài ra: "Không có Long Island, muốn uống xin vui lòng ra ngoài rẽ phải ——"
Lâm Y giật mình, cô ấy nhìn về phía Diệp Minh Tâm, dùng ánh mắt hỏi cô đây là ai, Diệp Minh Tâm giới thiệu cho cô ấy, "Vị này là Giang Nhị, chính là em gái của Giang Linh Nhạn, Giang Nhị, đây là Lâm Y, chắc là cô biết cô ấy."
Giang Linh Diên cáu kỉnh, đem bình rượu để lên quầy bar, tức giận mở miệng nói: "Cô, Diệp Đại, tôi tên là Giang Linh Diên! Quán bar này chính là tôi mở, còn tùy tiện đặt biệt danh cho tôi, có tin tôi treo một tấm biển ở trước cửa hay không?!"
Lâm Y bị bộ dáng đột nhiên bùng nổ của cô ấy kinh hãi một chút, rất nhanh, cô lại rất hứng thú nhìn cô ấy, "Treo tấm biển gì?"
Giang Linh Diên nhìn về phía Lâm Y, dùng hai tay vẽ một vòng tròn lớn trước mắt, "Chính là cái biển tròn cấm hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, trên đó in