- Tôn Lịch Nhi, tôi đã nói với cô rất nhiều lần rồi, hôm nay là lần cuối cùng mong cô lắng tai nghe cho rõ, tôi và Quyên Ly là thật lòng yêu nhau, nếu như năm đó không phải do cô ngáng đường thì bây giờ chúng tôi đã có thêm mấy đứa trẻ bụ bẫm rồi.
Kí đơn đi, giải thoát cho tôi và cả cô, tôi mong rằng sau khi quay lại sẽ không còn nhìn thấy bất kỳ món đồ nào liên quan tới cô nữa.
Tạm biệt.
Mạc Thiên Nhật Dạ rời đi, căn phòng lạnh lẽo chỉ còn mỗi Tôn Lịch Nhi ngồi thu lu ở góc giường.
Hai hàng nước mắt chảy dài không ngưng nghỉ.
Cô yêu anh từ năm 18 tuổi, chàng học trưởng khoá trên đã khiến cô bao đêm ôm tương tư, anh phớt lờ cô, chẳng màng đến cô gái ngẩn ngơ bên sân bóng rổ dõi theo anh qua từng trận đấu.
Cuối năm 18 tuổi cô ôm mối tình đơn phương sang Mỹ du học, đến khi quay trở lại đã bước sang tuổi 22.
Trùng hợp thay năm ấy Mạc lão gia đến nhà cô đánh cờ cùng cha của cô, thấy cô dễ thương ngoan hiền ông đã ngỏ ý kết nghĩa thông gia.
Mạc Thiên Nhật Dạ lúc ấy nhất mực từ chối vì anh đã có người trong lòng nhưng lúc ấy trái tim của cô gái trẻ lại bừng sống dậy, cô nghĩ là ông trời đã ban duyên cho mình, xa cách 4 năm vậy mà còn có cơ hội gặp lại, mưa dầm thấm lâu rồi một ngày anh sẽ để ý đến cô.
Năm 22 tuổi cô lên xe hoa cùng Mạc Thiên Nhật Dạ và cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu.
Hai năm chung sống, Mạc Thiên Nhật Dạ luôn đi sớm về khuya, nhiều lần còn mang cả tình nhân về nhà.
Cô không thể sinh con Mạc phu nhân càng ghét cô ra mặt, đã rất nhiều lần Mạc Thiên Nhật Dạ ép cô ký đơn ly hôn nhưng cô nhất quyết không ký, còn hôm nay cô phải suy nghĩ lại rồi.
Tôn Lịch Nhi thả đôi chân trần nhỏ nhắn trắng muốt xuống sàn nhà lạnh lẽo, rảo bước ra lan can trước cửa phòng nhìn xuống phòng khách.
- Quyên Ly, cháu ăn nhiều trái cây một chút, cái này là Nhật Dạ đặt từ bên Mỹ về cho cháu tẩm bổ đó.
- Dạ, bác cũng phải tẩm bổ, con thấy gần đây da của bác xuất hiện thêm nếp nhăn thì phải, chậc chậc, khuôn mặt xinh đẹp phúc hậu này làm sao thế này.
- Còn không phải là tại ai đó cứ ở lỳ mãi không đi, nên bác mới ngày đêm ăn không ngon ngủ không yên sao.
Hạ Cảnh Lan vừa nói vừa liếc lên tầng hai, vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt của Tôn Lịch Nhi, bà nhanh chóng liếc đi chỗ khác như sợ bị bẩn mắt mình, còn Thẩm Quyên Ly nhìn cô cười nửa môi đắc ý.
Thật là nhìn chẳng ra, ai mới là thiếu nhu nhân thật