Lịch Nhi cúi đầu quay lưng rời đi, từ đầu tới cuối đều không để Thẩm Quyên Ly vào trong mắt.
Hai người họ chụm đầu vào xem từ giấy ly hôn rồi bất ngờ không nói nên lời, Tôn Lịch Nhi đó thật sự kí đơn ly hôn rồi.
Lịch Nhi bước khỏi cửa lớn Mạc gia, bầu trời thoáng đãng, gió mang hương hoa dành dành len lỏi vào chóp mũi của cô, bước khỏi nơi đây cô sẽ là Tôn Lịch Nhi hoàn toàn khác, thôi ngu si đần độn, thôi những ngày lụy tình chẳng tiếc xác thân.
Xe của Tôn Tử Minh đã đậu ngoài cổng, người giúp việc mở cửa cho cậu, Tôn Tử Minh đi vào trong xách vali cho chị gái.
- Chị hai, cuối cùng chị cũng đã thông suốt rồi, chúng ta về nhà thôi nhà chúng ta đâu có nghèo việc gì phải sống khổ sở như vậy.
Tôn Tử Minh là em trai cùng cha khác mẹ của Tôn Lịch Nhi, năm nay mới 18 tuổi, dù không cùng một mẹ sinh ra nhưng cậu ấy rất thương chị của mình.
Mỗi lần chị ôm mình khóc, cậu đã muốn đấm cho cái tên Mạc Thiên Nhật Dạ đó mấy cái cho hả dạ nhưng sợ chị bị hắn hành hạ nên lại thôi.
- Đi rồi tốt nhất đừng nên quay lại, không thì nhục nhã lắm.
Thẩm Quyên Ly khoanh hai tay trước ngực dựa vào cửa, bộ dáng khinh người thấy rõ, cô và Mạc Thiên Nhật Dạ còn chưa ra toà mà cô ta đã ra dáng thiếu phu nhân rồi.
Tôn Tử Minh bức xúc chỉ vào mặt Thẩm Quyên Ly mắng.
- Thứ rắn độc như cô thế nào cũng sẽ gặp quả báo mà thôi.
- Mày nói ai là rắn độc.
Thẩm Quyên Ly trợn mắt hỏi lại, Tôn Tử Minh còn muốn nói tiếp thì bị chị của mình ngăn lại.
Lịch Nhi nhìn thẳng vào mắt Thẩm Quyên Ly nhàn nhạt nói.
- Hai năm qua là tôi ngăn cản tình cảm của hai người nên bước đường này chính là tôi làm khó cho cả ba người chúng ta.
Thẩm Quyên Ly, xin lỗi cô.
- Chị…
Lịch Nhi đưa tay chặn miệng em trai rồi tiếp tục nói.
- Nhưng vì tôi yêu mù quáng Mạc Thiên Nhật Dạ nên cũng nhìn được rõ ai mới là người thật lòng.
Thẩm Quyên Ly, anh ta yêu cô như vậy, cô có thật lòng yêu anh ta không?
- Cô đừng có ở đây nói bừa.
Thẩm Quyên Ly mất bình tĩnh hét vào mặt Lịch Nhi, cô nhếch môi cười quay đi, bóng lưng xa dần rồi biến mất trên chiếc ô tô màu đen.
Hôn nhân không phải một trò đùa, có rất nhiều người nghĩ rằng hôn nhân như một bản nháp, viết sai thì xé rồi viết lại nhưng cũng có một số người chỉ còn có một tờ giấy trắng trên tay, mà loại bút mình dùng lại là loại không lem màu, viết sai, xóa đi thì vẫn còn để lại dấu nguệch ngoạc xấu xí.
Tôn Lịch Nhi chính là tờ giấy đó.
Hai năm qua đối với cô là một cơn ác mộng, nhiều đêm thức trắng chỉ để đợi tiếng gót giày của Mạc Thiên Nhật Dạ.
Hôm nay cô mới thấy điều đó thật vô nghĩa.
Lịch Nhi về tới Tôn gia,