Mạc Thiên Nhật Dạ nghe máu trong người mình cuộn trào dữ dội, cô ta vừa nói cái gì, hắn không có chỗ nào hơn người, còn tỏa ra mùi đáng ghét, Tôn Lịch Nhi ăn gan hùm sao? Được lắm, được lắm, hắn phải cho cô biết thế nào là hơn người, thế nào là không có đối thủ.
Mạc Thiên Nhật Dạ quăng điện thoại của Lịch Nhi xuống sofa, hùng hổ đi tới mở két sắt ôm một xấp sổ đỏ cùng thẻ tín dụng ném vào người Lịch Nhi gan giọng lớn tiếng.
- Cô nhìn đi, cái này là cái gì, mắt của cô để ở dưới chân sao? Tôn Lịch Nhi có phải cô thấy mình có giá trị rồi nên muốn nói gì thì nói phải không.
Ở đất nước này muốn tìm một người như tôi chỉ có phân thân tôi ra làm hai nửa, cô có nghe rõ chưa?
Mạc Thiên Nhật Dạ thở hồng hộc, tức đến mức quên luôn việc mình đang giả ngu, hắn nói một tràng dài, nói cho thỏa những ngày vừa rồi vờ điên dại, hắn đứng trên đỉnh cao quen rồi, không chấp nhận được kẻ nào coi thường mình, mà người đó là Tôn Lịch Nhi thì càng không được.
Lịch Nhi bất giác run lên trợn tròn mắt nhìn hắn, hắn vừa làm cái gì vậy? Không phải hắn bị mất trí nhớ sao, hắn nhớ lại rồi hay hắn chỉ giả vờ quên mọi chuyện vậy? Lịch Nhi đứng lên ném ánh mắt kinh ngạc về phía Mạc Thiên Nhật Dạ lớn tiếng hỏi.
- Anh…anh nhớ lại rồi sao?
Mạc Thiên Nhật Dạ bật cười, nụ cười nửa miệng xem thường người khác xuất hiện trở lại, hắn vuốt nhẹ tóc mình nhướng mày nói thật nhẹ nhàng với Lịch Nhi.
- Tôi có quên bao giờ mà cô bảo tôi nhớ lại, lúc nãy cô nói cái gì nhỉ, mắt cô kém nên mới kết hôn cùng tôi sao, còn cái gì mà toàn thân của tôi đều tỏa ra mùi đáng ghét.
Tôn Lịch Nhi hôm nay tôi sẽ chữa mắt và mũi miễn phí cho cô, để cô nhìn rõ, ngửi rõ con người tôi cao thượng như thế nào, tôi cũng sẽ giúp cô quên luôn cả họ của mình.
Mạc Thiên Nhật Dạ túm lấy eo Lịch Nhi nhấc bổng cô lên ném mạnh xuống giường, lưng của cô đau điếng, ý thức bảo cô phải chạy, cô cũng chuẩn bị chạy nhưng Mạc Thiên Nhật Dạ là một con thú hoang dã, hắn nhanh tay xé rách bộ váy trên người cô điên tiết hôn lên cổ của cô, còn sờ soạng khắp người, tay khóa ngược hai tay của cô lên đầu giường, dùng chân kẹp chặt cô dưới thân không cho vùng vẫy.
Lịch Nhi bặm chặt môi không cho hắn càn quấy trên môi của mình, cô không sợ Mạc Thiên Nhật Dạ nhưng cô sợ hắn giày vò cơ thể của cô, hắn là một con thú điên loạn, đã vồ được con mồi là hành hạ đến đến chết mới thôi.
Cô và hắn cũng đã chẳng còn là vợ chồng, hắn làm như vậy chẳng khác nào là hãm hiếp là vũ nhục cô.
Mạc Thiên Nhật Dạ bóp chặt miệng của Lịch Nhi, bắt